Phần 38
Chiều ở nhà định đi photo vở trả Hiền thì mưa, lười đi nên tôi nhắn tin cho em:
– Mưa quá, chưa photo trả vở được đâu.
Một lúc sau em nhắn lại:
– Ừ, không cần trả ngay cũng được.
Ô, thế mà ban sáng đòi như thật, con gái đúng là khó hiểu. Tôi nhắn lại như sau:
– Thế tớ mượn luôn nhé, bao giờ thi qua hết thì tớ trả.
Lần này thì loáng cái tin nhắn của em đã tới:
– Thế cũng được, nhưng phải có cái gì bù lại chứ.
Tôi lúc đó thì có cái quái gì ngoài cái dái khô. Lại nghĩ đến giấc mơ hôm trước mà cứng hết cả người. Tuy nhiên tôi vẫn phải nhắn:
– Hôm nào qua hết thì mời ăn xôi cảm ơn nhé.he.
– Cũng được. Mà đọc vở có hiểu không đấy? Hay dốt quá đọc lại chẳng hiểu gì?
Đến nhắn tin mà cũng tranh thủ nói móc tôi, cũng bực nhưng đang nhờ người ta nên tôi cũng đành phải kiềm chế không bật lại, chỉ nói:
– À, cũng dễ hiểu mà. Chắc do vở sạch chữ đẹp nên thế.
Em nhắn lại ngay:
– Vở sạch chữ đẹp mà vẫn thi trượt là do học dốt nhé.
Nóng máu rồi nhá:
– Vở sạch chữ đẹp mà thi vẫn trượt là do vở viết sai thì có, mà vở chép sai là do người chép học cũng dốt.
Tôi nhắn thế song chờ mãi một lúc chẳng thấy nhắn lại gì cả, lúc đó cũng rét, đang tán gái mà nói thế thì hỏng hết, khác gì chọc vào ổ kiến lửa. Nghĩ thế nên tôi cũng định nghĩ vài câu gì mùi mẫn nhắn lại, đang nghĩ thì có tin nhắn tới:
– Có cậu học dốt thì có. Sợ trượt thì chỗ nào không hiểu hỏi tớ tớ bảo.hihi
Gớm, tự nhiên lại tốt bụng thế:
– Tự nhiên tốt bụng thế, mà tớ làm gì có chỗ nào không hiểu? Dễ ợt ý mà.
– Cậu thi qua thì tớ mới được mời ăn xôi nên phải giúp đỡ nhiệt tình chứ.hihi
Sau lần nhắn tin đó thì tôi với em cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, tôi phát hiện ra em là 1 cô gái vô cùng dị ứng với những chàng trai có ý định tán tỉnh mình. Chơi với nhau có thể rất thân, nhưng chỉ cần đối phương thể hiện thái độ quan tâm hơi quá đà 1 tí thôi, em mà ngửi thấy mùi cái là tỏ rõ thái độ xa lánh và tẩy chay ngay. Nhưng khổ nỗi khi chơi thì em lại vô cùng nhiệt tình và hòa đồng, lại là một cô gái xinh xắn đáng yêu trong cái môi trường GT toàn cá sấu nên các anh chàng thường hay tưởng bở quá. Vì thế bạn nam xung quanh em cũng không có nhiều, mà người mà nói năng vui vẻ, cợt nhả chẳng thể hiện thái độ gì như tôi lại người nói chuyện được với em một cách vô tư nhất.
Nói đi cũng phải nói lại, thực ra đợt đó tôi được như thế cũng có nhiều lý do lắm. Từ phía tôi thì như tôi đã kể rồi đấy, đợt đấy tôi đang thời kỳ quá độ nên cũng không quyết tâm tán gái lắm, chứ phải tôi ngày xưa là cũng lăn xả vào ngay, nói năng mùi mẫn, yêu đương tít mù chứ chẳng phải lúc nào cũng cợt nhả như vậy. Mà tôi mà lăn xả vào quá thì chắc chắn cũng next ngay lập tức, bao anh đẹp trai sành điệu giỏi giang còn next nữa là tôi. Còn từ phía em thì sau này tôi được biết, mẹ em và đứa bạn thân của em lúc đó cũng biết cái tính cách khốt ta bít y như bà cụ già của em đối với các chàng trai thế nên cũng bảo em suốt:
– Mày hâm thế? Cứ thấy đứa nào lại gần là tránh như tránh tà thế à?
– Tao tránh bao giờ đâu, không thấy tao đầy bạn à?
– Bạn, thế sao tao thấy cứ đứa nào đang thân thế, chỉ cần hơi tán mày 1 cái là mày đuổi nó ngay thế?
– Tao thấy cứ ghê ghê bệnh bệnh làm sao ý. Không mê được. Chắc chưa tìm được người phù hợp.
– Giờ còn tìm người phù hợp, mày ở thời đại nào rồi đấy. Mày phải cho người ta cơ hội thì mới biết phù hợp hay không chứ.
– Ừ, để tao thử xem.
Đấy, đại khái cuộc trò chuyện của em với cô bạn thân của em như thế đấy. Và may mắn tôi là người được chấm để test thử 😀
Tuy nhiên cũng phải nói rõ, ấn tượng ban đầu của tôi với em không tốt nhưng cũng không phải là quá xấu, lại ghi điểm ngay từ những lần tiếp xúc đầu thông qua việc em ngã xe ở TDH. Tôi lại cũng chẳng tỏ thái độ yêu thích tán tỉnh gì em cả, thậm chí như chính em nhận xét về sau này lúc đó tôi cứ (nguyên văn lời em nhé): mặt thì câng câng nhìn phát ghét, nói năng thì không chịu nhường nhịn, kể chuyện thì nhạt nhẽo, học thì dốt, chẳng hiểu sao tôi lại đâm đầu vào anh…. Chính vì thế tạo điều kiện cho tôi tiếp cận từ từ một cách hiệu quả. Và đặc biệt tôi nghĩ người với người có duyên cả đấy 🙂
Nhân tiện cũng kể luôn, sau này thân rồi tôi mới hỏi ra. Lúc đầu tôi gọi điện cho Hiền thì cái đứa nghe điện thoại là con em gái Hiền, lúc đó mới học lớp 5 nhưng mà đã rất cáo. Về sau tôi hạnh họe nó quá thì nó cứ cãi là lúc đó nghe máy thì tôi chỉ hỏi là ai đấy thế là nó nghe chứ không phải Hiền thì nó bảo không phải Hiền thôi. Tôi biết chắc đấy là bài mà em Hiền đã dậy nó nên cũng chẳng buồn bắt nạt nó nữa.
Thời gian trôi dần, tôi với Hiền vẫn thế, thỉnh thoảng nhắn tin nói chuyện linh tinh, ba lăng nhăng, mấy lần tối hôm trước tôi nhắn tin rủ em sáng hôm sau xuống cantin ăn sáng nhưng em toàn từ chối, thế nhưng cứ tiết 2 mà lên cantin tầng 2 kiểu gì cũng gặp. Thế là từ khi biết thế hôm nào ra chơi tiết 2 tôi cũng mò xuống cantin. Có lần đang ăn xôi em hỏi tôi:
– Nói thật đi, đợt này cậu đăng ký học lại mấy môn?
– Ừ thì ít ý mà. – ngại vì đăng ký nhiều quá nên tôi không muốn nói.
– Ít là bao nhiêu, cứ nói đi, tớ biết cậu học dốt sẵn rồi, không việc gì phải ngại.
– Ừ thì 5 môn. Giải tích 1,2 3, Hóa học và Vật lý. – thực ra còn Triết với 1 môn gì đó nữa tôi không nhớ, tất cả là 7 môn nhưng tôi không dám nói, chỉ bảo những môn mà tôi mượn vở em thôi.
– Trời, sao học lại lắm thế, mà đăng ký học lại tất thì làm sao mà học hết được.
Đợt đó tôi đúng cái kiểu của mấy ông nợ nhiều nhưng vẫn lười học, cứ đăng ký học lại tất, sau đó đi thi, qua được môn nào thì qua, không thì lại học lại tiếp. Em lắc đầu ngao ngán rồi nói tiếp:
– Đáng lẽ mỗi kỳ đăng ký 1, 2 môn thôi, rồi tập trung vào mà trả. Thế này vừa tốn tiền vừa không hiệu quả.
– Kệ tớ, sao cậu nói nhiều thế.
Suốt ngày nghe Hiền nói tôi cũng nhức cả óc nên quát em thế. Nhưng chẳng hiểu sao đụng đến cái vấn đề học hành em mặt dầy thế. Từ hôm biết tôi như thế lúc nào cũng ra rả hỏi tôi việc học hành, hết ở cantin rồi còn có lần gặp tôi đang đá bóng ở trong trường Hà Nội cũng nói. Nói nhiều đến nỗi tôi sợ quá, tránh mặt em mấy ngày luôn (số tôi rất hay gặp mấy em nói nhiều nhá).
Mấy ngày tránh mặt, không xuống cantin cũng không đi đá bóng, em nhắn tin hỏi thì toàn bốc phét đang đi có việc, 1 lần đi chơi về buổi tối, tôi thấy có 1 chiếc xe cấp cứu đứng ở ngõ, dựng trước cửa nhà em. Trong lòng tôi dậy lên một cảm giác lo âu khó tả…
“Em ở đâu giữa phố chật người đông
Có hay không một thoáng buồn nhung nhớ
Ta tìm em đã bao mùa trăng lỡ
Cứ khuyết, tròn và biền biệt xa xăm”
Vừa dựng xe trước cổng thì xe cứu thương cũng phóng vù đi, tiếng còi cấp cứu như xé toang màn đêm tĩnh mịch, cào xé tâm can những người ở lại. Phía cổng nhà em, 1 bóng hình bé nhỏ đang đứng đứng thút thít khóc, bên cạnh là một người con gái đang đứng vỗ về. Có một vài hàng xóm qua hỏi thăm, rồi khuyên can hai chị em đi vào nhà, nhưng tôi thấy hai người vẫn đứng đấy, vẫn mãi nhìn về phía chiếc xe cấp cứu khuất bóng nơi đầu ngõ. Mặc cho bóng tối lạnh lẽo bao trùm, mặc cho sương đêm phủ xuống ướt mái tóc mai, hai chị em vẫn đứng đó, hình ảnh lúc đó buồn và tang thương đến nao lòng.
– Hiền ơi, sao thế?
Tôi bước đến phía hai chị em, cất tiếng hỏi. Hiền và em quay lại nhìn tôi, em Hiền tôi có gặp vài lần ngoài đường, mới học lớp 5, rất xinh xắn đáng yêu, trên mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười, nhưng lúc này thay vào đó đã là vẻ mặt bi thương lo lắng, cùng với đôi mắt đang ầng ậc nước. Hiền lúc này nét mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã không còn ánh lên nữa, nó nhuốm màu lo âu mệt mỏi, đôi môi đang mím chặt lại, đôi mắt hoe đỏ. Tôi biết em có lẽ đang cố ngăn mình bật khóc. Thấy tôi tiến đến, em khẽ nói:
– Không có gì. Không có gì cả.
Đến lúc này mà còn thế, tôi hơi gắt lên:
– Sao lại không có gì, tớ vừa thấy xe cứu thương ở đây. Nhà cậu ai sao thế?
Hiền bặm chặt môi, không nói gì. Em Hiền lúc này thấy tôi hỏi lại bật khóc nức nở:
– Hu…hu… mẹ em… hu hu… mẹ em…hu hu
– Sao mẹ em làm sao?
Hiền cúi xuống lau nước mắt nước mũi đang tèm lem trên khuân mặt đứa em, rồi dịu dàng nói:
– Vào nhà đi em, vào đi, vào nằm với thằng H không nó dậy lại không thấy ai, vào đi, tí chị vào.
Em Hiền rất ngoan, và người lớn nghe thấy chị nói thế cũng đi vào nhà luôn. Lúc này chỉ còn tôi với em đứng ngoài cổng. Lúc đó đêm cũng khuya lắm rồi, đã qua đông nhưng về đêm vẫn lạnh, đứng ngoài cổng thế này tôi thấy em co ro trong chiếc áo nỉ, cởi chiếc áo gió tôi khoác lên vai cho em.
– Mẹ làm sao vậy Hiền?
Bỗng nhiên em ngồi thụp xuống, nước mắt đã không cầm được nữa rồi, cuồn cuộn chảy ra, em cúi mặt khóc nức nở, lo lắng nãy giờ kìm chế đột nhiên như bộc phát hết ra. Em nói trong làn nước mắt:
– Mẹ tớ, mẹ tớ đột nhiên bị choáng váng rồi ngất.huhu. Không biết tại sao, tự nhiên lại thế, trước có bao giờ thế đâu.huhu. Tớ lo quá.
Chứng kiến em như thế tôi cũng bất giác không chủ ý vỗ vỗ vào lưng em.
– Không sao, không sao đâu. Thế có ai vào viện với mẹ rồi.
– Có bố tớ với bác tớ…huhu. Tớ lo lắm… không biết mẹ bị làm sao…
Em vẫn khóc nức nở, úp mặt vào tay, ngồi bó gối, nước mắt tuôn xuống như mưa. Thấy em khóc tôi thấy thương quá, cảm giác muốn che chở trỗi dậy, không chủ ý tôi quàng tay qua ôm ngang lưng em. Em cũng không gạt tay tôi ra vẫn tiếp tục nấc lên từng hồi.
Đêm lạnh, cố gắng ngồi dịch lại gần em hơn, tôi với em cứ ngồi mãi thế, ngỗi mãi trước cổng 1 lúc, lúc này em cũng đã không còn khóc nữa nhưng vẫn úp mặt vào hai gối. Rồi tiếng chuông điện thoại trong nhà bỗng reo lên. Em như bừng tỉnh, đứng bật dậy, lao vào trong nhà, tôi lúc đó vẫn chỉ đứng lần thần bên ngoài cổng.
Một lúc sau em ra, nét mặt đã thoáng vui hơn. Em thông báo là bố gọi điện về, bảo mẹ đã tỉnh lại, nhưng vẫn đau đầu và mệt, cần phải chụp chiếu kiểm tra nữa, dặn dò mấy chị em ở nhà khóa cửa cẩn thận và đi ngủ đi, có gì bố gọi.
Thấy em cũng có ý muốn vào nhà nằm cùng hai đứa em, tôi cũng nhận lại cái áo gió từ tay em, chờ cho em khóa cửa rồi cũng đi về nhà.
Vào nhà, lên giường nằm tôi mới nhắn tin cho em:
– Ngủ chưa? Đừng lo lắng quá nhé.
Em nhắn lại cho tôi:
– Ừ, cảm ơn cậu nhé. Thôi, giờ tớ ngủ đây, không điện thoại sáng trẻ con nó dậy mất.
Chẳng biết đêm đó em có ngủ được không nhưng tôi thì cứ trằn trọc mãi. Hiền trước mặt tôi lúc nào cũng lạnh lùng, cứng rắn, hay nói móc mỉa, trêu đùa, bình thường cùng lắm đôi lúc nói mỉa hay hiếu thắng cãi nhau với tôi thì mới lộ ra cái tính cách vẫn còn ngây thơ trẻ con của mình còn không lúc nào cũng ra kiểu già dặn, cứng rắn. Vậy mà hôm nay đã thể hiện phần con gái yếu đuối của mình 1 cách rõ ràng nhất, bật khóc trước mặt tôi. Là ai, dù bên ngoài có như thế nào thì vẫn cần được che chở, sẻ chia những lúc cần. Và nhất là đối với con gái, khi cần lúc nào cũng muốn bên mình có một người thực sự tin tưởng, một bờ vai đủ mạnh mẽ tin cậy để được dựa vào những lúc yếu đuối, tổn thương, cho dù trong thâm tâm thực sự họ không biết và chưa công nhận. Và đặc biệt, ai, người con trai nào có được cái vinh hạnh đó là đang có 1 vị trí rất quan trọng trong trái tim người phụ nữ đó rồi, không biết họ có biết hay không, có cảm nhận được tình cảm của mình hay không, nhưng những lúc như thế này, những khi thực sự cần thì chắc chắn họ vẫn sẽ tìm đến anh ta để dựa vào.
…
Đằng sau một khuôn mặt lạnh lùng lại là 1 trái tim vô cùng yếu đuối, đầy thương cảm và dễ tổn thương…
Để lại một bình luận