Phần 45
Ra tết năm đó thì ông chú tôi mua nhà ở khu Cầu Giấy rồi bắt tôi với thằng Nam tới đó ở, nhà 3 tầng rộng rãi, thoải mái, ngay gần khu Sư phạm dân trí cao, tôi với thằng Nam mỗi thằng 1 tầng nên cũng tự do.
Mấy hôm sau khi chuyển đến chỗ ở mới, tôi cũng dẫn Hiền tới gặp thằng Nam và cái Giang, mấy đứa vui vẻ lắm, càng nói chuyện càng hăng. Hiền có vẻ hợp với cái Giang, ăn cơm xong tôi thấy cứ ríu rít suốt, nhiều lúc muốn chen mồm vào nói còn bị chê vô duyên đẩy ra.
– Này, có định về không thế? Hay định ngủ ở đây?
Cũng gần đến giờ giới nghiêm rồi nên tôi cũng sốt ruột, nhắc nhở chút.
Hiền nghe tôi nói thế thì cũng đứng lên. Đang định ngồi ăn cơm cho quen biết tí thôi rồi tôi với em đi chơi tí, ai dè ngồi lì đến tận bây giờ. Hiền nhìn đồng hồ rồi như cũng hiểu ý tôi nên đứng dậy đi về. Đèo em ngồi sau tôi không về ngay mà vòng vào trường Sư phạm chơi.
Ngày đấy tôi với em hay vào sư phạm đi dạo cùng nhau, em khen tôi nấu ăn ngon nên hay vào nhà tôi ăn cơm lắm, bữa nào cũng ăn 4, 5 bát ngon lành, thằng Nam nhìn thấy thế cũng phải lắc đầu lè lưỡi mà khen tôi chăm người yêu tốt. Chẳng bù cái Giang người yêu nó, mỗi bữa ăn chưa đầy 1 bát mà suốt ngày kêu béo. Đấy, cứ hôm nào ăn no căng bụng nhà tôi xong là em lại đòi đi chơi, nhưng tôi sinh viên nghèo nên chẳng biết đi đâu chơi cho hợp túi tiền cả, toàn mò vào Sư phạm đi bộ.
Được cái Hiền cũng giản dị lắm, ngoài cái tính đanh đá ra thì mọi thứ đều tuyệt vời cả. Yêu tôi em cũng chẳng bảo giờ đòi hỏi gì, tình cảm hai đứa cứ thế dần phát triển theo năm tháng, dưới những tán xà cừ rợp bóng trong Sư phạm và ĐH Hà Nội.
Ngoài hai khu vực đó, ghế đá trong khu tập thể gần nhà Hiền cũng là nơi bọn tôi hay lê la nhất. Cứ hôm nào đèo em về tôi với em đều ra đấy ngồi chuyện trò chán chê, chẳng nhớ nói những gì nữa, chỉ nhớ là nói lắm lắm, tôi với em cứ ở gần nhau là dường như tâm sự không dứt, chuyện trên trời, dưới biển, chuyện anh em họ hàng, kể cả các chuyện vụ vặt cóp nhặt trên đường, ở trường cũng đều mang ra nói.
Tôi vẫn nhớ, sinh nhật em năm đầu tiên yêu nhau, tôi suy nghĩ mãi chẳng nghĩ ra mua tặng em quà gì. Nhà tôi cũng không phải dạng thiếu thốn, ba mẹ cho cũng đủ tiền ăn tiêu, sau khi trả hết nợ tôi cũng dành dụm được 1 ít tiền, nghĩ là sẽ mua cho em 1 cái gì đó xịn xịn 1 tí. Sau mấy đêm suy nghĩ, tôi muốn món quà tôi tặng phải đẹp, nhỏ gọn, có thể mang được theo mình nhưng không được lộ liễu quá. Cuối cùng tôi quyết định mua tặng em 1 sợi dây chuyền.
Sau khi tham khảo thằng Linh mấy địa điểm, tôi quyết định đến PNJ Chùa Bộc chọn mua. Vào cửa hàng nhìn cái nào cũng đẹp, đắn đo chọn lựa mãi cuối cùng cũng chọn được 1 chiếc vòng với mặt rất xinh, bằng bạc trắng, tôi nghĩ em đeo vào sẽ rất hợp.
Cẩn thận gói gém món quà cẩn thận, nhét tấm thiệp vào trong, gửi gắm bao yêu thương trong đó, tôi đã tắm rửa quần áo gọn gàng phóng xe đến nhà em.
Em sinh tháng 2, lạnh lắm, phóng xe từ chỗ trọ tới nhà em lạnh cóng, hôm đó còn mưa phùn bay bay. Đến ngõ quen thuộc, tay tôi đã tê cứng, lấy điện thoại ra gọi cho em mà tay run bần bật. Thấy tôi em vui lắm:
– Trời lạnh nhỉ anh nhỉ.
– Ừ. Còn mưa bay bay nữa chứ, anh tê cóng hết cả tay rồi này.
– Hihi. Đâu đưa em ủ cho nào.
Nói xong em cầm tay tôi xoa mạnh rồi cho lên miệng hít hà. Nhìn em thấy yêu thế, mái tóc xõa ngang vai hơi bay bay, đôi má hơi ửng hồng có lẽ vì lạnh, tôi cứ chăm chú nhìn em mãi không chán. Lúc đầu có lẽ lo tôi lạnh nên em làm rất chăm chú, về sau thấy tôi yên lặng nhìn em, em biết nên ngượng ngùng, hai má càng thêm hồng hơn, nhéo mạnh vào tay tôi:
– Làm gì mà nhìn ghê thế?
– Nhìn em xinh quá.
Đã yêu nhau 1 thời gian rồi, nhưng cứ mỗi lần tôi khen em là em lại ngại đỏ bừng mặt, nói chuyện mắt cũng không mở to, hấp háy sau cặp kính cận trắng, nhưng tôi thấy trong đó tỏa ra tia sáng rất hạnh phúc. Em đứng đó bên tôi, trong cái ngõ nhỏ, ánh đèn đường hắt vào, chiếu xiên lên khuôn mặt đang ửng đỏ của em, rất dịu dàng, như một đóa hoa tuyệt đẹp. Không làm chủ được cảm xúc của mình, bất giác tôi dang tay ôm chầm lấy em, mặc kệ bao lần em đã ngăn cấm không được bộc lộ hành động trong này. Em bất ngờ, giằng mạnh ra khỏi tôi, nhưng tôi mặc kệ, cứ ôm siết lấy, lúc đó thấy càm xúc của tôi trào dâng mãnh liệt, cảm thấy đây đúng là người con gái của đời mình, thấy yêu em khôn tả.
Lúc đầu em còn phản kháng nhưng lúc sau cũng đã để yên nép sát vào người tôi, chúng tôi cứ như thế đứng ôm nhau 1 lúc lâu, khi cảm xúc hơi lắng xuống, tôi mới thả em ra.
– Mình đi đâu chơi tí đi em.
– Vâng.
Em bẽn lẽn, nhẹ nhàng đáp. Chui vào cái áo mưa đôi, ngồi sau ôm tôi chặt cứng.
– Hôm nay em thích đi đâu?
– Đi đâu cũng được anh. Đi với anh là em vui rồi.
– Hihi. Sao thế được, hôm nay đặc biệt mà.
– Thế về nhà anh đi. Anh kho thịt em ăn nhé…
– Thật á?
– Vâng, thật, ăn xong rửa bát cho em nhé.hihi.
Thầm lắc đầu nhưng cũng không nói gì, Hiền của tôi là thế.
Về nhà thì thằng Nam cũng không ở nhà, trời mùa đông nên mới hơn 6h đã tối mịt, tôi cũng nhanh chóng thể hiện món sở trưởng của mình. Thịt tôi kho cay, ăn rất hợp thời tiết thế này, tôi với em ăn no căng.
Ăn song còn sớm nên tôi với em đi vào chợ nhà Xanh chơi. Các bạn cũng biết rồi đấy, trong đó cơ man nhiều quần áo, giầy dép, mũ nón đủ cả. Mấy lần đi đường em cứ kêu lạnh nên hôm đó tôi mua cho em một đôi tất tay hình con thỏ màu trắng rất đẹp. Em có vẻ thích lắm, đeo vào luôn.
– Liệu mà giữ gìn sạch sẽ nhé, không đeo được mấy hôm lại bẩn thì anh đòi lại đấy. – tôi trêu.
– Còn lâu em trả nhá, bẩn thì mang đến cho anh giặt.
– Còn lâu.
– Không làm em bắt.hihi. Mà anh thì sao? Không cần à?
– Không, anh không thích đeo gang tay.
– Thế em tặng anh cái khăn này nhé. Sao chẳng bao giờ thấy anh đeo khăn thế?
Vừa nói em vừa cởi cái khăn đang đeo ở cổ mình quàng sang tôi. Hành động đó như chạm vào 1 nỗi niềm nào đó sâu kín trong tâm trí tôi. Hình ảnh người con gái trước mặt tháo khăn ra đeo cho mình làm tôi thấy lại hình ảnh của chính mình mấy năm trước. Vẫn hành động đó, vẫn là tôi đây, nhưng trước mặt tôi đã là 1 người con gái khác.
Từ khi chia tay người con gái đó tôi đã không có thói quen dùng khăn mỗi khi trời lạnh, nó như thói quen quá khó bỏ, chiếc khăn màu mận năm đó tôi vẫn giữ gìn cẩn thận, không có ý định dùng lại, nhưng tôi cũng không muốn dùng bất cứ cái khăn nào khác. Thật tâm trong tâm trí tôi lúc đó chưa thực sự muốn có sự thay thế, hay đúng hơn là vẫn muốn giữ nó cho riêng mối tình đầu. Trước Ngọc Huyền cũng đã muốn tặng tôi khăn, nhưng lúc đó tôi vẫn không dùng, em hỏi tôi chỉ cười trừ mà kiên quyết từ chối, mặc kệ em có hơi vùng vằng. Nay lại đến Hiền, em cũng chỉ thực sự muốn quan tâm tới tôi thôi, nhưng hơn Ngọc Huyền, hành động của em giống hệt hành động năm xưa. Mối tình đầu lặng lẽ ùa về, kỷ niệm xưa như thước phim cũ cứ tua lại trước mặt. Tôi bần thần đứng ngẩn ra cứ để mặc Hiền quàng cái khăn màu xanh lên cổ tôi.
– Đấy, nhìn đẹp trai đấy.hihi
Tiếng cười nói của Hiền như kéo tôi ra khỏi cơn mơ tưởng về quá khứ, kéo tôi ra khỏi làn sương khỏi bảng lảng, kéo ra khỏi mớ hỗn độn mơ hồ nhưng lung linh và đầy sắc màu của ký ức. Một kỷ niệm đẹp đã trôi qua thì không nên nối tiếc, cố gắng rũ bỏ những cảm xúc u ám của quá khứ, nắm chặt lấy tay Hiền, tôi kéo em đi về phía trước, hòa vào dòng người vội vã trong chợ đêm.
– Cảm ơn em.
Tôi cất lên tiếng nói nhỏ, cũng chẳng biết câu nói đó là dành cho ai, cho em hay cho người cũ. Cảm ơn Hiền vì những gì đã làm cho tôi bây giờ, đã giúp tôi quên được hẳn mối tình đầu, hay lời cảm ơn dành cho Minh, người đã mang tới cho tôi những rung động đầu tiên, với những kỷ niệm đẹp nữa.
Nhưng tôi đã biết, đối diện với Hiền, người con gái tôi yêu bây giờ đã là điều tuyệt vời nhất mà tôi có, tôi còn mơ tưởng đến ký ức xưa làm gì nữa. Ở bên Hiền tôi thấy thật sự hạnh phúc, thật sự vui sướng, tuy nhiều lúc có giận dỗi vu vơ, có những bực bội thoáng quá nhưng tất cả đều là những nét rất riêng của em mà với những người khác tôi chưa có.
Cái khăn, chỉ là hành động nhỏ, nhưng bây giờ nghĩ lại tôi biết nó có một ý nghĩa quan trọng với tôi vào lúc đó, nó như 1 bước đột phá rất quan trọng trong cảm xúc của tôi. Chấp nhận nó, tôi như bước hẳn sang 1 trang mới của quyển sách tình cảm, 1 cảm xúc mới, tình yêu mới càng thêm phát triển hơn, trong tâm trí hoàn toàn đã không còn bị ám ảnh bởi chuyện cũ nữa, toàn bộ cơ thể, tình cảm tâm hồn và tâm trí đã dành hết cho Hiền, tình yêu mới của tôi.
– Hôm nay đi chơi em vui lắm, được ăn ngon nữa, em thích lắm.
Gần đến giờ giới nghiêm, tôi đưa em vào trong ngõ nhỏ quen thuộc nhà em.
– Hi hi… anh cũng vui lắm. Còn một món quà nữa anh muốn tặng em này.
– Còn quà nữa cơ à, tưởng anh tặng em gang tay này là quà sinh nhật rồi chứ.hihi
– Nhắm mắt vào đi.
Em dịu dàng khép hờ đôi mắt.
– Không được ti hí đâu đấy.
Vừa nói tôi vừa tiến sát lại gần em, áp môi mình vào môi em, đặt vào đó 1 nụ hôn nồng cháy.
Vì bất ngờ em mở bừng mắt nhưng cũng nhanh chóng hòa quyện cùng tôi, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào đầy hương vị tình yêu. Trong ngách nhỏ, thời gian như ngưng đọng, ánh đèn vàng leo lét rủ bóng, chỉ còn tiếng mưa rả rích lúc này về đêm thêm dầy hơn, tiếng nước nhỏ mái tôn lộp bộp, không gian đầy vẻ lãng mạn tình tứ của đôi lức yêu nhau, 1 nét rất riêng của Hà Nội
Một lúc sau khi cảm xúc đã lắng, chúng tôi đã rời nhau, em khẽ đấm vào ngực tôi, vờ nũng nịu:
– Quà của anh đấy à?
– Ừ… quà của anh, còn cái này nữa.
Vừa nói tôi vừa lấy hộp dây chuyền vẫn cất kỹ trong cặp rồi mở ra.
Thấy nó, mặt em ánh hẳn lên vẻ hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng đeo nó lên cổ em, cái vòng bạc sáng với mặt đính đá sáng ngời trên cái cổ trắng ngần của em. Khẽ vén nhẹ ít tóc mai còn vương trên cổ e, tôi hôn nhẹ vào đó:
– Tặng em, thiên thần của anh…
Để lại một bình luận