Phần 30
Sớm hôm sau, mưa cả ngày tôi và em cũng không đi đâu nữa cả, định ngủ dậy đi ngắm bình minh nhưng sau một đêm cuồng nhiệt cả 2 cũng không dậy sớm được nữa, loanh quanh ăn uống 1 lúc rồi cũng quay về khách sạn nghỉ ngơi để chiều về Hà Nội.
Khi quay về khách sạn điện thoại em có tin nhắn đến, tối qua cũng có tin nhắn nhưng do bận yêu đương nên em chưa trả lời, lúc ra ngoài để điện thoại trong phòng khi quay về có thêm 1 vài tin nhắn nữa.
– Ai nhắn tin suốt thế em?
– Ông Trung, cái ông hôm trước đến chơi ý, nhắn tin.
– Ừ, bảo gì thế?
– Hỏi em đi chơi đâu? Tối qua đến chơi mà không thấy ai ở nhà.
– Đến tán hả? Anh biết ngay.
– Hihi. Em biết đâu. Thế nhắn lại như thế nào đây anh?
– Bảo là đi chơi với anh. Cho ông ý hết hi vọng đi. Hihi…
– Không được, nói thế chị Hương biết chết, em bảo là đi chơi với con Linh với con Giang nhé, em cũng nói với chị Hương thế mà? (Giang với Linh là bạn đại học của Ngọc)
– Ừ, nói thế cũng được, mà kể anh nghe về ông Trung đi.
Qua lời kể của Ngọc tôi biết anh Trung hơn tôi 7 tuổi, là hàng xóm của Ngọc và Hương ở nhà, ra trường và đi làm rồi, cũng khá thành đạt ở Hà Nội. Tôi đoán không sai, trước ở quê ra ngoài này học ít gặp bây giờ gặp lại thấy em của tôi nhổ giò cao ráo trắng trẻo nên có ý định cưa cẩm. Trung tôi đánh giá cũng rất được, không đẹp trai lắm ( gần bằng tôi ) nhưng nhìn rất đàn ông, công việc lại ổn định, thu nhập cao, nếu nói theo ngôn ngữ bây giờ thì cũng là soái ca của nhiều cô gái trẻ.
Cũng hơi lăn tăn 1 tí, nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng ở Ngọc, với lại qua cách nói chuyện Ngọc cũng không có thiện cảm mấy với Trung, mà theo em nói do lúc trước có theo đuổi chị Hương rồi về sau không được còn yêu nhiều em sau nữa nên em không thích.
Đầu giờ chiều tôi và em lại bắt xe khách về Hà Nội, em gục đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Trên xe trằn trọc mãi tôi không ngủ được, thằng Quân chùa gọi điện hỏi thăm tình hình:
– Hôm nay tình hình thế nào mày? Về quê bao giờ xuống Hà Nội? (tôi bảo nó là tranh thủ cuối tuần về quê).
– Đang xuống rồi, sao, có gì hot?
– Hôm nay tình hình thế nào nhỉ?
– Không biết, đã đọc thơ đâu mà biết?
– Tao đọc rồi, luận được 1 con cũng hay, 68 nhé, cũng gan phải gần 2 tuần rồi, quất chứ?
– Ăn thua không đấy?
– Đm, chắc như bắp, này nhé….
Sau đó nó phân tích cho tôi một hồi, nào là thế nọ, nào là thế kia, lý dọ này nọ đủ cả, bây giờ tôi cũng không nhớ nó nói những gì nữa, nhưng nghe cũng rất bùi tai, dốc hết chỗ tiền hôm trước còn dôi ra sau khi đi chơi về, tôi lại theo nó tất tay.
Tối đến, trượt lồi mồm.
Hôm sau hai thằng lên nhìn nhau mà mặt méo xệch.
Không biết các cao nhân lô đề ở đây thế nào chứ hồi đó tôi chơi thì thường rất hay bị cuốn. Ví dụ như hôm trước ăn được 1 ít, có tí vốn hôm sau sẽ nâng lên đánh to ngay, sau đó toạch thì lại ham gỡ và tiếc số tiền mất nên lại phang to tiếp, nói chung cái vòng luẩn quẩn, được một hai nháy thì thơm chứ nếu mà toạch thì đi rất nhanh. Đợt đó sẵn tiền đá pes thắng nên tôi cũng rất mạnh tay, nhưng 1 khi dây đen đến thì…
Sau hôm đi Thanh Hóa về khoảng thời gian sau đó tôi với Quân chùa đứt liên tù tì, được 1 vài điểm lẻ thì mất hàng trăm điểm to.
– Đéo mấy hôm nay đen thế nhỉ?
– Không biết. Mày còn tiền không?
– Không? Tiền học lại của tao cũng nướng hết rồi đấy.
– Ừ, tao cũng thế, hôm qua đi đá pes với thằng Linh còn thua cơ. Mẹ, đúng là đã đen thì đen đủ đường.
– Đm, mà con mụ béo hôm qua nhắc khéo anh em mình vụ tiền nong đấy. Hôm nay tao sợ nó đéo cho ghi chịu đâu.
– Mẹ, anh em mình có bao giờ nợ lâu đéo đâu mà khắm thế nhỉ? Lúc có tiền thì bọn bố tiếc gì?
– Ừ, thì vẫn biết thế.
– Chiều mày với tao mang cái máy tính với điện thoại đi cắm, rồi làm 1 con bạch thủ thôi, đéo rải như mấy hôm nay nữa, được thì bố trả tất.
– Đm, cắm mấy thứ đấy được đéo bao nhiêu.
– Thì được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Chiều tôi với Quân chùa ôm máy tính với điện thoại phi shop hết, đúng là bắt chẹt sinh viên nghèo, cả 2 thằng ôm cây với điện thoại cũng chỉ được một ít, mà đã đen thì đen đến tận chấy, tối đấy lại toạch.
– Đm, giờ làm thế nào mày?
– Mày biết 99 ĐL không? Tao có ông anh quen bảo ở đấy vay tiền trả lãi ngày, vay bao nhiêu cũng được.
– Mình có đéo gì mà nó tin mà cho vay?
– Chỉ cần người bảo lãnh là được. Tao bảo ông ấy dẫn đi rồi tao với mày vào vay.
Đấy là lần đầu tiên tôi đi vay lãi nên run và nhớ lắm, 2 thằng lớ nga lớ ngớ theo chân anh thằng Quân vào. Tay cho vay nhìn bặm trợn vãi, đeo cái xích to tướng ở cổ và ở tay, mu bàn tay thì xăm chữ 1979 với mũi tên cắm vào trái tim (không biết ý là 1979 là năm sinh ra hay năm đấy là năm bố lão đấy bắn trúng mục tiêu mà ra sản phẩm nữa), vào hỏi vài câu đơn giản, chúng tôi chỉ việc trình CMT cho số điện thoại gia đình, lão gọi vài cuộc điện thoại xác nhận thế là ký giấy lấy tiền. Thủ tục nhanh gọn, đợt đấy là tính lãi ngày, mấy nghìn một ngày / 1 triệu tôi cũng không nhớ nữa, chỉ biết lúc cầm tiền về nhẩm tính ra tôi với thằng Quân cũng sợ vì số tiền phải trả nếu tính dồn nợ trong 1 tháng. 2 thằng nhủ thầm có tiền cái là phải trả ngay, không ham nữa nếu không có tiền nó chặt cha mất ngón tay thì bỏ mẹ.
Có tiền hai thằng trả hết nợ cho con mẹ Béo ghi lô luôn, thằng Quân cũng trả nợ cho mấy đứa cùng lớp. Cuối cùng vẫn còn thừa 1 ít, tặc lưỡi tôi với nó lại làm vài chục điểm lô, nhủ thầm nốt lần này, nếu ăn thì mai đi trả bớt nợ luôn, còn nếu toạch thì cũng chỉ nốt lần này.
Cái trò đời nó thế, tối đó tôi với Quân chùa lại ăn được đôi nháy. Tối bọn tôi ra lĩnh tiền con mẹ Béo thấy đã nói mát:
– Đấy, hai chú thấy chị nói có đúng không? Trả hết nợ cái đỏ ngay. Đây tiền đây 2 em trai.
– Vâng, bọn em xin, gớm, ngọt xơn xớt thế, hôm qua thì như khỉ ăn ớt.
– Tại chị thấy 2 chú đen quá. Thôi, mai đánh con gì lại ra chị nhé, chị cho chịu tiếp.hehe.
Có tiền đáng lẽ giả nợ luôn thì không sao, đằng này tôi với thằng Quân lại bàn nhau như sau:
– Mai mày hẹn ông kia dẫn đến trả nợ luôn nhé.
– Đã đủ đéo đâu mà trả, chắc nó đéo cho kiểu đấy đâu.
– Thế phải chờ tháng sau xin tiền nhà 2 thằng góp vào rồi vay thêm 1 ít mới đủ, tháng này tao xin nhiều quá rồi, đủ các khoản bịa ra lung tung, xin nữa bà già đéo cho đâu.
– Ừ, tao cũng thế, thôi tiền này mày cất đi. Đầu tháng sau trả.
Nhưng tôi với Quân chùa làm gì có cái bản lĩnh đấy, tuổi trẻ máu nóng, lại cái máu lô đề đang thấm, chưa được bài học thì chưa sợ, được mấy hôm, ngồi buồn tôi với nó lại lấy dần lấy mòn ra phang lô, còn ngồi chơi bài với mấy thằng trong lớp, dần dần số tiền định trả nợ cũng đội nón ra đi hết.
Vay được 1 lần thì sẽ có lần sau, chỗ cho vay lại sẵn sàng xì tiền miễn là có người bảo lãnh và bọn tôi chịu ký giấy nợ. Dần dà số tiền nợ đã vượt quá tưởng tượng của bọn tôi, lúc này trời mùa đông đã lạnh mà trong lòng bọn tôi còn lạnh hơn cả mùa đông.
Tôi với thằng Quân vay mượn lung tung khắp nơi, tiền nhà xin liên tục với những khoản trời ơi đất hỡi, hai thằng còn cố gắng xin đi giao nước Sting và phát tờ rơi thuê để kiếm thêm chút nào tốt chút đấy. Thằng Quân ở cùng chị gái nên nó cũng chẳng có cách nào, có gì đáng tí tiền cũng mang bán sạch, cái cây máy tính chị nó hỏi mãi cũng đành nói dối là đang mang cho tôi sửa hộ rồi mang đi cắm tiếp trả nợ, may mà ở cùng chị nên cũng không phải lo khoản ăn uống. Tôi thì vẫn ăn cùng Ngọc, tiền ăn chẳng bao giờ đưa cho em một đồng, em cũng chẳng bao giờ hỏi. Em cũng đang đi gia sư cho mấy đứa cấp 3 nên cũng có 1 ít, trước thấy tôi thiếu tiền quá thỉnh thoảng em cũng đưa tôi bảo tôi cầm lấy nhưng tôi ngại chẳng bao giờ cầm, đi chơi ăn uống cũng toàn em trả, được 1 vài lần tôi ngại quá nên chẳng đi đâu với em nữa, em rủ toàn lấy cớ bận không đi được.
Khoảng thời gian này ông Trung cũng đến tấn công em rất mạnh, em thì không thích nên toàn lấy cớ bận ra ngoài nên không tiếp, những lần ông Trung đến em đều kéo tôi đi chơi bằng được, không tiêu pha gì nên toàn vào hồ Thành Công ngồi, những hôm tôi không đi được thì em lại qua nhà cái Giang cái Linh bạn em ngồi chơi. Lần nào cũng thế, nhất quyết không chịu ở nhà gặp ông Trung.
Tôi biết bà Hương cũng tác động lên em rất nhiều, suốt ngày chê bai tôi cờ bạc rồi gái gú, bảo rất hay bắt gặp tôi ngồi lê la ở mấy hàng chè thuốc không ra làm sao cả, bảo tôi cuộc đời sự nghiệp về sau chắc chỉ xám xịt đen kịt mà thôi. Khuyên em không nên yêu tôi, nhìn tôi chắc chắn chẳng có tí tương lai nào cả, khuyên em nên đá đít tôi mà chọn người khác như ông Trung chẳng hạn. Bà Hương khuyên em vào thời điểm đó như thế là rất đúng, tôi biết Hương đã có ác cảm với tôi ngay từ lúc gặp mặt, mà tôi lúc đó đúng là rất bê tha, nói thật nếu tôi là bà Hương tôi cũng khuyên Ngọc như thế.
Những lần ngồi ở hồ Thành Công em rất hay tâm sự với tôi, kể cho tôi nghe những chuyện bà Hương nói. Lúc đó trong giọng em tôi vẫn nhận thấy tình yêu của em dành cho tôi rất nhiều, nhưng bên cạnh đó cũng là sự lo lắng về tương lai.
– Chị Hương bảo em là hay thấy anh lê la lô đề cờ bạc lắm à?
– Đâu, anh chỉ xem thôi, có mấy khi chơi đâu.
– Anh đừng giấu em. Mấy lần em thấy tờ giấy xổ số trong túi anh, em biết đấy.
– Anh chỉ chơi ít thôi mà.
– Vâng, đừng ham mê quá anh nhé, nhiều người phải ra đê lắm Đánh đề ra đê mà ở đấy.
– Ừ, anh biết rồi.
– Mà chị ấy còn bảo thấy anh mấy lần…
– Mấy lần gì em?
– Mấy lần dẫn gái vào nhà nghỉ…
– Thật á, để tí nữa anh hỏi thằng bà đấy xem sao. Vớ vẩn thế. – cái này tôi bực mình thực sự, tôi có lô đề thật nhưng chưa bao giờ dẫn gái vào nhà nghỉ như bà Hương nói, vu khống thế trắng trợn quá.
– Không cần đâu anh. Em biết mà, anh thì làm gì có gan thế, suốt ngày bám chặt với ông Quân, nếu bà đấy bảo anh với ông Quân dẫn nhau vào nhà nghỉ thì em còn tin. Hihi
– Ừ, anh thề, anh không bao giờ lừa dối em đâu. Anh chỉ yêu có mình em thôi. Anh thề, có cái hồ Thành Công này làm chứng cho anh.
– Hihi. Em tin mà. Anh mà lừa dối em dù chỉ một lần thôi là em bỏ anh ngay đấy. Em yêu anh nhưng vẫn sẽ bỏ anh, em không chịu được sự phản bội đâu.
– Ừ, anh thề.
Mùa đông, trong Hồ Thành Công gió thổi mạnh, lạnh lắm, tôi ôm chặt em, em ngả người vào vai tôi phả hơi nóng nơi ngực nơi cổ tôi. Hai đứa trò chuyện nhiều chuyện, về chuyện bạn bè, chuyện học hành, gia đình, về tương lại tươi đẹp cả hai vẽ ra sau khi ra trường. Hôm nào cũng thế cứ trò chuyện mãi đến đêm mới về.
…
Tôi rất thích nói chuyện tâm sự các bạn ạ, mà những người con gái tôi yêu cũng đều có 1 điểm chung đó là nói nhiều… Với mỗi người tôi đều có 1 địa điểm mà ở đó 2 chúng tôi thường trò truyện tâm sự với nhau rất nhiều về tình yêu, cuộc sống và những dự định tương lai. Mỗi nơi đều gắn với tôi rất nhiều kỷ niệm, lần nào qua đó tôi cũng thấy bồi hồi như thấy hình dáng mình và em khi xưa ở đó. Với Minh là bến xe bus trên đường Kim Mã dưới những tán bằng lăng tím. Với Huyền thì là tầng 5 nhà trọ tôi ở. Với Ngọc là bên bờ hồ Thành Công những đêm đông với bắp ngô, củ khoai nướng thơm lừng. Với những người sau này cũng thế, chúng tôi đều tìm cho mình những địa điểm riêng, gắn liền với nhiều ký ức của cả hai…
Để lại một bình luận