Phần 35
Khoảng thời gian sau đó Hùng cũng không thấy liên lạc với tôi nữa, Ngọc cũng không, Linh và Giang cũng vậy. Nick Yahoo thì lúc nào cũng thấy off. Tôi cũng chỉ hơi lạ là với tính cách của Ngọc tôi không nghĩ là em chấp nhận đồng ý chia tay một cách đơn giản như thế. Lúc đó tôi cũng chỉ biết như thế, hoàn toàn không hề biết rằng đêm tôi ở với Mi là Ngọc có biết. Hùng cũng khá hay, tuyệt nhiên không nói gì cho tôi cả, cứ để y nguyên như thế, không ai giải thích, không ai muốn tìm cách hàn gắn tất cả để thời gian đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng.
Mãi sau này Hùng mới kể cho tôi biết chuyện là Ngọc tối đó chờ tôi cả ngày trước cổng nhà nghỉ. Lúc đó tôi cũng chẳng ghét hay hận gì Hùng cả, tôi thấy Hùng như thế mới ổn, có yêu và có tranh đấu cho tình yêu của mình, thủ đoạn hợp lý, không ai có thể chê hay trách gì cậu, cũng không ai có thể nói cậu là người thứ ba. Người như thế tôi nghĩ mới là khôn ngoan, chứ bây giờ mà cứ anh hùng mã thượng quá thì làm sao được.
Thời gian đó do đã trả tiền cho Ngọc nên tiền trả nợ của tôi bị thiếu rất nhiều. Hôm đi học, thằng Linh đưa tôi 1 ít tiền:
– Tao xin bà già ít tiền với lại cũng có 1 ít mày cầm lấy mà trả nợ đi, bao giờ có đưa tao sau. Còn thiếu nhiều không?
– Cũng còn 1 ít, nhưng chắc là trả được già nửa thế này là được rồi, về sau trả tiếp chắc nó cũng không làm khó mình.
– Ừ. Thế thằng Quân chùa thì sao? Phần của nó đủ hết chưa?
– Của nó đủ hết rồi.
Cầm tiền thằng Linh tôi mới thấy trong lúc hoạn nạn mới rõ lòng anh em. Hai ngón cái nó sưng phồng, da chết bong từng mảng, hai mắt thì đỏ ngầu mệt mỏi, chắc những ngày này Linh nó đã đi chinh chiến nhiều nơi lắm để có tiền đưa tôi. Tôi thấy cảm động lắm:
– Cảm ơn mày nhé. Bao giờ có tao trả.
– Ơn huệ đéo gì. Từ giờ chừa nhé, địt mẹ, mất tiền mất cả người yêu.
– Đéo ai nghĩ là ham thế đâu. Cứ như trước anh em mình lại ngon nhỉ.
– Ừ. Đi đá pes vừa vui lại vừa có tiền. Lô đề biết đéo bao giờ giàu được mày.
Đm thằng bạn cứt, đéo biết giờ ở bên đó mày thế đéo nào rồi, sướng khổ gì cũng là anh em, đéo thèm liên hệ buồi gì…
Hôm sau Quân chùa cũng xin thừa được 1 ít tiền nên đưa cho tôi bù vào, tôi cũng bán nốt cái máy tính với cái điện thoại, thế là đủ để trả nợ.
Hai thằng bước ra khỏi số nhà 99 ĐL mà trong lòng nhẹ bẫng, trút được 1 gánh nặng lớn trong lòng.
– Hôm nay phải phang tất tay 1 con để ăn mừng mày nhỉ. – ra về tôi trêu Quân chùa thế.
– Thôi, tao xin, sợ lắm rồi. Mà giờ có tất tay của tao với mày chắc được 2 điểm lô. Để mà ăn 2 bát phở còn ngon hơn.
– Ừ. Thế đi ăn phở, tao với mày đi ăn mừng.
Tôi dẫn thằng Quân đến hàng phở của bà bác Hiền, bà bác vẫn vồn vã thế, do đi qua lần nào tôi cũng chào mặc dù đéo vào ăn bao giờ vì không có tiền.
Vị phở hôm nay ngon ngọt khôn tả, 2 thằng vừa sì sụp ăn vừa tấm tắc khen. Tôi thì mấy hôm nay toàn ăn uống linh tinh, thằng Quân thì ăn cơm với chị chắc cũng được ăn ngon nhưng do cả 2 thằng đều vừa trút được gánh nặng nợ nần nên tâm lý thoải mái nên ăn càng thấy ngon hơn.
Bà bác thì thấy chúng tôi khen thì sướng lắm, thỉnh thoảng lại cho thêm ít bánh phở và ít nước hàng, vừa làm vừa khen hai thằng tôi có cái mồm biết hưởng thụ. Tôi cũng tranh thủ chém gió với bác:
– Hai thằng cứ ăn thêm đi, phở nhà bác là ngon nhất khu rồi đấy.
– Vâng, lần nào đi qua cháu cũng thấy thơm phức, thèm rỏ dãi mà chẳng có tiền vào ăn.
– Mày cứ vào ăn, bác cho ăn chịu, bao giờ đầu tháng mẹ cho tiền thì trả bác cũng được.
– Cháu mà ăn chịu thì phải đi làm mới trả bác được, tiền mẹ cho phải để đi tán gái chứ.hehe
– Được cho mày ăn chịu cũng được, mỗi sáng ra rửa bát cho bác bác cho ăn thoải mái.
– Cháu không biết rửa đâu, ở nhà toàn đánh vỡ thôi. Mà cháu bác đâu, sao bác không bảo ra rửa hộ. – tranh thủ khai thác thông tin tí…
– Úi giời. Nó bận học lắm, làm gì có thời gian. Mày ở gần nhà nó không để ý à? Có mấy khi thấy nó đi chơi đâu.
– Cháu có gặp bao giờ đâu mà biết chứ.
Đấy là tôi nói thật, thời gian ở đây cũng nhiều, nhà cũng ngay cạnh nhà Hiền, cách có mấy nhà mà số lần gặp Hiền chắc đếm trên đầu ngón tay vẫn còn thừa hẳn 1 bàn. Một phần là do tôi hay đi chơi ít ở nhà, một phần cũng là do Hiền chẳng bao giờ đi ra khỏi nhà cả. Quá xứng đáng với danh hiệu con ngoan trò giỏi của xóm. Mà trong những lần gặp ít ỏi đó thì em cũng chỉ nhìn tôi bằng 1 nửa con mắt, liếc qua nhìn thấy tôi chỉ như đang nhìn thấy cái cột điện, chẳng có bất kỳ tí cảm xúc nào đọng lại trên mặt cả, kể cả tôi có gật đầu hay mỉm cười với em. Nản vãi.
Tôi lúc đó thì nhìn thấy em vẫn thấy phê lắm, thích lắm, nhưng thứ nhất là Hiền quá kiêu, thứ hai là tôi cũng sợ, sợ yêu. Tôi sợ lại 1 lần nữa gặp tình cảnh như với Ngọc, chẳng biết tình yêu sét đánh đó có bền được không, hay lại được 1 thời gian thì lại chán, như thế sẽ rất khổ, khổ cho cả hai. Hai bài học với Huyền và với Ngọc tôi đã quá ghi nhớ. Nói chung thích thì thích nhưng mà sợ thì vẫn sợ.
Lúc đó tôi đấu tranh ghê lắm, ví dụ như một lần, một lần hiếm hoi gặp Hiền đi bộ ở chợ. Hôm đó tôi đi mua mì tôm, vừa ra khỏi quán thì gặp Hiền đi bộ lướt ngang qua, nếu là tôi bình thường kiểu gì cũng sẽ đi tới bắt chuyện hỏi han linh tinh, nhưng lần đó tôi chả dám, cứ lẽo đẽo đi sau 1 đoạn. Ngắm cái đuôi gà buộc vểnh, cặp mông lúc lắc mà đấu tranh ghê lắm. Thấy em gặp ai cũng nói cười hớn hở, ai cũng hỏi thăm, thế mà lần nào gặp tôi cũng bơ như đít nồi, nghĩ cũng bực mình, tôi tăng tốc, đi bộ vượt lên trên chui vào nhà cũng chẳng thèm chào hỏi gì cả. Về đến nhà thì lại chỉ muốn lao đầu vào chăn tự sát, về mới thấy tiếc hết cả mình vì bỏ qua 1 cơ hội tán gái trời cho.
Lại có lần, buổi sáng đi học, vừa ra ngõ 1 tí thì tôi thấy em đang đứng đần mặt trên đường Nguyễn Trãi. Thấy thế tôi cũng dừng lại hỏi thăm:
– Hiền, sao thế? Không đi học à? Sao đứng đây?
– T à? Xe tớ bị hỏng, đang đi tự nhiên chết máy. Đang đứng chờ anh tớ ra.
Đấy, đầy đủ hết thông tin nhé, xe hỏng chết mày, đã có người ra đón rồi. Tôi thì cũng không rành về xe cộ, nên tôi nghĩ mình ở lại cũng chẳng để làm gì. Nghĩ thế nên nói luôn:
– Thế à? Thế chờ tiếp đi nhé, tớ đi trước đây.
Tôi lên xe phóng đi thẳng, không 1 lời hỏi han thêm hay giúp đỡ thêm gì cả. Chắc lúc đó em ngỡ văn ngàng lắm vì có người siêu ga lăng như tôi.
Mãi về sau nhắc lại chuyện này em đều nói với giọng rất bực tức: lúc đó em nghĩ tôi kiểu gì cũng sẽ ga lăng dừng xe đạp nổ thử mấy cái, không thì cũng giả vờ lúi húi sửa sửa chữa chữa hỏi han, không chí ít cũng đứng chờ cùng vì dù gì cũng là hàng xóm. Nếu ga lăng thì cũng dắt xe vào quán sửa hộ, không thì gửi xe rồi buông lời mời đèo đi học. Hàng trăm cách giải quyết mà tôi lại chọn cách hay nhất đó là bỏ đi, lúc đó em ghét tôi lắm, ghét ghê gớm vì không bao giờ nghĩ lại có loại đàn ông vô tâm kém ga lăng như tôi.
Đấy, lúc đó với Hiền tôi đối xử kiểu như vậy đấy. Thích thì thích lòi mắt, nhưng sợ này sợ nó nên không dám đối mặt, cứ ở gần là ngại lắm, thấy da mặt cứ mỏng đi từng tí một theo mỗi cái nhìn của Hiền, thế nên tôi cũng đếch tán, mà nói đúng hơn là đếch dám tán. Cái kiểu này bây giờ nghĩ lại giống y hệt như lúc tán Minh, nhát vãi đái, trên xe bus đông người chẳng bao giờ dám trò chuyện gì cả. Tôi cũng không ngờ là đã trải qua mấy mối tình mà lúc đó tôi vẫn nhát như vậy.
Khoảng thời gian về sau tình cờ lắm, tôi rất hay gặp Hiền. Có lẽ ông trời cũng thương tôi, hay trêu đùa tôi thì cũng không rõ, nhưng cái lúc tôi vừa chia tay với Ngọc, lúc tôi đang nhát gái nhất thì lại rất hay gặp em.
Lại một lần gặt Hiền ở căng tin trường tôi. Lúc đó tiền nong cũng không đến nỗi túng quẫn quá nên thỉnh thoảng bữa sáng tôi vẫn thay món mì cân 2 tôm hiệu Miliket bằng bát xôi thịt ở trường cho đổi món. Nếu ai học Giao thông cùng thời với tôi chắc hẳn sẽ biết, buổi sáng cái món xôi trắng rưới tí nước thịt và thêm miếng chả quế ở trường tôi là 1 món ngon xa xỉ hiếm hoi tại căng tin, vì lẽ đó nên rất nhanh hết. Chỉ tầm hết tiết 2 ra là nhiều khả năng đã không còn. Hôm đó lúc tôi ra thì chõ xôi đã hết nhẵn, trong tủ kính còn đúng 1 bát.
Bà bán xôi lúc này vừa lấy bánh bao cho 1 đứa xong cũng quay ra cầm bát xôi, rưới ít nước thịt vào. Vừa đặt bát xôi lên bàn tôi nhanh tay với ra lấy luôn:
– U cho con xin. May quá còn mỗi 1 bát. Hehe
Đúng lúc đó thì cũng có 1 cánh tay vươn ra cũng cầm lấy bát xôi. Chẳng biết đứa nào to gan dám tranh của tôi, tôi giàng lấy rồi quay sang, định lừ mắt cho phát. Quay sang, bối rối, chưa kịp nói câu gì thì:
– Này này, sao đến sau còn tranh. Con trai mà thế à?
Chủ nhân của cánh tay cất tiếng nói oanh thép, vang vọng, bao cặp mắt đổ dồn về tôi, sau đó đổ dồn về phía cất tiếng nói rồi dừng lại soi gái. Tôi nhìn qua thì thấy mặt em Hiền đang vênh lên tự đắc, nhìn vừa yêu vừa ghét, lúc đó chỉ muốn xông tới cắn phát vào cái mỏ đang chu lên kia cho bõ tức. Nhưng chỗ đó đông người quá nên tôi không dám.
– Ơ, tớ tưởng chưa ai lấy. Của cậu thì cậu lấy đi.
Hiền lườm tôi 1 cái cháy mặt rồi cầm bát xôi bỏ về phía bàn, mấy đứa con gái xung quanh cười khúc khích, mấy thằng con trai thì nhỏ hết cả nhãi, thẫn thờ vì tự nhiên lòi đâu ra 1 con bé vừa xinh xắn lại vừa đáo để.
Lúc đó tôi đành gọi 1 cái bánh mỳ trứng để ăn tạm, cangtin tầng 1 lúc đó đông người, nhìn mãi mới thấy 1 bàn còn 1 ghế trống, nhưng oái oăm là bàn đó ngay bên cạnh bàn Hiền đang ngồi cùng mấy đứa bạn, trai gái đều có. Chẳng lẽ mang về lớp ngồi ăn, nghĩ bụng việc quái gì phải sợ nên tôi cũng tiến lại ngồi xuống.
Chơi trong lũ bạn tôi thấy em cũng hòa đồng lắm, không có cái vẻ lạnh băng băng tôi vẫn nhìn thấy, nói cười đùa khúc khích cả lũ. Mấy thằng thì chắc chắn đang tán gái, tôi nghe cái biết ngay. Mấy em cười nắc nẻ còn tôi bên cạnh nghe thì chẳng thấy buồn cười gì cả, đến lúc có 1 cậu nói câu gì đó, tôi nghe chuối không thể tả được, thế là phì cười, phọt mẹ cả bánh mì ra khỏi mồm. Ngại quá cố ăn cho song rồi chuồn lên lớp, biết rằng trong ánh mắt Hiền và lũ bạn lúc đó tôi là thằng vô duyên lắm.
Vào lớp tôi hắt hơi liên tục, biết chắc là mấy đứa đang nói xấu mình đây…
Hôm đó trời đã xám xịt cả ngày, mùa đông mà, xám xịt, mưa và lạnh lúc nào chả đi với nhau. Ăn cái bánh mì cũng hơi ấm bụng, ngồi trong lớp tính tí về mua ít thịt bò, về làm nồi canh chua dưa bò, cho thật cay vào ăn trong cái tiết trời này thì tuyệt cú, vừa ngon lại vừa rẻ, làm 1 nồi có mà ăn được mấy bữa. Nghĩ đến đấy tôi lại thấy thèm lắm, rớt hết cả nhãi, chỉ mong nhanh nhanh hết tiết để về. Rủ mấy thằng bạn qua nhà ăn cơm thì thằng nào cũng ngại đường xa ướt mưa nên không đi. Không đi thì anh đành phải ăn mình vậy.
Ngồi mãi thì cũng hết tiết, dạo này tôi cũng chăm ngoan lắm, không đi học thì thôi, đã đi học là ngồi học đủ hết, cố gắng thu lượm kiến thức để cuối kỳ còn đi thi, kỳ 1 đã trượt gần hết các môn rồi nên giờ phải cố để trả nợ. Về Thanh Xuân thì tôi hay đi đường Láng, sau đó tùy hứng hoặc rẽ vào TDH hoặc đi đến ngã 4 sở mới rẽ Nguyễn Trãi. Ngày xưa tôi thích đi qua Láng rồi rẽ vào Nguyễn Trãi lắm, tôi thích rặng xà cừ to hai bên đường, mùa hè rợp mát và xào xạc tiếng ve. Đèo em ngồi sau đi qua những hàng cây phủ bóng, thỉnh thoảng lọt những khoảnh nắng vàng tròn rớt xuống nhảy nhót trên cánh tay thật là thích. Giờ thì đã chặt hết mẹ rồi còn đâu.
Hôm đó trời mưa, sợ cây đổ vào đầu nên tôi rẽ vào TDH đi. Mưa, rét lại tránh mấy vũng nước nên tôi đi chậm lắm, đến đoạn rẽ vào Trung Kính thì có 1 cái xe bus đi cùng chiều, phóng nhanh tạt hết nước lên người đi đường, rồi tạt đầu phát, 1 em Airblade đỏ đằng trước tôi giật mình đổ nhào xuống đường vào vũng nước đúng trước mũi xe, quả đấy tôi mà không xử lý nhanh phanh kịp là cũng nhào ra đường ngay.
Phanh kít cái. Thấy em gái áo mưa trùm kín mít, giờ mắc vào xe, loay hoay mãi chẳng đứng dậy được, tôi đành phải galang xuống xe chạy ra giúp.
– Em gái có sao không?
Tôi vừa đỡ em dậy vừa hỏi thăm tình hình sức khỏe hiện tại xem có thương tật gì không
– Em không sao, không sao, cảm ơn anh.
Giọng con gái quen lắm, kéo bớt cái áo mưa trùm ra khỏi mặt, đội lại cái mũ bảo hiểm, khuôn mặt con gái thanh tú hiện ra:
– Ơ, Hiền à?…
– Ơ…
Người lạ tôi còn giúp, huống hồ đây là người quen. Gỡ lại ít cho vụ hôm trước. Tôi dựng xe cho em, rồi dắt vào lề, Hiền lúi cúi đi sau, áo mưa thì rách toạc, chân đi cà nhắc, chắc vẫn còn đau. Vừa dắt được 2 cái xe vào lề, chưa nói với nhau thêm được câu nào thì lại ào 1 phát, 1 cái xe bus nữa đi vọt qua tạt vào bến lại hất nước bẩn bắn tung tóe lên người, lên mặt hai đứa.
Trời thì mưa, lạnh, áo mưa của Hiền rách hết, nước thấm vào ướt hết cả cái áo khoác bên trong. Vẻ mặt đanh đá lạnh lùng hàng ngày đã mất, thay vào đó là nét mặt thảm thương, tủi thân đến sắp bật khóc, môi mím lại, mắt đỏ hoe. Nước bẩn bắn lên mặt nhưng em cũng chẳng thèm lau. Thấy thương quá, tôi mới cởi cái áo mưa đang mặc đưa cho Hiền.
– Áo mưa rách hết rồi kìa, mặc tạm áo mưa của tớ đi.
Hiền nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng lắm, chắc không thể tin được 1 thằng như tôi lại có lúc hành động như thế, trong mắt Hiền lúc đó chắc tôi vẫn tồi tệ lắm. Em tròn mắt nhìn tôi, không nói gì.
– Này, nhìn gì kinh thế, cầm lấy mặc vào không ướt hết bây giờ. Tớ ra kia mua cái áo mưa giấy mặc cũng được.
Không để em kịp phản đối, tôi dúi vào tay em cái áo mưa rồi bước nhanh vào quán tạp hóa gần đấy.
Lúc ra Hiền cũng đã tròng vào người cái áo mưa của tôi, không biết có phải chê hôi không mà thấy mũi em nhăn tít.
– Này có đi về tiếp được không đấy?
– Được, tớ về được. Cậu bận cứ đi trước đi.
– Tớ bận gì đâu, đằng nào chả về cùng đường, tớ chờ luôn.
Hiền mím môi gạt chân chống rồi cũng lên xe đi. Tôi chầm chậm đi theo lúc đằng sau, lúc bên cạnh, hai đứa chẳng nói với nhau câu nào. Trời vẫn mưa phùn gió bấc, cái lạnh cắt da, năm đó rét dài thế. Rét thế này mà được nằm ở nhà ôm người yêu thì tuyệt, nghĩ vẩn vơ 1 lúc thì về đến ngõ. Tiếng HIền nói làm tôi giật mình:
– Cho tớ mượn áo mưa, chiều tớ qua mang trả nhé.
– Ừ. Lúc nào trả cũng được mà.
– Ừ, tớ cảm ơn.
Rồi Hiền cười với tôi 1 cái, lần đầu tiên thấy em cười với mình tôi thấy xao xuyến lắm, hàm răng trắng, đôi môi trái tim căng mọng, hai má hây hây hồng giãn ra không còn lạnh đăm đăm như những lần gặp tôi trước nữa. Trước nụ cười đấy, tôi thấy mình cứ chảy ra, chảy ra từng tí một, mãi mới lê được nốt 20m cuối về nhà.
Để lại một bình luận