Phần 103
Quên mất, vòng lại lấy tách coffee.
– Quái vật.
Cu cậu lúc nãy đấm thử của mình phán. Nhỏ Lan nhìn thấy mình lên.
– P.
– Hả?
Cu kia quay lại nhìn mặt hơi tái.
– Bạn…..
– Tập từ nhỏ. Với lại có khi thoảng thực chiến.
– Bạn nhường cho bọn mình được không? Vì cuộc thi này bọn mình đã mất cả tháng nay vất vả rồi.
– Xin lỗi, minh được dạy là chỉ được thắng. Mà vừa rồi đá tập thôi, thật khác chứ.
– Là sao?
– Mình còn phải giữ tập dần mà, khi thực chiến thì đâu cần giữ gìn gì.
– Đừng có mà vênh váo. Xong hai cu cậu bên kia lao vào mình.
– Không khách sáo. Nhấp thêm ngụm coffee rồi đạp ngực cu bên phải mình, lé người ra sau cu kia rồi tặng một đạp vào khớp gối thêm một phát vào lưng. Rồi nhấp thêm ngụm coffee.
– P ơi thôi đi mà. Lan
– Các bạn học bao lâu rồi?
– 3 Năm. Cả lớp mình từ hồi cấp hai.
– Vui nhỉ?
– Bọn mình cứ nghĩ là lần này cả trường bọn mình là mạnh nhất, nào ngờ.
– Vậy trong trường chỉ vậy thôi à?
– Ừ, vì cũng chỉ toàn học nhỏ lẻ, bọn mình là đông với học lâu nhất.
– Vậy còn gì vui.
– Nhưng bọn mình cũng có một đối thủ đáng lo. Đó là Hạo, á quân quyền anh phường. Đội lớp 12a
– A vui này.
– Bạn vẫn không nhường được ư?
– Mỗi lần gặp nữ mình nhường ba chiêu, các bạn cho thêm là 6.
– Vậy bạn đánh đến mức nào?
– Cho xem luôn này, đến lúc đỡ bất ngờ.
Nhưng giá kia chưa treo lên quay sang giá của nhỏ Ly.
– Có gì tôi không chịu trách nhiệm nhá.
– Có giỏi thì phá đi.
– Ok.
Giờ thì cởi áo ra luôn. Ngực nở bụng 8 múi hẳn hoi nhé.
Tung một phát đá xoay thật lực vào cái đồ “thịn” của nhỏ. Vâng văng tận cuối sân, khung thì gập xệch hẳn đi.
– Xin lỗi. He
– Hay mình thôi không tham gia nữa? Một giọng nói vang lên bên kia.
– Không phải lo đâu, mình ít khi dùng lực như vậy lắm.
– Không dùng lực vậy còn hai cậu ấy, hai cậu ấy nhất bên mình đó.
– Thật lưc thì đã như cái bao kia rồi.
– P. Lan
– Hả?
– Hay bạn vào đội mình ha?
– Không, mình thích một mình hơn.
– Nhưng chiến thắng với bọn mình rất quan trọng.
– Đừng quá quan trọng chiến thắng, chủ yếu là đã chiến đấu hết mình.
– Ừm. Giọng buồn.
– Thôi mình đi chạy, chào mọi người. Xin lỗi hai ông bạn nhớ. Tôi nâng hai cu kia dậy xong xuống.
Xuống nhà ôm cái balo 12kg xong chạy ra biển rồi chạy dọc theo đó. Chạy cũng đã thấm, ngồi vào nghỉ ở một quán nước. Làm luôn quả dừa vậy. Thực tế là đang tập thì không uống đồ ngọt nhưng ra bờ biển mà. @@
– Cậu vội gì mà ôm cái balo chạy vậy? Giờ mới để ý chủ quán là một cu cậu chắc tầm tuổi mình.
– Bị cướp, may mà chạy được. @@
– Vậy balo bạn có gì?
– 11, 7 Kg sắt.
– Tập thể lực?
– Cũng giỏi đó.
– Mình bình thường thôi. Mà cậu nhiêu tuổi học ở đâu.
– Trường X ngay gần…. Chỗ đằng kia.
– Bạn chạy từ đấy lên đây?
– Chắc vậy, không để ý nữa.
– Mình là Lâm, chắc sang lớp 12 cũng chuyển về đó.
– Ừ, vậy cũng học 11 như mình.
– Vậy bằng tuổi à?
– Mà bạn học võ? Loại gì?
– Muay thái.
– Căng đó, học bao lâu rồi?
– Năm năm.
– Vậy phải chơi gãy cây này rồi chứ? Tôi chỉ cây gỗ chắc cũng tầm 12cm.
– Chưa, mình ít thời gian tập nên chưa được như vậy. Vơi lại là do mình tự học thôi.
– Ừm.
– Vậy bạn học gì?
– Không có tên loại võ, sư phụ mình bảo đó là do sư phụ tổng hợp mấy loại vào thôi.
– Vậy cây này?
– 3 Năm trước.
– Còn giờ?
– Hơn chứ.
– Bạn học từ bao giờ?
– Ngày chưa đi mẫu giáo.
– Ghê đó.
– Không bằng tự học được.
– Thôi, cho xin số điện thoại anh em làm quen đê.
– Tôi không thích con trai đâu nhá. @@
– Tôi cũng có bạn… Trai rồi chứ bộ. Ha ha
– Thôi số này, anh em còn nhiều dịp mà.
– Ok.
Lại thêm một thằng bạn, cũng khá vui đấy chứ. Rồi lại lang thang thêm lúc mới chạy về.
– Con đi đâu mà khoác balo vậy? Cô H
– Con đi tập chạy thôi cô.
– Vậy cái balo?
– Cô xem này. Tôi đưa cô cái balo
– Ý, sao nặng vậy con?
– Cô cứ mở ra xem đi ạ.
– Sao lại có mấy cục sắt vậy?
– Tổng 12kg cô ạ, con khoác vào tập chạy.
– Con tập gì lạ vậy?
– Lấy sức bền thôi cô ạ, khoẻ chân nữa.
– Thôi vào tắm táp chuẩn bị ăn tối.
– Dạ.
Đi lên gặp nhỏ Ly đang đi xuống.
– Anh không giúp bọn tôi được một lần sao?
– Giờ muốn sao nữa?
– Anh giúp chúng tôi rồi anh muốn gì cũng được.
– Ok, làm oxin cho tôi.
– Hứ, anh… Anh.
– Sao?
– Anh rút đăng kí đi.
– Vậy à? Đợi khi tôi sử tên Hạo kia vậy.
– Vậy là anh sẽ thôi khi đấu thắng Hạo?
– Có lẽ vậy, chứ đánh với các cô chán òm.
– Hứ, chỉ tại anh học lâu thôi.
– Cầm balo vào phòng tôi.
– Cái gì…. ?
– Nhanh. Đổi ý giờ.
– Hứ.
– Á, sao balo anh nặng vậy? Mang sắt à?
– Đúng rồi đó, nhờ vậy mà chân tôi đá vậy đó.
– Là sao?
– Cõng nó chạy.
– Bao lâu, như thế nào?
– Từ cách đây khoảng gần chục năm, từ 5kg rồi lên dần. Chạy 5 – 10km.
– Anh đúng là quái vật.
– Giờ muốn sao?
– Không… Sao hết.
Ha ha, vui này. Tối xuống ăn. Lại trêu nhỏ vài thứ mà éo dám ý kiến gì, xong ngồi uống nước nói chuyện với cô chú rồi lên lại bơm thuốc ngủ thôi.
Để lại một bình luận