Chuyện tình thời sinh viên – Quyển 1

Phần 24

Về nhà thì thằng Mạnh nằm bết thật, qua hôm nay cả tôi và nó đều thấy cu cậu hết cửa tán em Ngọc, tôi cũng không kể vụ tôi với em Ngọc vừa đi dạo ngoài ngõ với nhau cho cu cậu biết làm gì. Chỉ bảo nó là cứ từ từ, mưa dầm thấm lâu không việc gì phải vội, nó lè nhè lèm bèm trong cơn say gì mà bố đéo thèm nữa hay đại loại thế tôi cũng không nghe rõ.
Hôm sau đi học mọi việc vẫn như bình thường, tôi hỏi con Hoa ngốp xem đã có số điện thoại em Hiền cho tôi chưa, con này vẫn cứ ậm ừ bảo chưa có. Tôi mới hạ sắc lệnh cho nó đến ngày mai phải đưa số cho tôi gấp nếu không sẽ biết tay tôi. Biết tay kiểu gì thì tôi cũng chưa nghĩ ra. Nghĩ mày không cho thì ông vào ký túc gặp Hiền hỏi trực tiếp, cần qué gì mày.

Tối về thằng Mạnh đi uống rượu với mấy thằng bạn cấp 3 của nó, nó rủ tôi đi cùng nhưng tôi bận vào ký túc học nên không đi.

Đến nơi, tôi bảo thằng Linh vào thám thính cho tôi xem có em Hiền trong phòng con Hoa bò không, nếu có thì tôi với nó sẽ vào hỏi bài con Hoa bò và lân la nói chuyện với em Hiền, không có thì 2 thằng đi đá Pes.

– Sao lần nào cũng là bố vào trước thế?

– Mày giúp tao đi Linh, mày vẫn biết tao nhát gái lắm mà.

– Mẹ, vào xong làm đéo gì nữa.

– Thì tao với mày hỏi bài con Hoa, thể hiện là 2 sinh viên gương mẫu chăm học với em nó trước, ấn tượng đầu hơi bị quan trọng đấy.

– Mịa, nhưng đã biết đéo gì đâu mà hỏi bài, đề cương tao đã đọc được chữ nào đéo đâu.

– Chú lười học vãi, anh đọc rồi để tí vào anh thể hiện cho.

Buổi sáng ở nhà tôi đã lôi đề cương ra đọc 1 lượt thật, vừa sợ tăng ca nên phải học vừa cũng muốn không dốt quá trước mặt em Hiền. Nhưng đọc được 1 tí đã buồn ngủ díp cả mắt, nên nhớ mang máng được mỗi trang đầu, lúc thằng Linh chui vào phòng con Hoa tôi cũng phải mang đề cương ra xem lại chút để tí còn có cái mà chém gió.

Thằng Linh đi vào loáng cái đã ra ngay.

– Không có ở đây nhé, con Hoa ngốp cũng bảo là lần sau học hành thì ra giảng đường không vào phòng nó chật chội nhé.

– Ừ, không có thì thôi, tao với mày đi đá PS…

Tối đó tôi lại bị thằng Linh vùi dập cho 1 trận tơi bời hoa lá. Về nhà đã gần 11h, thằng Mạnh đi uống rượu vẫn chưa về. Trời nóng vãi chưởng, trước khi đi ngủ tôi phải đi tắm cái cho mát. Tắm xong đang nằm nghịch linh tinh thì có tiếng cạch cửa, chắc là thằng Mạnh đi chơi về. Tôi thấy tiếng bước chân xiêu vẹo của nó lên tầng 1, lên tầng 2, lên tầng 3 rồi dừng lại đéo thấy đi tiếp nữa. Rồi bỗng có tiếng con gái hét lên: “Anh A Anh A Anh A…” gào to lắm, tôi trên tầng 4 nghe mà giật hết cả nảy.

Tôi chạy từ tầng 4 xuống thì anh Tuấn cũng chạy lên. Đến tầng 3 thì thấy thằng Mạnh đang gục đầu vào trong nhà vệ sinh tầng 3 gọi tên em Huệ, bãi nôn lênh láng từ đầu nhà vệ sinh kéo dài đến tận bồn cầu. Bên trong là em Ngọc đang đứng, mắt trợn trừng, người ướt sũng và không có 1 mảnh vải che thân. À, nhầm, có cái khăn tắm rộng che phủ từ ngực xuống đùi. Em Huyền cũng đứng như trời trồng ở trước cửa phòng.

– Có chuyện gì thế? – Anh Tuấn hỏi.

– Em…. em….. đang tắm thì đột nhiên anh Mạnh… anh Mạnh mở cửa xông vào vào rồi nôn ọe hết ra đây….

Em Ngọc lắp bắp trình bày rồi khóc rưng rức.

Hóa ra là ông tướng Mạnh đi uống rượu về say quá, lên tầng 3 đến phòng tắm ngay chỗ cầu thang không biết có biết đấy là tầng của Ngọc với Huyền không hay lại tưởng phòng mình rồi, cứ thế nhắm mắt tông cửa vào, cái cửa buồng tắm tầng 3 bị hỏng từ trước, không chốt trong được nên mở cái là bung ra ngay. Ông tướng Mạnh xộc vào thấy tấm thân nõn nà đang phơi mình trong đó, cu cậu không chịu được ọe luôn ra đấy rồi gục mặt vào bồn cầu. Em Ngọc vừa bất ngờ, vừa sợ, vừa xấu hổ kêu toáng lên vớ cái khăn che chắn rồi cứ nhè lưng với đầu thằng Mạnh mà phang cái gáo nhựa vào. 1 lúc anh Tuấn với tôi chạy lên chắc mới hoàn hồn mà buông tha cho nó.

Thằng Mạnh chắc vừa ngại vừa say nên đơ luôn, tôi hết lời xin lỗi em Ngọc hộ nó rồi cũng cố dìu thằng Mạnh lên phòng nằm.

– Ê mày, có sao không đấy?

– Không? Em Ngọc thế nào?

– À, hóa ra vẫn tỉnh táo biết đấy là em Ngọc hả, sướng nhất chú nhé. Thôi nằm đây để anh xuống xem tình hình thế nào.

Bỏ nó nằm đấy, tôi xuống tầng 3 xem tình hình em Ngọc thế nào. Lúc này Ngọc đã quần áo chỉnh tề ngồi trên giường thút thít khóc, em Huyền ngồi bên cạnh, anh Tuấn cũng trong phòng mặt ngắn tũn, tình huống đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương lại vừa đáng giận. Buồn cười chắc là tôi với ông Tuấn buồn cười, thương là thương em Ngọc tấm thân gìn giữ bao nhiêu năm nay bị thằng say rượu nhìn thấy, chẳng biết thấy được gì nhưng mà cũng mất trinh mắt, ông tướng Mạnh thì đáng giận quá, xem mảnh mà đéo thèm rủ anh em.

Đúng mười lần sinh nhật đã trôi qua kể từ ngày được ngắm sen quê anh. Năm nay nhân tiện ông bà ngoại sang mình cũng đưa cu Bin về Việt Nam chơi luôn. Mình thì công việc thu xếp được nhưng chồng thì không nên 2 mẹ con về trước, bố cu Bin sẽ về đón sau.

10 năm bên kia, mình mới về thăm nhà được 3 lần, 3 năm 1 lần, cảnh vật thay đổi từng ngày, phố phường đã khoác lên mình những chiếc áo mới, khung cảnh đổi thay, con người cũng đã khác, người còn người mất nhưng những kỷ niệm vẫn còn nguyên đây.

Gửi cu Bin cho ông bà ngoại, mình muốn được 1 mình dạo phố, muốn được 1 mình yên tĩnh đắm chìm lại trong những kỷ niệm đã qua. Đường phố thay đổi nhiều quá, đường Xuân La, đường Lạc Long Quân đã to và đẹp hơn rất nhiều, nhưng con đường rẽ ra hồ Tây vẫn còn nguyên đấy. Hồ Tây nơi gắn với nhiều kỷ niệm đẹp của mình và anh, nơi mình và anh vẫn đứng cùng nhau ngắm ánh chiều tà buông trên hồ nước gợn sóng, hồ Tây vẫn thế, vẫn bao la rộng lớn, vẫn những hàng dương, vẫn những con đường. Đứng nơi đây, mình như trẻ lại, trẻ lại làm cô học sinh cấp 3 ngây thơ ngày nào, trẻ lại đứng nép mình vào anh, rụt rè giấu mặt mỗi khi có ánh mắt mọi người nhìn vào lo sợ gặp người quen. Mình như trở lại là cô học trò nhỏ, e ấp ngây thơ trao cho anh nụ hôn đầu khó quên tại chính nơi đây.

Bắt tiếp taxi mình muốn qua thăm trường cũ, trường cũ đây, nhưng nó đã mang 1 cái tên mới, một ngôi trường khác. Không vào trường, mình rảo bước trên đường Kim Mã, qua các bến xe bus, đi bộ đến bên Hồ thủ lệ. Những tán xà cừ bây giờ đã ít hơn xưa, nhưng vẫn còn đó những cánh hoa bằng lăng tàn muộn, và còn đó, đỏ rực những tán phượng vĩ báo hiệu 1 mùa thi nữa lại đến, mùa hè, mùa thi mùa chia ly.

Bên hồ thủ lệ, nơi anh đã nói yêu mình lần đầu tiên đây. Nghĩ lại mình khúc khích cười, anh sinh viên năm nhất nhút nhát với cô học trò lớp 12 thơ ngây ngày nào như hiện lên trước mặt, bao kỷ niệm tươi vui cũng lần lượt trở lại cùng với cảnh sắc quen thuộc nơi đây.

10 năm trước, mình và anh đã có với nhau biết bao kỷ niệm vui buồn.

10 năm trước, mình đã ra đi, bỏ lại anh với kỷ niệm học trò, tình yêu đầu đời ở lại.

10 năm….

Sau buổi chiều hôm đó, buổi chiều anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắn tin bảo mình hãy rời xa anh, bảo mình sang Anh du học, sau tin nhắn đó mình đã đến nhà tìm anh nhưng không gặp, anh tránh mặt mình, không nghe điện thoại cũng chẳng trả lời tin nhắn, anh như bốc hơi khỏi mặt đất, bốc hơi khỏi mình.

Mình đã khóc rất nhiều, không có anh, ở nhà như địa ngục, bố liên tục quát tháo, mẹ thì khóc lóc tỉ tê. Trong lần mẹ buột mồm mình biết mẹ đã đến gặp anh sau lần bố gặp, như vậy dù không muốn nhưng bằng mọi cách bố mẹ cũng sẽ bắt mình đi, dù là cách cực đoan nhất.

Lúc đó chẳng lẽ anh cũng nghĩ em đi là điều tốt nhất?

Buổi chiều trước hôm mình đi, muốn được gặp anh 1 lần, ôm anh 1 lần quá, nhưng anh đã không đến. Mình nghĩ nếu hôm đó anh đến mình sẽ thêm nghị lực để sống cuộc sống xa anh, nhưng không biết nếu hôm đó anh đến mình có đủ nghị lực để đi không? Anh không đến, quyết tâm dứt khoát để mình đau đớn mà đi, như vậy có quá nhẫn tâm với mình không? 1 cô bé lúc đó vẫn còn quá nhỏ, quá mỏng manh và ngây thơ liệu như vậy là quá tàn nhẫn?

Mình không biết, lúc mới sang mình thực sự đau khổ, quá đau khổ, cuộc sống mới, môi trường mới, văn hóa mới, tiếng nói mới thực sự quá lạ lẫm với mình.

Nhiều lúc cảm tưởng mình như vỡ vụn ra, vỡ vụn vì nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ anh.

Bao nhiêu đêm mình đọc đi đọc lại nét chữ anh viết lên quyển truyện tặng mình, vuốt ve cánh hạc giấy anh gấp cho mình mà nước mắt rơi ướt gối, bao đêm ngắm nhìn nét chữ thanh mảnh của anh, ngắm nhìn khuân mặt anh trong bức ảnh sticker nhỏ anh và mình chụp chung mà thầm ước lúc này có anh ở bên, tự hỏi không biết giờ này anh ở nhà thế nào, có còn yêu mình không?

Nhưng thời gian là phương thuốc thần kỳ có thể chữa lành mọi vết thương, tuy còn có sẹo nhưng những vết sẹo đó với mình mãi mãi là nhưng dấu khắc đẹp, như những hình xăm tô đẹp cuộc đời mình.

Sau 3 năm học đầu tiên, lần đầu mình về nước. Bố mẹ cũng hay sang chơi, với lại cũng một phần do trốn tránh nên phải đến tận 3 năm, khi vết thương lòng đã nguôi ngoai mình mới dám về nước. Về nước, bước chân ngẫu nhiên vô định đưa mình qua Xuân Đỉnh, đứng trước cánh cổng gỗ im lìm trước nhà anh, mình cất tiếng gọi. Vẫn nhớ, mình thực sự muốn gặp anh. Đã bao lần mình gọi anh, buzz anh trên Yahoo bao lần nhưng vô vọng, lần này về nước mình muốn gặp anh, muốn hỏi anh rất nhiều điều, dù muộn hay không?

Có 1 chị ra mở cửa:

– Em hỏi ai?

– Em chào chị, em hỏi anh T. trước ở đây ạ, không biết…

– À, em là bạn nó à? Chị là chị của T, nó chuyển đi lâu rồi. Sao em không gọi điện cho nó.

– Chuyển rồi ạ?

– Ừ, số nó đây: 09….

Nghe chị đọc, vẫn số điện thoại cũ của anh, tôi vẫn chưa thể quên được. Những con số đó đã bao đêm mình lần bấm trong đêm, trong tuyệt vọng và trong nước mắt.

– Vâng để em gọi ạ. Thôi xin phép chị, em về ạ.

– Ừ. Chào em. Có cần nhắn gì không?

– Dạ không ạ.

Anh vẫn dùng số điện thoại cũ. MÌnh định gọi cho anh ngay, xong lại thôi. Gọi làm gì khi chỉ vài ngày nữa mình lại qua lại bên kia, biết bao giờ mới quay lại khi mình định học lên tiếp. Gọi làm gì khi biết giờ anh liệu còn có nhớ đến mình không? Biết đâu giờ này anh đã có người mới, 3 năm rồi mà, như mình bên kia cũng đã bắt đầu mối tình mới rồi đó thôi.

Trở lại Anh, mình muốn chôn chặt mối tình đầu lại, mãi mãi coi đó là một kỷ niệm đẹp của mình, sống với cuộc sống mới và cầu chúc cho anh cũng hạnh phúc và tìm được tình yêu mới.

Một lần mình tìm thử anh trên Fb, search thử tên anh, rồi số điện thoại, ra luôn anh. Anh ít cập nhật lắm, vẫn là anh đây, vẫn khuôn mặt đấy, ánh mắt đấy, anh có vẻ ổn, trông rắn rỏi nam tính hơn. Anh cũng đã có bạn gái mới, chị ấy thật xinh, nhìn cũng có nét giống mình (mình thấy thế), anh chị vui vẻ hạnh phúc lắm, mình cũng thấy thật mừng cho anh, thấy anh cười mình cũng thấy hạnh phúc lắm.

Mình cứ thế, chỉ âm thầm theo dõi anh, chồng mình nhiều lúc thấy mình vào fb anh rồi cười có hỏi nhưng mình chỉ bảo là 1 người bạn cũ, mình không muốn kể, không phải là sợ chồng mình ghen hay sao mà đơn giản mình chỉ muốn giữ anh cho 1 khoảng của riêng mình. Nhưng một người nhạy cảm như chồng mình và từ lâu đã được bố mẹ mình kể nên có lẽ cũng biết anh là ai, nhưng chồng mình luôn tôn trọng và không hỏi han gì nhiều. Mình luôn yêu và khâm phục chồng vì lẽ đó.

Rồi cái ngày anh thông báo sắp lấy vợ, lúc này mình cũng đã có gia đình và có cu Bin, khi đọc được tin đó, mình cũng nhói lên 1 chút, nhưng nó rất nhanh qua mau, mình thực sự vui mừng, vui mừng cho anh, cuối cùng anh và chị cũng đến được với nhau. Nhìn anh rạng rỡ trong bức ảnh cưới, nước mắt mình hình như cũng lăn, nụ cười rạng rỡ của anh giống hệt với nụ cười của anh nhiều năm trước, nụ cười của anh trong bức ảnh nhỏ mình vẫn mãi mang theo.

Lần này về VN, mình muốn gọi hẹn gặp anh, lần trước đã không gặp được. Lần này mình muốn gặp ôn lại 1 chút kỷ niệm với anh, gặp mặt như 2 người bạn tốt phương xa, nhưng lần lữa mãi mình vẫn chưa gọi.

Những ngày đầu tháng 6 năm nay nóng khủng khiếp, tối mai mình và gia đình sẽ bay, những ngày về mình đã gặp được nhiều người quen cũ, có người biết cả mình và anh, nghe được vài chuyện của anh trước và bây giờ. Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, số anh mình biết vẫn không đổi, những con số đó mình vẫn luôn ghi nhớ trong đầu, nhưng vẫn chưa đủ dũng khí để bấm những phím số.

Đặt điện thoại xuống, mình ra ban công đứng, chồng mình và cu Bin đang ở đó, thấy mình ra, anh nhẹ vòng tay qua ôm từ đằng sau mặc kệ dòng người đang tấp nập đi ở dưới:

– Mai về nhà rồi, hôm nay có cần gặp lại ai không vợ yêu?

– Anh….

– Hi. Mấy hôm nay anh biết mà, em vẫn còn bứt dứt chắc còn việc nào chưa làm hả? Em cứ làm những gì mình muốn đi, đừng để hối tiếc. Anh luôn tin tưởng em mà.

Chồng mình vẫn luôn thế, bao dung và cảm thông sâu sắc, luôn cho mình cảm thấy anh là chỗ dựa đáng tin cậy để dựa vào.

– Đúng là em còn 1 người bạn chưa gặp, anh ấy là…

– Em không cần nói, anh biết mà. Em hẹn anh ấy đi, rủ đi café 1 buổi.

– Thôi, em không đi nữa đâu, ở nhà với anh, chơi với ông bà nốt hôm nay, mai đi rồi.

– Đừng thế em, không phải ngại anh đâu. Em cứ đi đi.

– Em… em..

– Đi đi… hihi

– Thế tối nay em đi café với anh ấy 1 tí nhé. Hay anh đi cùng luôn nhé, em muốn giới thiệu anh với anh ấy.

– Để lần sau anh đi cùng, lần này để vợ anh riêng tư chứ.

– Nhưng… nhưng em muốn….

– Anh hiểu, thế để anh với cu Bin đưa em đến, rồi anh với con chơi gần đấy khi nào em về thì gọi anh nhé.

– Vâng, em yêu anh lắm.

Mình vào nhà định lấy điện thoại ra gọi hẹn anh thì thấy điện thoại nhấp nháy báo, có cuộc gọi nhỡ.

Cầm máy thì là số của anh T gọi. Mình lúc đó như chết đứng, tim đập mạnh như lúc mới yêu. Tại sao anh biết mình đang ở VN và tại sao anh lại có số của mình, bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập đập loạn xạ trong mình cùng với cảm xúc bồi hồi, giống hệt như cô học trò nhỏ năm nào nép bên anh.

Đang đứng thì điện thoại lại rung, anh lại gọi. Lấy hết bình tĩnh mình ấn nghe:

– Alo.

Đầu bên kia im lặng 1 lúc rồi có tiếng nói.

– Minh à? Anh T đây.

Đúng giọng anh rồi, vẫn cái giọng nói đấy chỉ trầm và đục hơn.

– Anh….

– Ừ. Anh đây.

Tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Phải ngồi xuống giường để bình tĩnh lại, quá bất ngờ, mình như không có 1 chuẩn bị gì, xúc cảm và kỷ niệm theo từng lời nói của anh cứ ào ạt ùa về. Khác với vài lần chát với anh qua mạng, đã lâu lắm mình mới lại được nghe giọng của anh, từng câu anh nói như rung lên từng hồi chuông ký ức trong mình, như từng cơn sóng đánh mạnh vào bờ đê cảm xúc chỉ chực vỡ òa ra.

– Anh đây, lâu quá rồi.

– Vâng, lâu quá rồi, giờ anh thế nào?

– Anh vẫn ổn, mình gặp nhau chút nhé…

Trong buổi gặp mặt, tôi và em tâm sự khá nhiều, kể cả chuyện xưa từ lúc em mới sang, tôi hiểu và thương em nhiều.

Nội dung buổi gặp cũng không có gì, chỉ đơn thuần là buổi gặp gỡ cafe hàn huyên của 2 người bạn cũ. Tôi muốn mượn lời em để kể cho các bạn nghe vắn tắt khoảng thời gian 10 năm trải qua với em.

Xin lỗi những bạn đang theo dõi câu chuyện của tôi vì đã đẩy câu chuyện này vào ngang mạch chuyện theo trình tự thời gian.

Chắc các bạn cũng thấy trong câu chuyện Minh đã rất bất ngờ khi thấy tôi chủ động gọi cho em.

Thực ra hôm thứ 7, đang định lọ mọ mổ cò gõ đôi dòng hồi ức thì thằng Hùng gọi điện cho tôi, chắc lại rủ rê tối xem đá bóng đây:
– Sao? Tối nay chương trình thế nào nhỉ? Tụ tập ở đâu đây?
– Tùy chú, nhưng không có kênh nào chiếu đâu, không biết có hàng nào không?
– Có 1 quán ở Cửa Nam chiếu thâu đêm, anh em lên đấy, để rủ thêm bọn thằng XYZ nữa.
– Ừ, thế mày rủ đi nhé, tầm 12h gặp nhau trên đấy.
– Đéo lâu thế, gặp sớm làm cốc bia cho mát rồi xem.
– Đm, uống bia vào để ngủ mẹ hết à. Mà tao bảo.
– Sao?
– Cái Minh đang ở VN đấy.
– Sao mày biết?
– Minh bảo tao mà, mày định sao?
– Định sao mà định sao? Có gì mà định?
– Định gặp không?
– Gặp gì, tao có biết đâu mà gặp.
– Bây giờ mày biết rồi còn gì.
– À, nhà có ai vào, để tao xem ai đã nhé, tí tao gọi lại.

Thực ra nhà tôi có ai vào đâu, nhưng thông tin thằng Hùng nói hơi bất ngờ, tôi cần phải suy nghĩ. Lúc sau tôi gọi lại cho thằng Hùng:
– Này, sao Minh không bảo tao nhỉ?
– Minh bảo lần trước gọi mày 1 lần nhưng mày không gặp. Lần này nó ngại. Mà đm, mày ngu thế, nó là con gái mà.
– Ừ, mày có số không. Đưa tao, để tao xem thế nào?
– Xem xem cái cc. Tí tao nhắn tin cho, nhưng có vẻ Minh thực sự muốn gặp mày 1 lần đấy. Minh bảo có mấy việc cần hỏi trực tiếp mày.
– À, chồng Minh lần này về không?
– Có về, nhưng mà sao? Mình có làm đéo gì đâu.
– Ừ, không biết có phải bảo chồng Minh 1 tiếng không nhỉ? Tao không muốn em bi chồng hiểu nhầm.
– Tùy mày, nhưng tao thấy đéo cần thiết.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47

TÊN TRUYỆN:

Chuyện tình thời sinh viên – Quyển 1


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)