Phần 67
Đứng chặn ở cổng là đám hôm qua cùng với lại mấy người lớn, trong đó có hai bố mẹ tuýp.
– Cháu chào cô chú.
– Ừ P hả? Chú gặp chút được không?
– Dạ được, chuyện gì vậy chú.
– Chú biết hôm qua cháu với các bạn này có xích mích. Bọn nó là bạn con Thuý mong cháu bỏ qua cho.
– Cháu thì đã coi như xong từ hôm qua rồi chú không phải lo đâu.
– Ừ vậy chú cám ơn cháu.
– Nó đánh bọn cháu giờ sao chú phải xin lỗi với cảm ơn?
– Thôi đi Luân. Chắc ông già nó.
– Con không phải thôi, nay con sẽ dạy nó một bài học.
– Bọn cháu cũng không chịu thua đâu. Đám con trai.
– Vậy thích lần lượt hay một thể? Tôi nói
– Mày ngon. Xong bọn nó rút hàng ra.
– Ơ vui. Vào nhanh tao còn đi học.
– Chú X bố can họ lại đi. Tuýp
– Phải cho bọn này học một bài học chứ không bọn nó còn khỏ bảo dài. Chú T
– Anh nói vậy là sao? Bố thằng L
– Đai thất đẳng taekwondo không phải là đối thủ của nó. Bọn này cho nghỉ dưỡng dài.
– Thất đẳng? Anh đùa à?
– Tôi cũng không tin đâu, nhưng chứng kiến rồi. Bọn này may ra có súng thì mình mới phải can.
– Vậy đi.
Bọn kia im luôn.
– Vào đi chứ? Tôi gọi
– Tao không tin mày được như thế.
– Ừ tặng kèm quà cho tin luôn này. Và đôi baton lại bớt mốc.
– Nào nhiệt tình lên chứ. Tôi khích.
– Ấy thằng em, việc này cho đệ anh. Chú định giết bọn nó à? Ông L ở đâu ra.
– Anh ở đâu chui ra đây đòi ăn ké thế?
– Thằng C bảo là hôm qua nhỏ phục vụ quán nó nghe thấy bọn này định quây chú lên anh đến góp vui.
– Đéo, lâu lắm mới được nghịch đôi baton.
– Chú tay không cũng đủ rồi, thêm cái này thì ai đào huyệt cho bọn nó.
– Có sự đồng ý của gia đình kìa.
– Họ cho cậu dằn mặt chứ cho giết con họ à?
– Thì chết bớt vài thằng ai quan tâm đâu. @@
– Thôi cậu ra kia, cho mấy thằng đệ anh chơi.
– Thôi P ơi, lần này chú xin cho nọn nó.
– Cháu thì dễ thôi, nhưng lính của anh L.
– Ơ cháu chào chú, cô. Cô chú là bạn bố mẹ nuôi phải không?
– Ừ, chú rể hôm trước đây mà.
– Vâng. Động tới thằng này cháu không để yên được mà. Chỉ tôi
– Thằng P bao nhiêu thằng như thế này động cho nổi.
– Nó giờ hiền rồi chú. Ngày trước thế này thì chả ai cản được rồi.
– Thôi tha cho bọn nó, toàn bạn con gái chú.
– Chú đã nói thì cháu cũng đành thôi vậy. Rút đi, ông khoát tay thu đám đệ.
– Ừ cám ơn cháu.
– Anh về trước đây, về với vk cái.
– Next, đang vui thì đứt dây đàn.
– Sao mà đứt, bọn tao vẫn đây mà. Thằng L
– À ừ nhờ. Thế thì vào đi.
Bọn kia thì vẫn im, duy chỉ có thằng L, bỏ cây tuýp xuống chạy lại ôm cây katana made in china lao lên.
– Cháu xin phép hai chú.
Buông tôi baton xuống, đúng lúc nó định chém dọc một phát từ trên xuống. Co chân đá cao một phát ngay tay, thanh katana bật văng lên. Nhìn mặt thằng bé thộn ra, Mất kiếm tay đau nó định khô máu ngay với mình. Một đấm từ tay trái vào bắp tay phải nó, thêm một như thế theo hướng ngược lại, giờ hai tay nó đúng là phế rồi. Thêm một đạp vào đùi phải, nó khuỵu xuống luôn. Một lên gối ngay mồm cộng luôn một đạp vào ngực. Kể thì dài chứ từ lúc nó lấy cây nhật đến lúc nằm im ôm đát thì ông già nó còn chưa kịp nói câu nào.
– Với mày thế là tao còn vài phần quý mới tặng thêm chút đấy. Từ từ nằm viện ăn tết nhá.
– Cháu xin phép cô chú. Tôi lại lễ phép chào và hiên ngang đi lách giữa đám mấy thằng kia rồi vào lớp. Ơ tý quên, chạy lại thì cả đám mấy thằng buông đồ chạy thẳng.
– Tý quên. Nhặt lại đôi baton và về lớp.
Đi đúng dáng like anh boss về lớp. Vừa vào lớp thì bọn nó nhộn lên.
– Chơi cả chục thằng cầm hàng. S
– Tay không chơi katana. C
– Bọn nó có khi chạy đến biên giới rồi. Đ
– Anh oai vler ra. Q
– Tao tưởng mày tu thân lâu rồi. H
-……
– Còn nhiều cái vui lắm, bọn nó học cùng Thuý và hai đứa mới mà. Ơ mà đm, nãy thấy tao đánh nhau bọn mày biến đâu?
Bọn nó im re nhìn ra cửa.
– Chú. Tôi chào ông T
– Chú gặp một lát.
– Chuyện gì nữa vậy chú?
– Chuyện con Thuý, liên quan đến chuyện hôm nay.
– Vâng.
– Ra quán coffe với chú.
– Vâng. Rồi cùng ông ra quán ông L.
– Chú vào việc chính luôn này.
– Vâng, cháu cũng không thích vòng vo.
– Cháu thực sự không nhớ gì về gia đình hay con gái chú?
– Vâng.
– Nhưng nó lại rất nhớ cháu đấy.
– Sao ạ?
– Cháu biết từ nhỏ đến lớn nó luôn nhớ một lời hứa của cháu không?
– Cháu? Hứa?
– Ngày gia đình chú vẫn ở đây, ngày đó hai đứa vẫn nhỏ thật. Nhưng cháu đấy, không hiểu sao lại làm con gái chú cứ bám lấy. Hai đứa thân thiết đâu có dời nhau.
– Nhưng đâu có liên quan, chú.
– Ngày ấy nó nghe ở đâu rồi bắt đòi lấy cháu.
– Trẻ con ngây thơ mà chú.
– Rồi cháu, trẻ con đấy. Bảo là sau này lớn lên sẽ lấy nó.
– Thế là nhớ đến giờ ạ?
– Ừ, lần này nhà chú về lại đây cháu biết nó vui lắm không?
-….
– Nó từng kể gặp một người rất khó chịu. Nhưng khi biết là cháu cách kể lại hoàn toàn thay đổi.
– Cháu xin phép.
– Một lời hứa đó cháu.
– Cháu không bao giờ tin vào lời hứa, hứa chỉ là một hình thức nguỵ biện cho bản thân thôi.
– Nhưng con gái chú đã chờ bao lâu.
– Người con gái cháu yêu đã hi sinh quá nhiều vì cháu. Chú nghĩ sao?
– Chú hiểu rồi. Còn chuyên lộn xộn kia.
– Vâng.
– Thằng L, nó thích con T nhà chú. Nó biết con T thích cháu nên nó có thành kiến với cháu.
– Cái loại không được thì dành giật ấy. Cháu không thích.
– Nó trước cũng ngoan hiền học giỏi đó, nhưng giờ ngày càng hay đua đòi đàn đúm.
– Vâng. Chắc mất thời gian không tụ tập được rồi.
– Nhưng nó sẽ chưa chịu thôi đâu.
– Cháu cũng chả ngán nó, nó muốn thế nào cháu cũng tiếp.
– Chú cứ nhắc vậy.
– Thôi cháu xin phép, cháu còn vào học.
– Ừ, chào cháu.
Chuyện cũng chỉ có vậy thôi à? Đáng không hả T lời hứa trẻ con thôi mà, còn L ơi anh sẽ sẵn sàng chờ.
Về đến cửa lớp thì thằng Q kéo tay.
– P ơi mày cho thằng kia gãy cmn chân rồi, nãy lên xe đi an táng rồi.
– Cho chết cmn đi.
– Nhưng sao con T nó cứ khóc với tìm mày thế?
– Chuyện dài, mà cũng đéo muốn kể.
– Thôi cút m m đi.
– Bố chưa đuổi thì thôi cmm.
Vào lớp thì nhìn ngay thấy nhỏ tuýp đang gục mặt thỉnh thoảng khẽ rung người. Kệ về chỗ đã. Nhưng nhỏ đã biết tôi vào lớp, nhờ S nhiều truyện.
– Em chờ anh bao nhiêu năm để giờ anh như vậy với em ư?
– Đáng không?
– Anh tồi lắm.
– Giờ biết chưa muộn đâu.
– Nhưng em không thể, em yêu anh.
– Giống tình yêu không?
– Anh… Anh.
– Đừng bao giờ phụ thuộc vào quá khứ.
-….
– Quên hết chuyện đó đi ít ra có thể làm bạn.
– Bạn ư? Ngần ấy năm chỉ để làm bạn ư?
– Thời gian? Nó không có lỗi.
– Vậy lỗi ở ai?
– Tôi, cô hay bất cứ ai.
– Vậy là lỗi ở tôi đã quá ngu ngốc.
– Không, chỉ là quá bảo thủ.
– Hừ, chỉ vậy phải không?
– Không đâu, thời gian còn trôi mà, bất cứ gì cũng có thể xảy ra mà.
Thế là yên ổn hết ngày, kể lại cho Nhi toàn bộ, tôi không muốn giấu em chuyện gì. Và cũng nhận được sự thông cảm lẫn an ủi từ em.
Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu nhỉ?…….
Để lại một bình luận