Phần 33
Hôm sau lại có thằng nào số lạ gọi cho tôi, nghe máy thì là ông Trung gọi đòi gặp mặt, đéo biết có việc gì.
Lúc gặp mặt mới rõ ông này cũng thuộc dạng đểu, không biết nghe đâu được tin tôi với Ngọc đang mâu thuẫn lớn, nên đòi gặp tôi để xác nhận thêm thông tin.
– Chú với em Ngọc thế nào?
– Thế nào là thế nào anh?
– Thôi đừng dấu, anh biết hết rồi. Chú không thích em Ngọc nữa thì cũng dứt khoát lên nhé. Em Ngọc kiểu gì chẳng tìm chú, nhưng chú phải phũ phàng vào, cho em ý hết mơ mộng về chú đi. Nếu chú làm được như thế, anh sẽ có thưởng, nghe nói chú đang nợ nhiều lắm đúng không? Mà anh hỏi thật, chú với em Ngọc yêu nhau lâu thế chắc chén rồi chứ, em Ngọc ngon thế cơ mà, anh nhìn mà thèm chảy hết cả dãi. Chú là sướng nhất đấy, sướng rồi giờ cho anh em sướng với chứ.
– Đm, thằng chó, nói cái đéo gì vậy.
Lúc đấy tôi nóng máu quá, vùng đứng dậy nhẩy vào thoi thẳng 1 phát đấm vào mõm lão Trung. Mấy lần tiếp xúc tưởng lão này cũng được đéo ai ngờ đểu cáng thế. Còn định dùng tiền mua tôi, tôi dù có chết cũng không bao giờ bán rẻ tình cảm của mình như thế. Bất ngờ lão Trung ăn 1 đấm lăn kềnh xuống đất, mọi người trong quán thấy thế đều ngoái lại xem. Chắc vừa tức vừa ngại nên vừa đứng dậy lão đã lại lao ngay vào tôi đấm đá. Lão Trung to con hơn tôi nhiều, vừa nãy vì bất ngờ nên mới bị ăn 1 đấm chứ bây giờ lấy thịt đè người, thằng bị ăn đòn lại là tôi. Mọi người xung quanh thấy căng thẳng quá nên đã xúm lại can ra, chúng tôi mồm vẫn chửi nhau loạn cào cào:
– Mẹ thằng chó, bố đéo bao giờ làm thế nhé. Cút mẹ mày đi.
– Đm, đã nghèo rách còn sĩ diện, bố đạp cho mày chết cha mày bây giờ. Bố cho tiền còn sĩ. Nhớ mặt bố, ra đường mà để bố nhìn thấy thì chết cha mày.
Chửi tôi xong lão hằm hằm bỏ đi, tôi đau quá nên phải ngồi lại ở quán. Đang ngồi thì có tiếng chuông điện thoại ngay bên cạnh, không phải điện thoại của tôi nhưng chuông reo ngay bên nên tôi cũng đảo mắt nhìn. 1 con Nokia đen trắng đang đổ chuông bên cạnh, tôi nhận ra ngay là điện thoại sơ cua của lão Trung. Kệ mẹ tôi không thèm nghe máy, chuông đổ thêm 1 hồi nữa rồi có 1 tin nhắn đến. Vừa ăn đấm đang tức nên tôi cũng định lấy mẹ con điện thoại đen trắng ghẻ của lão đi bán chắc cũng kiếm được một, hai trăm mua dầu bôi cho đỡ đau.
Cầm điện thoại lên tò mò nên tôi cũng vào đọc thử tin nhắn các kiểu. Điện thoại đen trắng ngày xưa bấm có hai nút là mở được máy, chẳng ai khóa bao giờ. Vào đọc toàn tin nhắn linh tinh của lão Trung tán tỉnh hết em này đến em khác không phải chỉ riêng mỗi Ngọc. Được cái mã soái ca với lại chắc có tiền nên nhiều em đổ lắm, nhắn tin yêu đương nhăng nhít cả lên, riêng em Ngọc thì đéo thèm nhắn lại bao giờ. Mà em nào cũng như em nào có mỗi 1 kiểu tin nhắn mà nhắn đi nhắn lại mãi. Con đéo nào cũng:
– Ở bên em anh thấy bình yên đến lạ…
– Nói chuyện với em anh vui lắm, như được trở lại tuổi thơ của mình…
– Vòng tay em ấm lắm, được em ôm thật tuyệt…
– Phang em sướng lắm, phê lòi mắt…
– Em thổi kèn sướng lắm, mai lại thổi tiếp cho anh nhé…
Đm, ngứa mắt tôi đang định nhắn tin cho mấy con trong list của lão đấy thế thì đọc được mấy tin nhắn lão trò chuyện với bạn lão. Đọc được mà tôi lại tiếp tục sôi hết cả máu, thằng mất dậy đang bàn bạc với thằng bạn mấy hôm nữa sinh nhật lão, sẽ nhờ bà Hương thuyết phục Ngọc đi ăn uống cùng, sau đó sẽ lừa em, chuốc say chơi thuốc kích dục rồi hại đời em. Đm mấy thằng mất dậy, hàng xóm láng giềng với nhau mà làm trò bì ổi.
Tôi quyết không thể để bọn chó đó thực hiện ý đồ của mình được, nghĩ mãi rồi tôi quyết định gọi cho cậu Hùng bạn Ngọc, lúc này cậu đấy là người bên cạnh Ngọc mà tôi có thể tin tưởng được.
Gặp Hùng, sau khi nghe tôi kể về điều tôi biết, Hùng cũng nóng máu thực sự, cậu muốn đi ăn thua đủ luôn với lão Trung, nhưng tôi khuyên không nên. Làm thế mình không có bằng chứng thuyết phục, về sau lại khó ăn nói với Ngọc, tôi và Hùng bàn bạc 1 hồi rồi cùng thống nhất hành động.
Mấy hôm sau, qua Hùng tôi được biết đúng là qua lời mời của Hương, Ngọc đồng ý đi dự sinh nhật của lão Trung vào tối hôm nay. Ngọc muốn rủ thêm cái Linh và Giang đi cùng nhưng lão Trung khẩn thiết muốn 1 mình em thôi, cho riêng tư và lãng mạn, Ngọc rất rất không thích nhưng nể lời Trung và Hương quá nên cũng đi. Phải nói rõ là trong vụ này Hương không biết gì, vì trong tin nhắn tôi thấy Trung và thằng bạn bàn là sẽ phục thuốc cả 2 sau đó chơi cả 2 vì bà Hương cũng rất ngon đòn.
Hùng, Giang và Linh đến cùng 1 nhóm bạn của Hùng, cậu nào cũng to cao vạm vỡ tôi nhìn cũng yên tâm lắm. Hàng ăn ông Trung mời khá sang trọng và đắt tiền, bọn tôi chỉ cử 1 đôi và nghe ngóng tình hình rồi cập nhật ra điện thoại, may mắn là có bàn trống ngay cạnh bàn của Ngọc.
Sau này được kể lại là có 4 người tất cả, Ngọc, bà Hương, Trung và bạn lão. Trong bữa ăn Trung và bạn lão thiết tha mời Ngọc và bà Hương sau bữa ăn lên bar quẩy tiếp hoặc đi hát Karaoke, Hương thì máu nhưng Ngọc cứ một mực đòi về, có lẽ quyết định ra tay phục thuốc ngay ở quán này nên nhân lúc Hương và Ngọc rủ nhau đi vệ sinh thì 2 thằng lừa bỏ thuốc và rượu.
Có tín hiệu cái là Hùng và mấy cậu bạn cùng với cái Linh, Giang ùa vào quán, bắt tận tay day tận trán ngay. Hương và Ngọc đi ra hoàn toàn bất ngờ với sự xuất hiện của mọi người, Ngọc vô cùng tức giận còn Hương có vẻ sốc khi nghe mọi người kể sự tình, Hương có lẽ không bao giờ ngờ Trung lại làm thế với mình và Ngọc.
Tôi không vào quán, chỉ đứng từ xa theo dõi, lúc nhìn Ngọc đi từ trong quán ra và khi mọi người lôi xềnh xệch Trung và bạn lão lôi lên xe thì tôi cũng trở về.
Cũng thấy đỡ day dứt hơn vì làm đc một chút cho em.
Hôm sau đang ngồi ngáp trên giảng đường, tôi bỗng nhận được 1 cuộc gọi từ số lạ:
– Alo ai gọi T đấy ạ?
– Anh T à? Em đây, anh có muốn ăn kem không?
Một giọng con gái miền Tây nhỏ nhẹ vang lên ở đầu dây bên kia, tim tôi khẽ thoáng rung động 1 chút…..
– Ah, Mi à? Đang ở đâu thế em?
– Hihi, vẫn nhận ra em à?
– Sao không nhận ra chứ? Sao, lên Hà Nội chơi nên rủ anh đi ăn kem à?
– Vâng, em chuẩn bị về quê, lên đây bắt xe nhớ là còn một lời hứa nên gọi cho anh để thực hiện.
– Hi, giờ em ở đâu? Anh đến đón.
– Tầm 30 phút nữa em đến Siêu thị Big C, thấy phụ xe bảo thế. Anh có bận gì không?
– Không, anh không bận gì cả. Giờ anh qua đó chờ em, bao giờ đến gọi cho anh nhé.
– Vâng.hi.
Cất sách vở và cặp, trốn học tôi ra Big C chờ Mi.
Các bạn đừng chửi tôi đểu vì vừa chia tay em này đã đi chơi với em khác nhé. Lúc đó tôi cũng xác định là dứt hẳn với Ngọc, Hùng là sự lựa chọn hoàn hảo với em hơn tôi rồi…
Đến nơi, Mi vẫn chưa tới nơi, đang ngồi chờ thì cậu Hùng gọi điện:
– Anh T, đang ở đâu thế?
– Mình đang ở chỗ Big C, có gì không Hùng?
– À không, không có gì. Từ hôm qua sau vụ đó vẫn chưa gặp anh, có mấy chuyện định kể với anh thôi. Anh có bận ở đó lâu không?
– Ừ, thế để mai nhé, hôm nay mình có việc ở đây tí, chắc cũng lâu lâu.
– Vâng. Thế mai lúc nào rảnh gọi em nhé.
– Ok
Chắc định gặp để cảm ơn tôi chắc, tôi nghĩ thế. Nhưng ơn huệ gì, tôi cảm ơn Hùng còn chưa đủ, mai gặp tôi cũng phải chỉ cho Hùng mấy sở thích tính cách quái chiêu của Ngọc mà tôi biết. Tôi thực sự muốn Ngọc được Hùng chăm sóc.
Ngồi nghĩ linh tinh cũng phải 1 lúc sau thì có điện thoại. Lần này là Mi.
– Alo. Anh đang chờ ở bến xe bus đây rồi, em cứ xuống bến Big C cái là thấy anh luôn.
Loáng cái đã có xe tới, Mi bước xuống với 1 cái túi du lịch nho nhỏ, quần jeans và áo sơ mi, nước da trắng, khuôn mặt buồn thanh tú cùng với đôi chân dài nhìn em nổi bật hẳn trong đám người xung quanh. Em nhận ra tôi ngay nhưng tôi thì chỉ ngờ ngợ, em khác quá.
– Anh T, không nhận ra em à?
Giọng miền Tây ngọt ngào này thì đúng là em thật rồi. Tôi như đứng hình trước em.
Nhìn em không khác gì 1 cô sinh viên ngây thơ, trong trắng, mái tóc dài được búi cao lộ ra cái cổ trắng ngần, nết ăn mặc cũng khác hẳn lần trước tôi gặp. Không còn là cái váy xanh nõn chuối ngắn cũn cỡn nữa, chỉ ánh mắt em vẫn thế, vẫn buồn, buồn lắm, nỗi buồn đó vẫn mãi xa xăm…
Loáng cái đã có xe tới, Mi bước xuống với 1 cái túi du lịch nho nhỏ, quần jeans và áo sơ mi trắng, nước da trắng ngần, khuôn mặt buồn thanh tú cùng với đôi chân dài nhìn em nổi bật hẳn trong đám người xung quanh. Em nhận ra tôi ngay nhưng tôi thì chỉ ngờ ngợ, em khác quá.
– Anh T, không nhận ra em à?
Giọng miền Tây ngọt ngào này thì đúng là em thật rồi. Tôi như đứng hình trước em.
Nhìn em không khác gì 1 cô sinh viên ngây thơ, trong trắng, mái tóc dài được búi cao lộ ra cái cổ trắng ngần, nết ăn mặc cũng khác hẳn lần trước tôi gặp. Không còn là cái váy xanh nõn chuối ngắn cũn cỡn nữa, chỉ ánh mắt em vẫn thế, vẫn buồn, buồn lắm, nỗi buồn đó vẫn mãi xa xăm.
– Mi. Lâu không gặp, nhìn em xinh quá anh suýt không nhận ra đấy.
– Hi. Khác trước không anh?
– Khác khác lắm. Mà đi xe mệt không em? Định về quê à? Thế mua được vé chưa?
– Vâng, em về quê anh ạ. Có một chị cho em số nhà xe rồi. Ra bến mua vé là đi được thôi.
– Ừ, để anh đưa em đi. Mà đồ đạc có nhiêu đây thôi à em? Về quê chơi ít ngày xong lại ra à?
– Không, em về hẳn. Học may rồi lấy chồng.hi
Nghe em nói thế tôi cũng mừng cho em.
Tôi đèo em ra bến xe Giáp Bát mua vé tuyến Bắc Nam, không mua được vé trong ngày mà phải mua vé ngày hôm sau, giờ khởi hành là 7 giờ sáng, cũng tốt, có thêm thời gian tôi sẽ đưa em đi thăm thú Hà Nội.
Do ngày mai mới đi nên tôi thuê tạm cho em một nhà nghỉ gần bến xe để ở qua đêm, sáng mai ra về sớm. Vào phòng em cất cái túi du lịch nhỏ, lấy ra cái khăn mặt rửa mặt mũi song ra ngồi nói chuyện với tôi:
– Thế này có tiện cho anh không? Anh không phải đi học hay đi làm à?
– Có gì đâu mà tiện với không, với lại hôm nay anh được nghỉ.
– Vâng.
– Mà em lần này về quê hẳn à? Sao mang ít đồ thế?
– Vâng, em về hẳn anh ạ. Về kiếm 1 công việc tử tế rồi lấy chồng thôi. Hai mấy rồi còn gì. Quần áo em cho hết mấy chị em làm cùng rồi, mang mấy thứ đấy về nhà mặc cũng không tiện.
– Ừ. Đi xe mệt không em. Nghỉ tí đi rồi 2 anh em mình đi lên Hồ Gươm chơi, trước nghe em kể em cũng chưa ra Hà Nội lần nào đúng không?
– Vâng. Có đúng 1 lần mấy chị em đi ra Big C chơi thôi, song về luôn nên cũng chưa đi đâu cả. Lần này em cũng định bắt xe về luôn nhưng nhớ tới anh nên gọi theo số đợt trước anh cho, thế mà gặp được anh thật.
– Sao mà không thật chứ? Số anh vẫn thế thôi mà?
– Thì em tưởng hôm đấy anh trêu thế thôi.hi. Như bọn em có mấy ai đối xử thật lòng đâu.
– Đừng nói thế em.
– Vâng, mà em cũng đắn đo mãi mới gọi cho anh đấy. Nhưng hứa là sẽ mời anh ăn kem mà. Mà em cũng chưa ăn lần nào nên cũng muốn thử.
Cách nói chuyện của Mi vẫn thế, vẫn khá rụt rè và có nhiều mặc cảm. Nhưng cách suy nghĩ và ứng xử trưởng thành hơn tôi lúc đó rất nhiều, do chênh lệch tuổi tác và sự trải đời. Tôi nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn em thì ngồi ở ghế, khép nép có chút ngượng ngùng như gái mới về nhà chồng, nói chuyện cũng toàn nhìn về khoảng xa, không hiểu sao tôi vẫn nhớ và vẫn ấn tượng nhất với ánh mặt rất buồn của em. Anh mắt buồn giống kiểu sinh ra đã buồn chứ cũng không hẳn là về sau nhìn cuộc đời mà buồn. Mà tôi nghe người ta thường nói người có mắt buồn thường số khổ, nhất là hồng nhan thì càng bạc mệnh chẳng biết có đúng không?
Ngồi 1 lúc, em uống chút nước rồi giục tôi ra ngoài. Cũng tầm trưa nên tôi rủ em đi ăn luôn. Nghĩ mãi chẳng nghĩ ra món gì đặc sản để chiêu đãi em vừa rẻ vừa ngon cả thì em đã gỡ bí cho tôi:
– Ăn bún chả đi anh, em nghe 1 chị nói bún chả ngoài Hà Nội ngon lắm.
Thế là lên Hàng Mành, quán đông nghịt.
Tôi cũng thích ăn bún chả nhưng nói thật là tôi không thấy bún chả ở đây ngon lắm, sau có bún chả Obama nổi tiếng tôi cũng chưa thử lần nào không biết có ngon hơn ở đây không. Hai anh em gọi hai suất, rồi gọi thêm đĩa bún, nhìn em ăn rất ngon lành, vừa ăn vừa nói chuyện vẩn vơ với tôi. Thêm thời gian tiếp xúc có lẽ em cũng bớt ngại ngần với tôi hơn, vừa ăn em vừa kể khá nhiều về gia đình em trong Nam, về mấy đứa em và những dự định của em sắp tới. Tôi vừa ăn vừa nghe, loáng cái đã no căng bụng. Căng cơ bụng là trùng cơ mắt, ăn no song tôi buồn ngủ díp cả mắt, nhưng em có vẻ không gì là muốn ngủ cả. Tương lại phía trước tươi sáng có lẽ làm em thấy quá háo hức. Tôi cũng mừng cho em nên cũng không muốn phá hỏng không khí đó, nhiệt tình đèo em đi lòng vòng khắp Hà Nội, giới thiệu với em về Hà Nội với chút vốn liếng ít ỏi mà tôi có.
Ngồi sau, em nghe tôi chém gió say sưa, thỉnh thoảng cười khúc khích. Giọng em nghe thật nhẹ, nhiều lúc em hỏi mà tôi cũng chẳng hiều em nói gì, cứ phải hỏi lại mãi, hai anh em vừa đi vừa cười, thật vui.
Phố phường hôm nay tràn ngập màu sắc tươi vui, tháng 12 là mùa hoa gì nhỉ? Tràn ngập phố phường đâu đâu cũng thấy sắc hoa, sắc hoa trên những bộ quần áo đông xúng xính của những cô bé cậu bé, sắc hoa trên mặt của những nam nữ thanh niên đang dạo bước cùng nhau, ôm nhau trong cái lạnh giá, sắc hoa trong tâm hồn của những người đang yêu, của những người đang hối hả mưa sinh khi năm cũ sắp qua, năm mới đang về đang bừng lên niềm tin vào năm mới. Cả thành phố tràn ngập cờ hoa trong những ngày cuối năm, các hàng quán cũng trang hoàng lộng lẫy hơn, khuôn mặt ai cũng tươi vui hơn. Đúng là:
“Người vui cảnh có buồn đâu bao giờ”.
Hà Nội và em, lâu lắm tôi mới lại có cảm giác vui như vậy, mà thật lạ, cảm giác vui vẻ đó lại được mang đến từ một người con gái còn quá xa lạ, mới chỉ tiếp xúc với nhau ít giờ.
Tôi và em đi qua rất nhiều phố phường Hà Nội, qua Hà Tây, qua đường Thanh Niên, qua Cầu Long Biên, qua vườn hoa đào, hoa cải, ăn thử nhiều món ăn vặt mà tôi biết như ốc, phở cuốn, bánh tôm.
Đi chơi nhiều đêm cũng dần buông, đêm lạnh, sương lạnh. Điểm cuối cùng tôi và em dừng lại là bên hồ Gươm, mỗi đứa 1 que kem ốc quế lạnh toát, vừa ăn vừa nép vào nhau ngắm bờ hồ về đêm. Tháp Rùa uy nghi với cầu Thê Húc vẫn sáng đèn, đứng nhìn khung cảnh đầy quyến rũ và lãng mạn, tôi vòng tay qua eo em kéo lại rồi siết chặt vào lòng, cúi đầu vào tóc em thủ thỉ:
– Đêm nay anh ở cùng em nhé…
Để lại một bình luận