Phần 112
Ngồi mãi rồi giải tán hẹn dịp, cố chạy bộ lết về nhà. Lan vẫn ở cửa.
– P.
– Hả?
– Chuyện lúc sáng.
– Bỏ đi.
– Vết thương của bạn… ?
– Hết rồi này.
– Ừm, bạn….
– Thôi mình về tắm đã, chạy về mà.
– Ừm. Chào bạn.
– Chào.
Đếu hiểu sao giờ cứ gặp team này là máu nóng nó lại dồn lên, giờ thêm bực Linh tinh nữa.
315 Số này nó ám ảnh mình cả mấy ngày nay, vẫn vừa ức chế thêm con số làm phiền giờ thực sự là đang rất ức chế.
Chạy lên đấm tạm xả bực đã, nhưng nhỏ Ly đang ngồi đó, nhỏ khóc, đéo biết làm sao, định quay xuống.
– P.
– Gì?
– Mình xin lỗi.
– Lỗi đâu mà xin?
– Chuyện lúc sáng rất cảm ơn bạn.
– Qua rồi.
– Các bạn mình chỉ là do quá hoảng sợ thôi.
– Rồi sao?
– Mình…. Mình.
– Bỏ học võ đi, chả ích lợi gì đâu.
– Bạn biết vì sao bọn mình lại học võ không?
-…
– Trước đây nhóm bọn mình còn có một người nữa, mình và người đó rất thân. Cả các bạn kia nữa, mọi người chơi với nhau rất tốt. Cho đến khi….
– Không muốn nhắc thì thôi.
– Bạn chắc cũng biết mình từng bị tai nạn phải lằm viện một thời gian chứ?
-…
– Nếu khi đó không có người ấy thì có lẽ. Sao bạn ấy lại làm thế? Đáng nhẽ phải là mình mà.
-….
– Ngày hôm ấy, mình…. Mình…. Hức hức.
– Đi nghỉ đi.
Xong tôi đi xuống luôn, hiểu được phấn nào câu chuyện là đủ rồi.
Nhưng khi tới bậc cuối thì chú Q đã ở đó.
– Chuyện đã ám ảnh nó rất lâu, cả gia đình chú, nhưng nó có lẽ là người đau buồn nhất, chú cũng chưa thấy nó nhắc với ai cả.
– Quá khứ. Haizz
– Đi cùng chú.
– Dạ.
Chú Q dẫn tôi vào căn phòng phía kia trên tầng hai, là phòng thờ.
– Chú từng có một người con trai nữa.
– Dạ. Tôi hơi bất ngờ
– Nó hơn con Ly 2 tuổi, con Ly quý nó lắm, bám lấy nó suốt ngày.
-….
– Rồi một ngày, khi nó đón con Ly đi học về, nó đứng phía này đường, con Ly thấy nó thì chạy ra mà không để ý có một chiếc xe đang lao đến. Nhưng nó thì thấy, nó chạy ra xô cái Ly ra khỏi đầu xe, cái Ly bị va đập mạnh thì phải đóng đinh cố định tay, còn nó thì đã….
– Chuyện đau buồn, thôi chú ạ.
– Sau khi tai nạn, nó còn tìm xem con Ly có sao không, nó vẫn lo cho con bé. Nhưng còn nó thì….
-….
– Nó khi còn sống thích tập võ lắm, chính chỗ mà bọn con Ly học đó. Khi nó đi, mấy tháng trời con Ly nó bị trầm cảm, bơ phờ như cái xác.
– Rồi khi tay khỏi, điều đấu tiên nó nói là sẽ tiếp tục học võ cả phần của anh nó, sẽ nghe lời anh nó tự bảo vệ được bản thân.
– Thấy nó vậy nên các bạn nó cũng cố gắng giúp nó bằng nhiều cách, và học chung đến giờ cũng là một phần.
– Con biết tại sao nó có vẻ không thích con từ đầu không?
– Vì tên con đó. Tên con trai chú cũng là Phong.
– Cháu thông cảm và giúp chú trông chừng nó.
– Cháu hiểu, cháu sẽ cố.
Quá khứ. Haizzz
Đêm đến, có lẽ vì chiều đã ngủ và thêm các vết đau bắt đầu nhức lên tôi thức thôi. Không phải vì nghĩ đến mọi chuyện đâu nhá, không phải vì câu chuyện của nhỏ Ly hay cu Lâm đâu (nhưng mỗi người một hoàn cảnh thật) cả về Nhi nữa, tôi đâu nhớ em. Chỉ mọi thứ về em ám ảnh lấy tôi thôi.
Lâm thì chung tình.
Nhỏ Ly thì ám ảnh về quá khứ.
Còn tôi? Sao nhỉ? Chẳng là cái gì…. Ngoài một con rối. Có lẽ vậy……..
Để lại một bình luận