Phần 73
Mua xong mấy chai nước tẩy thì mang về cho đại ca. Vừa về đã thấy chị ngồi bó gối ở bậc cửa. Thấy mình thì lại còn quay đi hờn nữa chứ.
– Em mua về rồi này chị.
– Ứ cần nữa.
– Thôi chị tha em, em đi có một lúc mà.
– Một lúc hả? Hơn một tiếng đó. Hứ
– Thì ck xin lỗi, ck có việc thôi mà.
– Ứ cần.
– Có cần không này, làm nhanh ck chở đi ăn kem.
– Đừng có dụ vk, dỗi rồi.
– Xem phim nữa.
– Ứ.
– Đi chơi luôn.
– Để xem thái độ đã.
– Dạ, em biết lỗi rồi mà.
– Vào quét nhà lau dọn cho chị.
– Hả, cả bãi chiến trường này hả?
– Có làm không?
– Dạ em làm.
– Ngoan. Chị thương.
– Hự hự.
– Làm đi.
– Dạ.
Vậy là công cuộc quét nhà may là không có rửa bát bắt đầu. Chính xác là mất 2h đồng hồ để kết thúc “chiến dịch”. Nhưng nhìn lại thành quả cũng tự hào vãi. @@
– Đi chơi đi ck.
– Cho ck thở đã.
– Đi đi đi.
– 5′.
– Hông, nãy ai dụ tôi.
– Thái độ tôi chưa tốt, sếp không cần tính thưởng đâu.
– NHANH LÊNNNNNNN.
– Dạ dạ.
– Mà thôi, chán rồi.
– Ax.
– Nấu cơm cho ta.
– Em mệt lắm, đại ca ra ngoài ăn với em.
– Hông, tui thích. Nấu ngay cho tui.
Vâng, học lịch sử bao lâu cũng đã hiểu chế độ “chiếm hữu nô lệ” là như thế nào.
– Để em đi chợ đã ạ.
– Ừ, cho 30′.
– Dạ.
– Mà thôi, tui đi cùng.
– Vâng ạ.
– Nay ck ngoan thế nhờ.
– Vâng em sợ chị rồi mà.
Và lại chở nàng đi chợ. Chán chả muốn nấu cầu kì, thịt kho tàu, bắp cải luộc, thêm ít bò xào cần.
– Vậy được chưa xếp.
– Tạm. Để vk nấu. Hì
– Có ăn được không đấy?
– Mẹ dạy vk rùi đó.
– Vâng, để em xem.
Đưa nàng về dinh rồi cho nàng đi nấu cơm. Ngủ quên mất, đang ngủ thì thấy cái gì cọ vào mũi. Mở mắt ra thì là nàng đã ngủ gọn trong tay tôi.
– Nấu xong chưa vậy? Sao đã lằm đây rồi?
– Thôi chết rồi. Xong nàng chạy vào bếp.
Đã hiểu, nồi thịt “than” kho tàu đã hoàn thành.
– Vâng chị nấu lên cơ rồi đó.
– Vk chỉ nghĩ là ra ôm ck một lát thôi mừk.
– Vâng một lát là bao lâu rồi?
– 37′.
– Vâng, còn hai món kia chắc là được chứ?
– Vk mới luộc bắp cải thôi.
– Thế thịt bò.
– Vk chưa làm.
– Cơm đâu?
– Kia kìa.
– Ra đảo xem nào?
– Chết tồi ck ơi.
– Lại cái gì nữa?
– Vk quên không bật nồi.
– Vâng vk tôi.
– Vk biết nấu mà, chỉ tại….
– 8H15′.
– Ơ nhưng….
– Thôi hôm nay ăn mì nhá chị.
– Vâng….
Và may là còn mì thịt bò. Ăn xong thì 100% nàng…… Chạy nên phòng núp vì xấu hổ. Và đã hoàn thành tâm nguyện của tôi “rửa bát quét nhà”.
Tối cũng chán, ngồi lôi điện thoại ra xem youtube xem được hơn tiếng thì gọi nàng bảo về.
– Hông cho ck về đâu. Vk sợ ma lắm, vk sợ ở một mình lắm, mà trời tối rồi ck đừng ra đường….. Cả một đống lý do.
– Này nhá, khoá cửa, ngủ sớm, tôi ra đường có võ rồi….. Mình biện minh giỏi vcl, có khi sau này đi làm luật cmn sư luôn.
– HÔNG CHO CK VỀ.
– Vậy ck ngồi đây trông, bao giờ vk ngủ say ck khoá cổng về. Được chưa?
– Hông, ôm tui cho tui ngủ.
– Vâng. Mà không sợ ck làm gì à?
– Vk tin ck.
– Đừng tin ck, đến ck còn không tin bản thân nữa mà.
– Nhưng vk tin.
– Hâm…. Giờ tui lại thích có em bé này. @@ Xong sán đến bên nàng.
– CK. Đấm chít giờ.
– Nhưng ck muốn….
– Ck ơi. Ck
– Gọi gì vậy? Lại tiến thêm
– Hứ, hông chơi với ck nữa.
– Tôi đi ra đi vệ sinh thôi mà. @@
– AAAAAA.
Bịt nhanh mồm Nhi lại.
– Hâm à? Hàng xóm họ sang giết tui giờ?
– Giờ sợ chị chưa?
– Em sợ từ lâu rồi.
– Dám trêu vk nữa không?
– Dạ không.
– Giờ ngoan, ôm cho tui ngủ.
Vậy là phải ngồi làm gối ôm cho nàng. Rồi cũng ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng ra, vẫn dậy sớm như mọi khi vệ sinh cá nhân xong vào ngồi ngắm nàng. Ngồi thêm khoảng 1 tiếng bỗng thấy động ngoài cửa.
Lay Nhi dậy rồi ra mở cửa…..
Ra đến sân thì hai người kia đã vào cửa rồi. (Xem đã, có chìa khoá, tầm tuổi này)
Thôi bm rồi, gặp hai nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân trong hoàn cảnh này nữa. Lại đang trong nhà ấm nên quàn soóc áo cộc tay đen bó, lộ hết cmn hình săm ra, mất điểm vcl.
Hai người họ nhìn thấy mình cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên.
– Cháu là P? Nhạc phụ
– Dạ.
– Chắc giờ cháu không bận?
– Vâng.
– Vậy giờ đi nói chuyện với cô chú một lát và không có cái Nhi tham dự.
– Vâng, để cháu vào bảo Nhi là đi một lát đã.
– Ừ, coi như cô chú chưa đến.
– Vâng.
Vào với Nhi rồi bảo nàng là đi ra mua đồ ăn sáng xong biến luôn.
Ra quán coffe của ông L. Hai cô chú ngồi đó, nhìn mình. Cảm giác như phạm nhân sắp bị tra khảo vậy.
– Chú vào việc chính luôn nhé.
– Dạ.
– Chú đã nghe cái Nhi kể rất nhiều về cháu, nhưng nó chưa đủ trưởng thành để nhìn nhận vấn đề, cháu cũng vậy, hai đứa mới 16 tuổi, vẫn chưa hiểu cái gì là đời cả.
– Dạ.
– Chú nói thật, nhìn cháu thì cô chú càng tin điều ấy.
– Cho cháu xin phép nói vài lời.
– Cứ tự nhiên.
– Cháu biết với cái vẻ ngoài này thì không chỉ cô chú, mà bất cứ ai nhìn vào cũng hoàn toàn nhận xét như cô chú. Cháu biết, đống hình săm này không thế giữ chút thiện cảm ban đầu nào.
– Ừ.
– Và cháu cũng biết mình mới 16 tuổi, chỉ là một thằng học sinh lớp 10.
– Vì vậy, hai đứa không nên ở bên nhau…
– Chưa chú ạ. Có lẽ do cách dạy dỗ của bố mẹ cháu khác mọi người, cho cháu ra khỏi cái vòng bảo bọc từ sớm nên dù chưa hiểu hết sự đời thì cháu cũng đã nhìn được một phần của nó. Cháu cũng không dám đòi hỏi sự tin tưởng ngay của cô chú, nhưng cháu sẽ chứng minh, cháu cố để chở thành một thằng mà cô chú có thể tin tưởng.
– Nói nghe hay lắm… Sao không hứa luôn đi.
– Cháu vẫn không bao giờ tin vào lời hứa, nó chỉ là đang cố biện hộ cho bản thân.
– Được, người đàn ông. Chú sẽ vẫn bảo vệ con gái mình cho đến khi cháu thực sự cho chú thấy.
Chú cũng thôi không nói gì nữa (qua ải 1 chăng) nhưng vừa dứt thì cô vào (ải 2 bắt đầu).
– Cháu biết cái Nhi nó rất hay tâm sự với cô?
– Dạ.
– Cháu thử nhớ xem bao nhiêu lần nó khóc vì cháu?
– Thực sự thời gian đó cháu không tin vào bất cứ điều gì hết, cho đến khi nhờ Nhi.
– Cô cũng không tin vào người đã làm con gái cô khóc.
– Cháu cũng không hứa. Chỉ sẽ cố gắng đem lại cho cô ấy tiếng cười.
– Hai đứa còn rất nhỏ.
– Cháu nghĩ đó là động lực để phấn đấu cho tương lai cô ạ.
– Cô cũng sẽ chờ.
– Vâng.
– Coi như chưa có cuộc gặp này nhé, giờ cô chú về đó trước.
– Dạ.
Ngồi đó thêm 10′ rồi chạy ra mua phở (2 xuất tất nhiên chưa gặp mà) @@
Để lại một bình luận