Phần 37
Mấy hôm sau hôm nào tôi cũng dậy sớm ra ngoài đường canh me Hiền đi học là phóng xe đi cùng, nhưng các bạn cũng biết kiểu học ĐH mà, trường tôi vẫn học theo kiểu truyền thống, chưa phải kiểu tín chỉ nhưng vẫn tùy vào thời khóa biểu của từng lớp mà có thể giờ vào học khác nhau. Vì thế tôi cũng không gặp em thường xuyên lắm. Ra cantin cũng chẳng gặp, chắc em dạo này chuyển sang ăn cơm ở nhà mẹ nấu rồi.
Đợt đó tôi đã bắt đầu vào công cuộc học lại để thi qua các môn còn nợ. Kỳ trước nợ tiền nhiều quá nên chẳng có tiền mà học lại, vì thế chẳng trả thêm được môn nào, kỳ này tôi lại đăng ký học lại tất. Tối đó đi học lại tầm hơn 7h thì được về, đói quá tôi mới vào cantin ăn tạm cái bánh mì trứng.
Trường tôi buổi tối những đợt học lại thi lại thì đông vui chẳng khác gì ban ngày, cantin cũng thế, không lúc nào vắng người. Tầng 1 hết chỗ, tôi phải lên tầng 2, cantin tầng 2 bé hơn, cũng không ồn ào bằng, lại phải đi lên tầng nên tôi cũng thường lười. Mấy hôm nay trời cũng đã ấm dần lên, nhưng trái với không khí náo nhiệt bên dưới, trên tầng cũng chỉ lác đác có vài người, cantin tầng 2 do bé nên không khí cũng không đến nỗi lạnh lẽo lắm. Cũng chẳng để ý nhiều, đứng chờ lấy cái bánh mì trứng với cốc trà tôi cũng chọn 1 chỗ để ngồi xuống. Tia mắt khắp phòng, tôi lại nhận ra Hiền cũng đang ngồi ăn bánh mì ở một bàn cuối phòng, đúng lúc mắt tôi tia xuống thì cũng bắt gặp ánh mắt em đang nhìn tôi. Rất nhanh, em cúi đầu xuống lại cắm cúi ăn, ánh mắt bối rối y như chú mèo đang ăn vụng bị bắt tại trận.
Tiến lại phía em, đặt cốc nước xuống bàn, tôi hỏi:
– Không ngờ cậu cũng phải đi học lại đấy?
Em giương ánh mắt to lên nhìn tôi, giọng ngân nga:
– Học lại gì, tớ đi họp nhóm ABC (giấu tên nhóm nhé, không có người nhận ra ngay)
Hóa ra là đi tham gia hoạt động ngoại khóa, làm tôi cứ tưởng ai cũng dốt như tôi. Lôi quyển vở ra khỏi túi quần sau, ném xuống bàn, tôi trêu:
– À à. Tớ lại cứ tưởng con ngoan trò giỏi của khu phố cũng phải đi học lại.
– Thế cậu đi học lại môn gì đấy? Dốt thế, tưởng đá bóng giỏi học cũng phải giỏi chứ. – em cũng không phải vừa, đá đểu tôi ngay.
Bị chạm tự ái, tôi cãi:
– Đâu, tớ có đi học lại đâu, tớ cũng lên tham gia câu lạc bộ Tiếng Pháp đấy chứ.
Thấy tôi nói hùng hổ thế, em phì cười, rồi chỉ tay vào quyển vở của tôi nói:
– Thôi đi ông tướng, biên lai thu tiền học lại rơi ra kìa. Khiếp, đóng nhiều tiền thế chắc học lại nhiều môn phải biết.hihi.
Xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi xuống thấy đúng là tờ biên lai thu tiền học lại tôi kẹp trong quyển vở phản chủ rơi ra ngoài, chắc do vừa nãy tôi ném quyển vở xuống mạnh quá. Xấu hổ, nhưng tôi vẫn phải cố gỡ tí thể diện:
– Học lại mấy môn cơ bản thôi, tại năm 1 tớ hay trốn học quá nên trượt. Giờ mới có thời gian học lại.
Phải nói thế chứ lòi ra là tôi đã học lại mấy lần rồi nhưng thi vẫn chưa qua thì xấu hổ chết.
– Ừ, mấy môn cơ bản cũng khó, nhưng chú ý ghi chép tí về đọc lại là được thôi.
– Ừ, đi học đủ nên thấy cũng không khó mấy.
Ngồi ăn thì tiện tay Hiền lại cầm quyển vở của tôi lên xem, tôi chưa kịp giằng lại thì đã bị giở ra. Con gái gì mà tự nhiên quá, chẳng cần xin phép gì cả, cũng may trong vở tôi không ghi chép gì bậy bạ cả, mà đúng ra thì không ghi chép cái gì trong đó nốt. Đúng là Hiền thấy lạ hỏi ngay:
– Giải tích à? Mà cậu đi học được mấy buổi rồi mà ghi được có tí thế này?
Ui giời, con gái gì mà tò mò, cứ làm như thân lắm mà hỏi thế.
– Thì học lại chỉ thế thôi, có phải học chính đâu mà dậy kỹ. Tớ ghi được như thế là nhiều lắm rồi đấy. – Biết em chưa học lại bao giờ nên tôi chém gió thế.
Quả nhiên em cũng vừa dở thêm mấy trang vừa gật gù:
– Ừ, ừ. Nhưng như thế này sơ sài quá làm sao mà thi được. Để mai tớ mang qua cho mượn vở giải tích hồi năm 1 của tớ, ghi đầy đủ lắm.
Được mượn vở người đẹp thì còn gì bằng, con gái lại chăm chỉ học giỏi thế chắc ghi chép đầy đủ lắm, đang tính là ra ký túc mượn vở mấy đứa con gái nhưng tiện mượn Hiền luôn cũng được. Nghĩ thế nên tôi ok ngay, hồ hởi đáp mà chẳng cần nghĩ:
– Được thế thì còn gì bằng, cho tớ mượn vở Giải tích 1, giải tích 2, Vật lý, hóa học luôn nhé.
– Eo, nợ nhiều thế còn kêu. Để tối tớ về tìm xong mai tớ mang sang cho.
Biết mình buột mồm, tôi cũng chỉ biết gãi đầu, cười cười mà không dám nói gì nữa.
Ngồi 1 lúc rồi tôi cùng em cùng về, trên đường hai đứa trò chuyện cũng vui, chủ yếu nói toàn chuyện ba lăng nhăng, tôi cũng chẳng nhớ chuyện gì nữa, con đường từ Cầu Giấy về Nguyễn Trãi nhanh thế, nhoằng cái đã tới nơi. Lúc em chuẩn bị vào nhà tôi mới chợt nhớ ra hỏi:
– À, cho tớ số điện thoại của cậu? Mai lúc mượn vở tớ gọi.
Em nhìn tôi, nghĩ 1 lúc rồi cười cười.
– Không cần đâu, mai lúc nào sang cho mượn thì tớ bấm chuông…
Nghe em nói thế tôi cũng chỉ cười trừ, rồi đi về nhà. Kiêu thế.
Về nhà vừa ăn thêm gói mì tôm, tôi vừa nghĩ kế xem mai em sang cho mượn vở làm cách nào để xin số điện thoại của em được? Không xin được thì cướp, mai quyết tâm phải có, tôi thầm nghĩ trong đầu thế. Ăn xong gói mì vẫn chẳng nghĩ được cách nào khả thi cả, ấm bụng tôi lại leo lên giường nghĩ cách tiếp, nghĩ mãi chẳng ra rồi cùng chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Hôm sau, đang ngủ ngon thì đột nhiên có cái gì đó đập mạnh vào ngực, đau điếng.
Mắt nhắm mắt mở thì nhìn thấy trước mặt là em Hiền đang đứng bên cạnh, trước ngực là mấy quyển vở lăn lóc. Chắc em vừa vứt lên ngực tôi, đau quá nên tôi tỉnh giấc.
– Ơ. Hiền à? Mang cho tớ mượn vở à. Cảm ơn nhé.hì hì
– Giờ này vẫn ngủ à? Dậy dậy.
Vừa gọi tôi dậy em vừa lấy quyển vở đập lên ngực tôi. Đau quá tôi mới dơ tay lên đỡ, nhưng càng đỡ Hiền lại đập càng hăng. Tôi đành giữ chặt lấy tay em, ghì lại:
– Này này, đau nhá, không đùa đâu đấy.
Luống cuống, lại bị giữ chặt tay em mất đà ngã đè lên người tôi. Cái gì đó mềm mềm ở ngực em đập vào người tôi, còn môi em, mặt em thì lúc này sát rạt bên cổ tôi.
Theo phản xạ tự nhiên, khi em ngã xuống tôi cũng vòng tay đỡ lấy em, cả người em đè lên người tôi, hương con gái thơm nồng làm tôi xao xuyến quá. Em mặc cái áo đông xuân mỏng, da thịt con gái xuân thì mát lạnh, hương thơm nồng quyến rũ làm tôi rạo rực hết cả người, máu trong người chảy nhanh rần rật dồn hết xuống dưới, hơi thở gấp gáp, tôi đặt nhẹ 1 nụ hôn nơi cổ em.
Nụ hôn phớt nhẹ nơi cổ cũng đủ làm em rùng mình, gợn da gà đã thoáng nổi lên, hơi thở gấp gấp hơn. Lúc này em vẫn đang nằm đè lên người tôi nhưng cả em và tôi đều không có dấu hiệu muốn ngồi dậy. Đôi môi tôi tiếp tục hôn hít lên cái cổ trắng ngần vương mấy sợi tóc mai của em, 1 bàn tay của tôi lúc này đã lần mò vào trong lớp áo mỏng, xoa lên cái lưng trần mịn màng mát lạnh.
Tay tôi xoa đến đâu, môi tôi hôn đến đâu tôi đều cảm nhận được rõ sự run rẩy của em. Đôi môi của tôi bắt đầu hôn dần xuống dưới, hôn khắp cổ em, gáy em, đồng thời hai tay tôi cũng dần dần kéo nhẹ ve áo của em lên, nhích dần, nhích dần từng chút một.
Thật dịu dàng nhưng cũng đầy dứt khoát tôi nhanh nhẹn lật mình của em xuống, lúc này tôi vào em đã đổi chỗ cho nhau, tôi nhanh chóng cúi xuống vục đầu liếm láp khắp cái bụng trắng của em, ngoáy ngoáy cái lưỡi như con rắn nhỏ khắp cái rốn sâu. Da bụng em nổi lên từng mảng, lộng tơ dựng hẳn dậy, lún phún, cái bụng cũng phập phùng theo từng nhịp thở của em.
Bên trên hai tay tiếp tục kéo áo em lên, lúc này đã ngang ngực. Cả vùng bụng trắng của em từ dưới ngực đổ xuống đã hiện ra trước mắt tôi, không kìm lại được nữa, tôi tốc hẳn cái áo phông của em lên cao quá đầu, rồi lột hẳn ra khỏi người của em.
Khuôn ngực to tròn phập phồng qua làn áo ngực ren màu tím làm tôi thấy vô cùng rạo rực. Hai bàn tay tôi run rẩy tiến tới, khẽ xoa bóp lên khuân ngực mà bao người mơ ước ấy. Khuôn ngực rất to, đầy đặn, cái áo ngực mỏng manh không một chút đệm mút căng ra như sắp rách toạc với mỗi nhịp thở mạnh của em.
– …ơ…a…
Hơi thở cả 2 bắt đầu gấp gáp và vội vàng hơn.
Cả cơ thể căng cứng, mắt hoa lên trước tuyệt tác của tạo hóa đang phập phồng sau làn áo, tôi luôn tay ra sau lưng em, cầm vào cái móc áo nhỏ nhoi phía sau lưng, gỡ nhẹ.
Cái cúc áo bật ra nhưng vẫn đủ để che đậy thứ cần che một cách hoàn hảo.
Thật nhẹ nhàng, tôi với tay gỡ nhẹ cái áo ra khỏi cơ thể em, gỡ cái áo ra khỏi khuôn ngực em, gỡ ra khỏi thứ mà tôi ao ước được 1 lần vục vào bú liếm.
Từng chút, từng chút 1 khuân ngực trắng, căng tròn nhựa sống hiện dần ra dưới ánh sáng mờ ảo. Bờ ngực trên đầy đặn đã hiện ra, chỉ 1 chút 1 chút nữa, cái đầu ti nhỏ cũng sẽ hiện ra.
Tôi dơ tay ra, gỡ mãi, gỡ mãi nhưng không hiểu sao càng gỡ cái áo ngực ren cùng với bờ ngực em lại càng mờ ào, mờ ảo dần rồi biến mất như trong ảo giác, đột nhiên em tan biến vào hư không.
Căng mắt ra nhìn, vẫn căn phòng đấy, vẫn trên chiếc giường đấy, vẫn cánh tay của tôi đang dơ lên vào không trung nhưng đã chẳng thấy em đâu, chẳng thấy Hiền đâu. Tất cả không gian chỉ còn lại tiếng chuông báo thức lúc này đang kêu lên inh ỏi, ánh sáng của buổi ban mai đang trải ngập khắp căn phòng…
Hôm đấy đi học đầu óc tôi cứ để đi đâu đâu, ngẩn ngơ mãi với giấc mộng ban sáng, cứ thơ thơ thẩn thận như người mất hồn. Thằng Linh thấy thế đập đập vào tôi hỏi:
– Ê, cu. Hôm nay sao thế, trông mày như thằng đao thế? Mất tiền hay mất tình à?
– Đéo đâu, chắc hôm nay chưa ăn sáng nên đói.
– Thế à? Thế xuống cantin ăn sáng không?
– Không thích.
– Thế đi đá pes đi. Lâu lắm rồi anh chưa được cho chú ăn hành.
Nghĩ ở lớp cũng chán, hôm nay ngồi học cứ lâng lâng nên tôi cùng thằng Linh bùng học ngay từ tiết 2. Hai thằng ra chiến trường quen thuộc tại Pháo Đài Láng Stadium quyết chiến nảy lửa. Hôm đó không biết tâm lý hưng phấn có phải do ảnh hưởng của giấc mơ ban sáng không mà tôi hành thằng Linh tơi tả. Tất nhiên là tôi cầm Real còn nó chỉ cầm Tottenham Hostpurs, nhưng như thế cũng đủ làm thằng Linh cay cú còn làm tôi hăng máu. Hai thằng cày quên cả thời gian, đến lúc tay mỏi nhừ, mắt đỏ quạch thì cũng đã xẩm tối.
Trở về với tâm trạng khá tốt, tôi cũng quên béng mất cái hẹn với Hiền là buổi chiều sẽ mang cho tôi mươn vở. Dựng xe vừa mở cái cửa sắt ra thì tôi nhìn thấy ở khoảng giữa cửa sắt và cửa gỗ có mấy quyển vở được xếp gọn cẩn thận, lúc đó tôi mới nhớ ra. Cầm lên thấy bên trên có mảnh giấy nhớ ghi:
“Suốt ngày đi chơi”. Rồi ở dưới là dãy số điện thoại.
Cẩn thận ghê, còn viết cả giấy nhớ. Mà hôm qua hỏi xin số điện thoại không cho, hôm nay lại còn ghi ra đây, rõ là bày đặt.
Cầm mấy quyển vở vào nhà, tôi lấy điện thoại ra định gọi cho Hiền để thông báo đã nhận được. Bấm số rồi chờ, cũng hồi hộp phết, run run y như hồi đầu mới biết tán gái. 1 hồi chuông, rồi 2 hồi, 3 hồi chuông… mãi mới có người nghe máy.
– Alo.
Đầu bên kia cũng Alo. Giọng trẻ lắm. chẳng lẽ qua điện thoại giọng Hiền trẻ con thế, hay là em Hiền. Tôi đành hỏi lại:
– Alo, phải Hiền không?
– Nhầm rồi ạ.
Rồi bên kia cụp máy.
Tôi xem lại tờ giấy, so sánh từng số một trên điện thoại và trên mảnh giấy nhớ. Tất cả đều đúng hết, không sai khác nhau nhau dù chỉ một số. Hay là mạng lag, nghĩ thế nên tôi lại bấm số gọi lại. 1 chuông, 2 chuông, 3 chuông rồi lại có người nhấc máy:
– Alo, xin lỗi cho hỏi phải Hiền không ạ?
– Đã bảo không phải rồi mà a.
Vẫn giọng ban nãy, tôi ngập ngừng xin lỗi rồi dập máy.
Chẳng lẽ Hiền trêu tôi, cho số người khác. Với cá tính đấy dễ thế lắm, kiểu gì lúc tôi hỏi cũng sẽ bảo là: “đâu, tớ có bảo đấy là số của tớ đâu. Tớ viết số bạn tớ vào đấy chứ, ai bảo cậu gọi”. Nghĩ đến cái mặt lạnh, câng câng phát ghét đấy tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Kiểu này có vẻ khó khăn lắm đây, có mỗi cái số điện thoại đã khoai thế này rồi. Nhưng không cho thì thôi, hiện tại tôi cũng đang không cần lắm, có thì thỉnh thoảng nhắn tin trò chuyện tí cho đỡ buồn, không thì cũng chẳng sao.
Vào nhà, mở quyển vở ra xem, con gái có khác, vở sạch sẽ, trình bày to rõ ràng lắm. Quyển nào trang đầu tiên, dòng 1 cũng là ghi tên, các dòng tiếp theo ở dưới ghi môn học, lớp, YaHoo và số điện thoai. Nhưng những dòng ghi YH và số điện thoại đã bị bút ghi đè hết lên thông tin. Tuy nhiên vết mực bôi đen đã cũ, chứng tỏ đã bị xóa từ lâu chứ không phải mới xóa trước khi đưa cho tôi. Biết thế nên tôi cũng không đến nỗi não nề lắm…
Tối hôm đấy đi chơi về mệt nên tôi ngủ 1 mạch, cũng chẳng mơ mộng gì nữa cả.
Còn sáng hôm sau đi học quả là ngày may mắn, buổi sáng tôi vẫn dậy sớm, mặc quần áo chỉnh tề nhưng chưa đi học ngay, loanh quanh chờ xem có gặp Hiền không để còn ra đi cùng. Dạo này hôm nào cũng thế nên đã như kiểu thói quen, gặp thì tốt, không cũng chẳng sao, sáng nay đứng nghịch linh tinh 1 tí thì thấy Hiền dắt xe ra. Thấy thế tôi cũng giả vờ như vừa ra đường chuẩn bị đi học, dắt xe lại gần tôi gọi:
– Hiền à? Hôm qua tớ nhận được vở rồi nhé.
Nghe thấy tiếng tôi, em ngước lên liếc 1 cái, rồi cũng chỉ gật đầu, song không nói gì, cứ coi tôi như chẳng quen chẳng biết gì. Ô, người đâu mà kiêu vãi, hay là giận tôi vụ hôm qua tôi đi chơi mất. Tôi chẳng biết nhưng cũng kệ, lúc đó cũng thấy hơi tự ái nên lên xe phóng đi luôn. Tôi thì đang háo hức sáng nay ra đường đã được gặp em mà lại dửng dưng như thế này làm tụt hết cả hứng.
Tiết 2 xuống ăn sáng,tự nhiên nổi hứng tôi chọn ngồi 1 góc khuất trên cantin tầng 2 ăn xôi, 1 lúc sau thì lại cũng thấy Hiền lò dò vào, hóa ra là dạo này chắc em hay ngồi ở tầng 2 nên tôi không hay gặp. Em cũng mua 1 bát xôi, rồi chẳng nói chẳng rằng tiến đến ngồi cùng bàn với tôi.
Hai đứa ai ăn bát của người đấy, chẳng ai nói với ai câu nào. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm, vừa ăn xôi vừa cắm mặt vào chơi Rắn săn mồi, không cần biết ai ngồi đối diện mình đang làm gì.
Nghĩ lại lúc đó bầu không khí giống như 1 đôi yêu nhau nhưng đang hờn dỗi, chẳng ai nói năng câu nào. Vì cantin cũng chẳng đông lắm, thừa nhiều bàn trống mà 2 đứa lại ngồi gần nhau nên ai đi qua chắc cũng đều tưởng nhầm thế. Đang cho con rắn dồn mồi thì Hiền cất tiếng hỏi, giọng lạnh tanh:
– Nhận được vở chưa? Đi photo rồi chiều mang trả.
Ơ, giờ có dùng làm gì đâu mà bắt trả ngay, rõ là ki bo. Tôi nghĩ thế nhưng cũng chẳng thèm đôi co:
– Ừ, chiều tớ mang trả cho.
Em nhìn thẳng vào tôi nói móc:
– Có chắc chiều không đấy? Không lại như hôm qua? Hẹn rồi có thấy đâu.
– Hôm qua đi có việc chứ đi chơi đâu. Mà đã bảo cho số điện thoại đây, lúc nào qua gọi cho thì có nghe đâu.
– Này này, cậu gào lên cái gì đấy. Đã mượn rồi còn thế à? Mà số điện thoại hôm qua ghi cho rồi còn gì. Nhận được mà cũng không thấy nói gì cả.
Đm, số điện thoại cho sai bây giờ còn lên giọng trách tôi.
– Số đâu mà số, cho số của ai, gọi có được đâu?
– Gọi số nào mà không được, thử gọi lại đi xem nào.
Bực mình tôi cũng lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi rồi dí vào mặt Hiền:
– Số này này, đúng số ghi trong tờ giấy không? Gọi có được đâu.
Hiền quét mắt nhìn dãy số trong điện thoại của tôi, rồi thản nhiên đáp:
– Ừ, đúng số đấy tớ ghi. H gọi lại đi.
Hôm qua đã gọi 2 lần hỏi đều trả lời là không phải số của Hiền rồi, nhưng nghe em nói thế tôi vẫn bấm gọi lại. Lần này thì điện thoại của em rung lên thật. Tôi ngạc nhiên nhìn em cười cười, rồi nói:
– Thế hôm qua tớ gọi ai nghe mà cứ nhất quyết bảo không phải cậu thế?
– Chịu, không biết. Chiều nhớ trả vở đấy.
Hiền lạnh te đáp lại nụ cười cầu hòa của tôi.
– Hehe, biết rồi. Mà sáng nay chỗ ngõ mình người ta sửa đường đấy. Đi lại bẩn nhỉ? – thấy mặt em lạnh quá, tôi đành phải gợi câu chuyện làm quà.
– Chuyện của cậu thời sự quá nhỉ. Nó sửa từ hôm qua rồi ông ạ.
– Hehe. Thế à. Sáng nay tớ mới để ý. Mà chuyện của tớ ngoài thời sự ra còn có cả thời tiết và thể thao 24h nữa cơ. Có muốn nghe không?
– Không, tớ lên lớp đây.
Vẫn cái kiểu đột ngột cắt đứt câu chuyện như thế. Nhanh chóng em đứng dậy đi ra khỏi cantin. Tôi ở lại lúi húi lưu số của em vào máy, số lung tung rõ xấu và khó nhớ. Lần đầu tiên lưu tôi đã lưu số em vào danh bạ là: Kiêu.
Để lại một bình luận