Ban ngày, khi có hàng ngàn vấn đề cần phải giải quyết nhanh gọn, cả tâm hồn và trí óc chúng ta dường như bị độc chiếm bởi những thứ có thể coi là vụn vặt, tẻ nhạt, những câu hỏi tầm thường và hạ đẳng nhất như: Sáng nay ăn gì? Làm sao để đến công ty đúng giờ? Em gái đi đằng trước có chồng chưa? Tối phang con lô nào? Tất cả cứ xoay tròn tròn trong cái guồng quay đấy như không có lối thoát.
Chỉ khi màn đêm buông xuống, khi cơn mất ngủ đang giằng xé cơ thể, hay chỉ đơn thuần là tối lỡ có chót uống quà nhiều café, lúc đó dường như chúng ta mới có thời gian để hỏi và trả lời những câu hỏi mà được cho là cao cả và vĩ đại. Lúc đó, dường như cả cơ thể và trí óc của bạn mới có thể tĩnh tâm lại để suy tư về cuộc đời, về những chuyện đã qua và những việc sắp tới…
Đợt đó tôi 23 tuổi, cái tuổi vẫn đầy mộng mơ và thơ ngây.
Trải qua 5 năm Hà Nội lúc đó với tôi đẹp như một bức tranh với xôi xéo cổng trường, phở bò Lý quốc Sư, Kem Tràng Tiền hay đơn giản chỉ là tiệm tạp hóa đầu ngõ. Nó đầy ắp kỷ niệm với gió Hồ Tây và bằng lăng Kim Mã. Trong bức tranh Hà Nội đầy ắp sắc màu của tôi lúc đó dù mảng tối hay mảng sáng đều có hình bóng những người con gái, e lệ như cúc họa mi hay nồng nàn hương hoa sữa. Họ mãi hiện hữu trong đó, tô điểm thêm những nét rất riêng dù xấu hay đẹp, hài hòa hay lệch lạc với tổng thể bức tranh về Hà Nội của tôi.
Và rồi, trong một buổi chiều thu nắng nhạt, tôi cất bức tranh đó vào tủ, chẳng khóa lại cũng chẳng kịp niêm phong. Cứ thế, tôi vội vã rời đi, để lại bức tranh ở đó, vẫn chưa hoàn thành, để tìm màu mực khác, vẽ nên một bức tranh khác…
Trong những ngày tháng xa Hà Nội đó, tôi vô tình bỏ quên đi nhiều thứ, quên đi hàng cổ thụ trong ĐH Hà Nội, quên đi cốc ốc quế mát lạnh dọc bờ hồ, nhiều lúc quên cả em. Tôi mải mê tìm những màu mực mới, những nét vẽ mới ở một nơi chẳng phải Hà Nội. Kể cả khi lỡ lọt vào tai một cách vô tình bài hát về Hà Nội, khi tiềm thức và những kỷ niệm quẫy đạp trong tâm trí, tôi vẫn cố dìm nó xuống, gạt nó sang một bên, mê mải với bức tranh mới, cũng nhiều màu mà tôi đang vẽ dở.
Rồi sau tất cả đều biến mất trong sự lãng quên. Những hàng cây cũ, ghế đá khu tập thể, đèn đường vàng, loài hoa nhỏ, tiếng ve rền rĩ, xe đạp, tà áo dài, làn tóc mai, những bài hát về thành phố này. Và cả những lời hứa. Tôi đều quên.
Và mặc dù đã quen với những đổi thay, bội phản. Đã quen với việc không có gì là mãi mãi. Nhưng có lời thề sẽ không bao giờ quên, nó chỉ bị chìm xuống, đóng bụi nhưng vẫn ở đó. Mặc dù có thể nói nó đã bị cất vào tủ, khóa lại, rồi quên luôn cái tủ. Nhưng ở tôi vẫn cảm giác day dứt. Day dứt vì một lời thề.
Thà vứt béng nó đi. Ai lại bỏ vào tủ rồi lãng quên như thế. Như thế, nó vẫn mãi ở đó, luôn chiếm một chỗ trong tôi.
Vừa tốt nghiệp đại học song, đang ở nhà chờ việc hay đúng hơn là đang thất nghiệp ăn bám ông bà già. Haiz, nói là ăn bám về nghĩa đen hay nghĩa bóng thì cũng không hẳn đúng vì nghĩa đen khi ăn tôi cũng ngồi một mình 1 ghế đàng hoàng, không có đu có bám vào ai hết, mỗi bữa đánh 4, 5 bát cơm ngon lành. Còn nghĩa bóng trước đó tôi cũng đang có 1 chân nhân viên vận tải đàng hoàng, lương mỗi tháng thừa tiền đổ xăng con dream chiến và cơm bụi 2 bữa 1 ngày. Mà nghề vận tải hồi đó của tôi hơi bị HOT à nha, tổ sư của nghề shipper bây giờ đó.
Đấy, đang công việc ổn định, ngon trơn, chuẩn bị mở công ty 1 giám đốc kiêm luôn nhân viên đến nơi mà đùng cái bị ông bà già túm đầu lôi về, bỏ lại cả tuổi trẻ đầy ước mơ, hoài bão và cả 1 cô người yêu xinh như mộng ở dưới đất Hà Nội cho biết bao kẻ nhòm người ngó để trở về nhà mang danh 1 kẻ ăn bám.
À, quên không giới thiệu với các bạn, tôi tên Huy Trung, vừa tốt nghiệp Giao thông, một số bạn đã biết, những người chưa biết thì tôi xin giới thiệu lại, đẹp trai cỡ Lưu Đức Hoa mà hát hay cũng cỡ anh zai Bằng Kiều. Nói thế không phải tôi nổ to cỡ anh Q lựu đạn mà sự thật nó là như thế, nói có sách mách có chứng, lúc nào đi hát cũng có em gái vỗ tay đôm đốp và khen tôi đẹp zai thiệt. Từ thành thị cho tới nông thôn, từ thủ đô cho tới miền núi, năm đó về lại quê hương đi hát cùng thằng chiến hữu bao năm không gặp mấy em gái sơn cước quê tôi chả vừa hát vừa ôm tôi tít mù cứ như minh tinh màn bạc đấy sao.
Haizzzzz.
Việc về quê của tôi là bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng thể đừng, ngồi hát cùng lũ bạn mà tâm hồn tôi cứ treo ngược tận đâu đâu. Nhạc thì cứ chui từ tai nọ sang tai kia, chỉ có bia là cứ đổ thẳng vào mồm cứ ừng ực.
– Anh Trung, về thôi? – Thằng bạn cố gào vào đôi tai đang treo ngược đâu đó của tôi để át đi tiếng nhạc.
Muộn thì chẳng phải muộn, nhưng nhìn cái vẻ mặt ê chề của tôi, chắc nó biết tôi cũng chán.
– Ừ thì về.
Tôi với thằng bạn ngồi trên bậc tam cấp trước quảng trường, kê đít lên miếng bìa cát tông, chống khủy tay vào bậc lát đá nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây. Vậy là cái tuổi trẻ vẫy vùng với biết bao mộng mơ và hoài bão có lẽ sẽ kết thúc ở đây ư? Trước đó, khi chia tay Hà Nội về vẫn hừng hực cái khí thế chỉ là lánh bão, tạm ẩn cư tu luyện chờ ngày tái ngộ, vẫn vuốt má cô người yêu thề non hẹn biển chỉ 1 năm.
Thế mà từng giờ, từng phút hít thở cái không khí quê hương, cái sự yên bình, an nhàn chẳng chút xô bồ vội vã của thành phố tôi sống cứ gặm nhấm dần mòn cái khí thế quyết tâm của tôi. Sự sung túc, thoải mái khi sống cùng gia đình, vẻ hạnh phúc của bố mẹ khi từng bữa được ngồi ăn cùng cậu con trai độc nhất cứ mài mòn đi quyết tâm và sự thương nhớ cô người yêu của tôi từng chút một.
Tháng 10, tiết thu mát mẻ thổi luồng gió mang hương hoa chẳng nồng nàn như hoa sữa Hà Nội khắp quảng trường. Về quê đã gần 1 tuần, thằng Dũng là thằng duy nhất tôi gặp trong những ngày này, chiến hữu vào sinh ra tử thời học sinh với tôi. Nghe tin tôi về quê, nó lao đến xồng xộc như một cơn gió, kéo tôi đi lê la khắp cái thành phố bé bằng lỗ mũi, nơi chôn nhau cắt rốn của tôi và nó.
Ôn lại kỷ niệm quê hương, 5 năm học đại học, tổng kết số ngày về thăm nhà trong 5 năm chưa đủ năm chục ngày, nay lê la cùng nó, những kỷ niệm thời thơ ấu ùa về từng chút một. Một tuần, tôi thả mình vào những kỷ niệm tuổi thơ, cố làm loãng đi cái nhớ nhung Hà Nội và em. Một tuần, tôi thơ thẩn trong miền ký ức, được 3 ngày bà già tôi lôi đi tập Yoga cùng cho khí huyết lưu thông, đỡ ngớ ngớ ngẩn ngẩn.
Tập cũng hay, uốn éo, vặn vẹo, hít hít thở thở cũng làm đầu óc nhẹ nhõm đi nhiều thật. Tôi khuyên các bạn những ai đang có chuyện buồn phiền suy nghĩ nên tập cái đó, rất tốt. Chỉ vài buổi nhưng tâm trạng tôi khác hẳn lên, đỡ nhớ nhung sầu thảm hơn hẳn. Nhưng đến chiều nay khi nhận quyết định công tác đóng dấu đỏ chót của Ủy ban, tôi trầm hẳn xuống. Nó gần giống như dấu chấm. Chấm lại ước mơ tuổi trẻ của tôi, đóng khung lại và cất đi. Mặc dù đã biết trước, nhưng cũng quá khó để đón nhận nó.
Tôi không gọi cho cô người yêu của tôi ở HN nữa, mà gọi cho thằng Dũng, rủ ra đây.
– Anh Trung, em có tí việc gấp p đi. Em đèo anh về trước nhé.
Tôi nhìn sang thằng bạn đang nhăn nhở cười nhìn đồng hồ, cũng gần 11h rồi. Thằng Dũng bằng tuổi, gần nhà, học cùng lớp bao năm nhưng như thói quen từ trước, bao năm nó vẫn gọi tôi là anh, tôi và nó trước đây vẫn luôn có mặt cạnh nhau. Mấy năm đại học do nó không ở Hà Nội nhưng tình cảm vẫn chẳng sứt mẻ. Cắp nó từ chiều rồi, mà tôi cũng muốn ngồi thêm một lúc nên bảo nó.
– Lại gái gọi à. Mày cứ về trước, tí anh tự đi bộ về.
Nó lại nhăn nhở cười rồi lên xe phóng mất.
Tôi ngồi lại, nhắm mắt gặm nhấm nỗi niềm một mình.
Trời thu đen kịt, em giờ đang làm gì?
– Này này, anh giai. Mở mắt thằng em hỏi tí.
Đang chìm sâu trong suy tư thì có tiếng gọi ngay trên đầu tôi, một bàn tay đập đập vào vai làm tôi mở bừng mắt.
– Có gì vậy?
Gương mặt chẳng quen, đỏ ke nồng nặc mùi rượu phả vào mặt tôi, hỏi một câu chẳng liên quan:
– Anh biết Hương Tràm không?
Nếu mà nói có biết Hương Tràm hay không thì đương nhiên tôi biết, biết rõ là đằng khác. Em là Em gái mưa sinh năm 95 tại Vinh, thần tượng của không biết bao nhiêu giới trẻ Việt Nam và đặc biệt em còn là người thương trong mộng của thằng e Hải Phòng FC nữa. Tuy nhiên đấy là nếu như thằng say rượu kia hỏi tôi vào thời điểm bây giờ, tôi sẽ vanh vách kể ra cho nó về tiểu sử cũng như số đo 3 vòng của Hương Tràm ngay trong phút mốt, nhưng vào thời điểm năm đó thì tôi cũng chịu.
– Hương Tràm nào?
Không biết thật thì chả phải hỏi lại.
– Đm, Hương Tràm chứ Hương Tràm nào, nó là người yêu của tao. Mày đừng có động vào.
Cái bản mặt trẻ măng, đỏ ke và nồng nặc mùi hồng xiêm dí sát vào mặt tôi lèm bèm.
Mịa, tôi là tôi chúa ghét cái thể loại có 3 xu giấm vào mà làm loạn. Thằng oắt chắc học sinh cấp 3, chưa đủ lớn mà định giỡn mặt với tôi chắc. Đang định giang tay phang thẳng vào mặt nó 1 vả thì liếc mắt 1 cái thấy lố nhố 3, 4 anh tài sơ mi trắng phanh ngực đứng trên các bậc thang tam cấp quảng trường.
Phần 2
Cái thành phố tôi sống bé thì chẳng bé, mà to cũng chẳng to. Nếu tính cả thành phố thì nó rộng cỡ 1/5 nội thành Hà Nội, nhưng nếu tính riêng vùng lõi các phường trung tâm thì chắc được gấp đôi cái quận Hai Bà Trưng. Tuy nhiên nó lại tập trung khá nhiều trường cấp 2, C3, trường chuyên của tỉnh cùng với vài khu công nghiệp nên mật độ dân số khá đông và nhiều thành phần. Nếu mà là tôi của 5 năm trước đó thì chắc chắn thằng cu kia ăn đủ, rồi tôi sau đó cũng dính không kém. Nhưng thằng tôi lúc đó cũng đã biết nghĩ hơn 1 tí, thấy địch đông hơn thì phải tính bài khác.
Mịa, mình mà phang nó bây giờ chắc mấy thằng chúng nó cho mình ăn đủ.
– Chắc chú em nhầm rồi, anh thực sự là không biết ai tên là Hương Tràm cả.
Thằng cu lại dí sát vào mặt tôi, phả ra 1 hơi toàn mùi rượu:
– Dm, thật không?
Mẹ, đến lúc đó tôi cũng khá nóng máu rồi, trước đây ở nhà ra quảng trường thì làm gì có thằng nào dám láo với tôi như vậy (: D), mới có mấy năm ít về mà gà lại mọc đuôi tôm à?
Thêm sẵn việc bực mình chuyện ban chiều tôi xô mạnh thằng chọi con 1 phát, lăn quay 4, 5 bậc xuống sân quảng trường. Thằng bé miệng thét be be, chỉ vào mặt tôi gào lên:
– Đm, nó đánh tao. Bọn mày, nó đánh tao.
Bố tổ, tôi đánh nó là chuyện đã rõ rành rành, bao thằng nhìn thấy, cần đéo gì nó phải thét lên be be như vậy chứ. Bực mình tôi nhảy chân cóc 1, 2 bước xuống bậc thang tới trước mặt thằng bé, bin thêm 1 phát thật lực vào mặt:
– Đm, chửi bố này.
Được 1 quả sướng tay, đang định giã thêm 1 phát nữa thì từ đâu 4, 5 cánh tay túm lấy tôi, lôi xềnh xệch ra khỏi thằng oắt. Mấy đứa bạn thằng oát xúm lại, ôm chặt tôi, lôi xềnh xệch. Tôi mồm chửi loạn xạ, chân tay quơ quào nhưng đéo thể thoát được, nằm lăn bò dưới đất, túm chân 1 thằng đấm thùm thụp.
Đang hăng máu quẫy đạp, thì hục 1 phát. Thằng oắt sau cơn choáng váng đã đứng lại được, đạp mạnh vào bụng tôi 1 cú đau điếng. Rồi sau đó tôi thấy nổ đom đóm mắt, 1 cú đấm phang thẳng vào mắt làm tôi tối tăm mặt mũi. Cố gắng co người lại tránh những cú sút, và đấm, tôi lăn lê khắp sân quảng trường.
Tiếng la hét làm mấy thằng đang uống trà đá chém gió đêm khuya trên quảng trường hiếu kỳ bu đến. Cố gắng lắm tôi mới vùng dậy chạy thoát ra được. Mấy thằng chọi vẫn hăng máu dồn theo.
Tôi chạy thục mạng 1 lúc mới dám dừng lại. Mịa, hôm đó đúng là bách nhục, chạy mất cả dép.
Trước học cấp 3 khắp cái thành phố chỗ nào tôi chả lăn lê, thằng nào chả biết mặt. Cái lúc tôi chinh chiến trên khắp các sân phủi thì mấy thằng oắt này chắc vẫn mặc quần thủng đít chạy lông nhông ngoài đường đá bóng nhựa. Thế mà giờ đây, vừa quyết định quay về quê hương đã bị mấy thằng chọi cho ăn hành. Mấy năm, về quê mặt tôi lại như mới, chả trách.
Nhổ một bụm nhãi pha máu trong mồm, tôi dựa vào tường trong 1 cái ngõ nhỏ thở hồng hộc. Không đau lắm nhưng mà tức. Đã gần 11h, đéo biết thằng Dũng “trố” đang ở đâu nhưng tôi cũng phải gọi cho nó bằng được.
Chuông điện thoại reo mãi mới thấy nó nhấc máy.
– Về chưa anh, cần em qua đón không?
– Cần, gấp, mày xong việc chưa.
– Em song rồi, 2 bác gọi anh về à mà gấp.
– Không, mày qua đi, tao đang ở chỗ này…
Gọi cho thằng Dũng song, tôi mới nhắn tin cho ông bà già dặn ngủ trước, tôi qua nhà Dũng trố rồi. Nhà tôi với nhà nó là chỗ thân quen, trước lúc đi tôi đã dặn nhưng giờ cứ nhắn tin thêm cho hai cụ yên tâm. Tối nay tôi phải cho mấy thằng oắt biết mình là ai…
Thằng Dũng trố, như tôi giới thiệu trước là thằng bạn nối khố của tôi, chỉ chưa đầy 10 phút sau đã có mặt. Tôi bước ra khỏi ngõ tối đứng trước cái miệng đang há ra hết cỡ của nó:
Để lại một bình luận