Phần 15
Tháng 9 trôi qua mang theo bóng hình của em. Cố chôn chặt nỗi buồn trong lòng tôi bước vào năm thứ 2 đại học với nỗi lo tăng ca trên đầu.
Kỳ 2 năm 1 tôi cảm thấy mình làm bài thi cuối kỳ cũng rất ok nhưng chẳng hiểu sao thi 12 môn cả mới lẫn cũ tôi lại qua được có 2 môn. Lúc thi lại thì đang là lúc đau khổ nên tôi cũng chẳng có tâm trí nào mà thi cử nên cũng chẳng học hành gì, đi thi thì môn đi môn không.
Trường tôi bắt đầu năm học mới cũng là lúc tổng kết năm học cũ, chốt phẩy, chốt trình nợ xem ai đủ điểu kiện lên lớp ai không. Lúc báo điểm thi lại, tôi được hơn 4 phẩy và nợ 32 trình – nợ 8 môn ( hình như bây giờ tính theo tín chỉ, không tính theo trình nữa). Về điểm phẩy tôi đủ điều kiện do mấy môn tôi thi qua điểm cũng khá cao, nhưng về số trình được nợ tôi quá target 2 Trình, nếu không có gì thay đổi cầm chắc 1 suất đúp may chưa quá target bị buộc thôi học.
Ông già tôi thì cũng làm lãnh đạo ở quê, cũng khá coi trọng hình thức, tôi biết ở cơ quan các ông bố bà mẹ thường hỏi han tình hình học tập của con cái dưới Hà Nội, thầm so sánh đánh giá lẫn nhau. Tôi biết qua lời kể của ông với những người làm lãnh đạo như ông, bao người nhìn vào việc con cái giỏi giang ngoan ngoãn cũng là 1 niềm tự hào, thậm chí với những người cùng vai vế con không đỗ đại học còn không được ngồi chung mâm. Đấy có thể là chuyện chính trị cấp làng quê kèn cựa nhau, tôi cũng không rõ, nhưng chuyện “Vọng tử thành long” của mấy ông già ở quê là có thật.
Do lẽ đó việc học tập của tôi ở dưới Hà Nội này cũng được để ý sát sao, ông già rất hay gọi điện cho tôi hoặc anh Tú hỏi han tình hình học tập của tôi, lần nào tôi cũng trả lời là: mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát! Ông già cũng tin mà đi nói chuyện với mọi người như thế. Quê tôi có rất nhiều gương học giao thông bị đúp hoặc bị đuổi nên ông già thường vẫn lấy việc tôi học hành ok làm điều tự hào, khoe khắp xóm. Do đó nếu báo tin tôi bị đúp, ra trường chậm 1 năm chắc người trọng sĩ diện như ông già sẽ xin về hưu sớm mất.
Anh Tú người mang đầu ra thề sẽ chăm lo việc học hành của tôi càng lo lắng hơn nữa. Khi biết tình hình bết bát của tôi thì tìm mọi cách, dùng mọi mối quan hệ nhằm chạy cho tôi thoát trượt 1 môn.
Cuối cùng tổng kết năm 1, lớp tôi ban đầu vào 100 mạng, tăng ca xuống khóa dưới 38 đồng chí, đuổi 5 đồng chí, nhưng năm trước cũng tăng ca xuống lớp tôi gần bằng số đó nên sĩ số không thay đổi nhiều. Tôi may mắn nhờ vào những cố gắng của anh Tú cũng vinh dự được nằm trong đống trụ hạng, tiếp tục bước vào năm thứ 2 đời sinh viên.
Lan man 1 tí để các bạn biết tình cảnh của tôi lúc đó thế nào, vừa thất tình lại vừa suýt thất học, nói chung bết gần như miếng giẻ rửa bát.
Lúc này thì thằng Hùng thi lại đại học đã đỗ trường nó mơ ước nên cũng chuyển về ký túc trường mới ở không ở cùng anh em tôi nữa. Tuấn bả cũng đã ra trường, vẫn ở xóm trọ nhà ông Xuân cho gần người yêu – lúc này là em Ngà, sau vụ cái quần lót thì không cần tán mà tự đổ lão Tuấn. 2 anh chị đã ra trường nhưng vẫn ở đó đến lúc cưới nhau mới chuyển đi nơi khác do Tuấn bả bảo là có nhiều kỷ niệm nên không nỡ chuyển. Lan béo thì vẫn yêu anh an ninh, mồm thì leo lẻo leo lẻo cuối năm ra trường là cưới nhưng vẫn chịch xã giao với ông Tú đều.
Tôi thì thật sự bết, sau khi em đi tuy không còn gầy gò xanh xao nhưng tâm tình không được tốt. Ông Tú với Tuấn bả quan tâm làm nhiều cách nhưng thực sự ngay lúc đó bố thằng nào mà vui được nên cũng đành chịu. Theo kinh nghiệm thất tình của Tuấn bả thì mọi vết thương sẽ được thời gian chữa lành nên không có gì phải lo lắng cả vấn đề là bao lâu thôi nên kệ mẹ. Còn theo kinh nghiệm của anh Tú thì đau cái gì thì chữa bằng cái đấy, nên tôi đau tình sẽ mang tình đến cho tôi bằng cách dẫn tôi đi chơi cave. LOL
Thời tôi công viên Hòa Bình chưa xây, trên đường Phạm Văn Đồng các quán matxa đèn mờ nhiều khôn tả. Tôi ở trong làng XĐ đi tắt 1 chút là ra vườn chuối Metrol ngay. Ông Tú lần nào đèo tôi qua đó cũng gạ gẫm tôi vào làm nháy, nhưng nói thật cứ nhìn những cái nhà xiêu vẹo lợp tôn bẩn thỉu, những bà cô mắt xanh mỏ đỏ chắc tầm U40 ngồi dạng háng ở cửa là tôi chẳng có bụng dạ mẹ nào mà chui vào cả.
– Đéo… xấu thế anh? Còn bẩn nữa, em đéo vào đâu?
– Đm, ở đây có thế thôi. Hay tối nay tao bảo Lan béo cho mày nhé. Hehe…
– Đm, anh chỉ chém.
Một hôm tôi với ông Tú lên Thạch Thất ăn cưới. Ông này là bạn ĐH ông Tú nhưng hay đến chơi nhà tôi nên tôi cũng được mời. Đám bạn ông Tú tôi quen gần hết nên ăn uống nói chuyện rôm rả tưng bừng lắm, sau khi cơm no rượu say trên đường về Hà Nội thì cả đám nổi hứng đi matxa thư dãn. Nghe quảng cáo ở trên này có Karaoke kiêm Matxa toàn các em miền Tây trẻ đẹp, giọng như mía lùi nên tôi cũng khoái khoái. Sẵn hơi rượu nên tôi cũng hào hứng đi cùng.
Mấy anh em đi 1 tẹo là tới, cảnh vật làng quê trải dài cây cỏ ngút ngàn, quẹo vào 1 con đường nhỏ trên đường quốc lộ chính, chúng tôi đi vào khu nhà trên 1 quả đồi, cảnh vật thật yên bình như đúng cái tên Yên Bình của xã. Thoai thoải trên đồi là 1 căn biệt thự, nếu đầu con đường rẽ vào không đề biển quảng cáo Karaoke Maxtxa thì khéo chẳng ai biết. Bên hông căn biệt thự là 1 dãy nhà Cấp 4 lợp mái chống nóng, đó là các phòng hát.
Theo như giới thiệu thì đầu tiên sẽ vào hát tại đây, các em sẽ ra hát cùng, sau đó nếu ưng em nào thì sẽ vào các phòng trong căn biệt thự bề thế matxa chịch choạc gì hay không thì tôi không biết.
Vào ngồi chưa ấm chỗ thì các em miền Tây mở cửa bước vào xếp hàng chào các anh. Giọng ngọt ngào lắm.
Trước theo cách chữa bệnh của ông Tú tôi cũng được dẫn đi hát Karaoke tay vịn ở Hà Nội mấy lần nên tôi cũng chẳng ngỡ ngàng nhiều. Mấy em vào phòng các ông kia toàn chọn các em trẻ, rất trẻ cỡ toàn 16, 17, riêng tôi chẳng hiểu sao lúc đó lại chọn 1 em già nhất khéo còn hơn tuổi tôi, với tôi thì thấy nhỏ nhắn xinh xắn, và đặc biệt tôi thấy ánh mắt buồn, rất buồn, một nỗi buồn xa xăm nên chắc vì thế nên tôi chọn.
Lúc hát em cũng là người ít nói nhất, mặc chiếc váy bó sát màu xanh nõn chuối dài hơn bẹn 1 chút, ngồi sát cạnh tôi, rót bia. Liếc sang bên cạnh thấy mấy ông đã lăn vào khám phá các em, hát hò thì ít mà sờ đít sờ mông thì nhiều, mấy em thỉnh thoảng lại ré lên chẳng biết do đau hay thích thú, nhưng giọng thì trẻ con đặc, tôi nghe mà không có cảm tình lắm. Tôi cũng hờ hững ôm eo em, lúc đó thực sự tôi lại nghĩ đến Minh:
– Anh không thích em à? Có cần đổi người không anh?
Một giọng nữ miền Tây ngọt ngào vang bên tai tôi. Quay sang váy xanh đang hướng đôi mắt buồn nhìn tôi.
– À, không không, anh xin lỗi, anh hơi say.
Đang ôm người phụ nữ này mà lòng lại nhớ về người khác thực sự lúc đó tôi thấy có lỗi, mặc dù người tôi đang ôm là ai đi nữa. Với tay lấy Mic đang bỏ không, tôi đưa cho em:
– Em hát cho anh nghe 1 bài đi.
Em hát 1 bài miền borelo nhẹ nhàng, nghe cũng hay phết. Lúc em hát ôm eo em tôi cũng được nhìn cơ thể em 1 lượt, dưới ánh đèn mờ tôi cũng nhận ra là em rất trắng, hơi gầy, vòng eo con kiến bé tẹo, ngực với mông chắc mặc váy bó co kéo nhiều nên cũng gọi là có tí. Những điều ấn tượng với tôi là đôi mắt em rất đẹp, ánh nhìn buồn, khóe mắt sâu trên khuôn mặt cũng nhiều phần thanh tú.
Ngồi hát được 1,2 bài thì các đôi lần lượt kéo nhau đi đâu hết. Chỉ còn lại đôi của tôi, lúc đó em hỏi:
– Anh có vào kia với em không?
– Vào kia là vào đâu em? Mà vào đấy có gì hay à? – Biết thừa nhưng tôi vẫn hỏi trêu em.
– Ơ…ơ… nếu anh có nhu cầu thì vào kia matxa thư giãn ạ. Còn nếu không thì thôi ạ.
Em cúi đầu vân vê vạt váy trả lời tôi.
– Ừ, thế em dẫn anh đi.
Lúc đó tôi chưa đi matxa thư giãn bao giờ, nghe ông Tú quảng cáo nhiều lần nhưng tôi vốn không thích. Nay đến đây đã xác định là đi 1 lần cho biết, vào lại gặp em gái dễ thương hiền hiền đúng kiểu tôi thích nên tôi cũng muốn thử.
Các bạn chắc đi nhiều lần lắm rồi nên công đoạn thì tôi cũng chỉ nói sơ qua, không có gì cũng không muốn đề cập nhiều.
Vào trong căn biệt thự tầng 1 tầng 2 chia làm nhiều phòng nhỏ, là các phòng matxa, em dẫn tôi đến quầy lễ tân ghi sổ sau đó theo em vào 1 căn phòng trên tầng 2.
Bên trong đang bật bóng đèn hồng tím nhờ nhờ, tôi không thích nên bảo em bật bóng trắng. Căn phòng cũng sạch sẽ, có 1 cái giường đơn trải ga trắng, đằng xa có 1 bồn tắm nằm tròn có rido quây lại.
– Anh cởi quần áo vào tắm trước đi.
Lần đầu làm việc này nên em bảo gì tôi nghe vậy. Tôi cởi sạch quần áo ra rồi bước vào trong bồn tắm đứng. Tôi run lắm, một phần vì lạnh, 1 phần vì lúc đó tôi hoàn toàn trần chuồng đứng trước mặt 1 người con gái. Tôi quay lưng lại em, thấy em hành động cũng lặng lẽ hơn trước, chẳng lẽ một người đã quen với việc này như em cũng ngại?
Bồn vẫn đang xả nước, tôi quyết định lấy quần đùi mặc vào. Em cũng không nói gì, nhưng mặt đã không còn cúi gằm xuống nữa. Em khẽ ngước lên nhìn tôi cười:
– Đây là lần đầu đúng không a?
Câu hỏi rất nhẹ, như 1 sự quan tâm chứ không có 1 chút diễu cợt nào trong đấy.
– Ừ, lần đầu anh đi đấy, có gì không biết em hướng dẫn anh nhé. – Tôi gãi đầu cười trừ với em.
– Có sao đâu anh. Thôi anh ngồi xuống em tắm cho.
Nghe em nói thế tôi ngồi phịch ngay xuống, nước ấm bao phủ làm tôi thấy thoải mái hơn. Trong đầu nghĩ lâu lắm rồi chẳng được ai tắm cho, giờ lại được 1 em xinh tươi tắm chung rồi kỳ cọ cho thế này thì còn gì bằng, chắc là sẽ thích lắm đây, nghĩ thế chú bé của tôi lại đụm 1 lùm to trong quần. Nhưng tôi lại lo cái bồn tắm hơi bé, nếu 2 người cùng vào chắc sẽ chật chội lắm. Quay sang định hỏi em thì ngạc nhiên quá, em vẫn mặc nguyên bộ váy, không có ý định gì là cởi ra cả.
– Ơ, em không cởi quần áo ra thế này thì vào tắm ướt hết à? – Tôi ngây thơ hỏi em.
– Hihi… không, em không tắm, chỉ anh tắm thôi.
– Thế à? Thế anh cứ tưởng em vào tắm cùng anh chứ!
– Không… bọn em không được tắm cùng khách.hihi.
Em cười khá tươi, không biết có phải cười tôi tiền ít còn đòi hỏi cao không?
Hơi buồn 1 chút nhưng không sao, tôi ngồi xoay lưng lại táp nước vào người cho đỡ lạnh. Em thì lúc đó xịt sữa tắm vào cái ruột bầu, bóp bọt rồi bắt đầu xoa lên lưng tôi. Em bảo tôi đứng dậy, xoa khắp lưng rồi xoa bụng ngực cho tôi. Lần đầu được người khác giới tắm cho như thế này tôi phê lắm, da gà da trâu lông măng lông tre nổi lên hết, thằng em tôi oai hùng vươn lên sừng sững như muốn dùi thủng cái quần đùi tôi đang mặc. Lúc quay lại thằng em tôi hướng thẳng vào em, em nhẹ nhàng luồn cái ruột bầu vào trong quần tôi, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng từ đùi men theo ống chân lên dần lên trên. Tim tôi đập binh binh trong lồng ngực, em xoa cái ruột ngựa đầy bọt khắp đùi, rồi đột ngột không hề báo trước bao trùm toàn bộ trim tôi.
– Ah…ah… – tôi rên nhẹ.
Lần đầu trải qua cảm giác này, tôi lâng lâng bay bổng lên tận mây xanh, con trim căng lên cứng ngắc. Em kéo cái ruột ngựa ra khỏi chim tôi, xoa lên đùi rồi đột ngột lần thứ 2 lại cho vào, xoa lên con trim đang nóng rẫy của tôi. Xoa nắn cọ rửa cho nó. Lần này không chịu được sự kích thích quá độ, con trim như ngọn núi lửa phun trào, giật mạnh, giật mạnh mạnh mấy cái… Tôi như đang lơ lửng đâu đó trên kia, cảm xúc rất mới lạ, nắm chặt tay em, mắt ngắm nghiền, đầu óc trống rỗng.
Em đang nắm con trim chắc cũng cảm nhận được những xung động của tôi, mặt em hồng ửng, tay vẫn giữ chặt con chim đến khi nó mềm ra. Qua cơn xung động, lúc này tôi xấu hổ, ngồi xuống bồn. Em lặng lẽ dội nước cho trôi hết xà phòng trên cơ thể tôi, lẳng lặng chẳng nói gì.
Lau người xong xuôi mặc chiếc quần đùi khác, nghe lời em, tôi lên giường nằm để em đấm bóp. Vẫn ngại ngại nên tôi chẳng nói chẳng rằng gì, cứ mặc kệ cho em đấm thùm thụp vào lưng, bảo gì tôi làm nấy chứ cũng thấy không đã gì cả. Thấy tôi vẫn ngại ngùng nên chắc em mớt bắt chuyện trước:
– Anh T lên đây chơi hay có việc gì thế ạ?
– Ừ, anh đi ăn cưới, lúc về thì mấy anh em rủ vào đây. – Tôi cũng thật thà đáp.
– Thấy anh T trẻ trẻ, không biết anh năm nay bao tuổi rồi ạ?
– Anh sinh năm 85. – Tôi bốc phét cho già già tí.
– Ồ, thế anh bằng tuổi em… hihi… thế mà lúc đầu em cứ ngỡ anh còn trẻ hơn em cơ.
Em nhiều tuổi hơn anh thật mà em gái, nghĩ thế trong đầu nhưng ngu gì tôi nói ra.
– Ừ, ai gặp cũng bảo anh trẻ hơn tuổi đấy, mà các em ở đấy trẻ nhỉ, mấy em gái vừa nãy khéo 16 17 ý chứ.
– Vâng, chỗ này toàn người trẻ thôi, em là già nhất đấy… hihi… chẳng hiểu sao anh lại chọn em?
– À, anh thấy mấy em kia kiểu trẻ quá nên không thích. Mà 1 phần cũng do em xinh nhất. – cái này là lúc đấy tôi nói thật lòng, không phải nịnh, với tôi lúc đó em xinh nhất trong mấy em thật, cái vẻ chững chạc buồn buồn của em rất hợp ý tôi.
Nghe tôi nói thế em chỉ cười khúc khích, nhưng có vẻ cũng khoái chí lắm.
– Thôi em không phải đấm nữa đâu, em đấm anh còn đau hơn ý. – Tôi trêu em.
– Ơ, em xin lỗi, thế để em bóp đầu cho anh. Hay anh cần thư giản không ạ? – bị tôi chê có vẻ em hơi sợ, vội luống cuống bảo tôi.
– Thư giãn là gì em? – Lúc đó tôi thật sự không biết thật mới ngờ nghệch hỏi em.
– Là làm như vừa nãy ý ạ. Em dùng tay….
Vừa nói em vừa cúi đầu xuống, tôi vẫn nhận thấy nét hồng trên mặt em. Chẳng lẽ em ngại?
– À à. Không cần đâu, anh đùa đấy, anh không cần nữa đâu. Em nằm xuống đây cùng nói chuyện với anh được không?
Hiểu ra câu chuyện, cũng không có nhu cầu do cũng vừa ra nên tôi bảo em vậy.
Tự nhiên lúc đấy tôi lại muốn em nằm cùng, thèm có người trò chuyện, thèm 1 vòng tay. Em có vẻ hơi rụt rè với đề nghị của tôi, nhưng vẫn đồng ý nằm xuống, gối đầu lên tay tôi.
Em nằm quay lưng lại phía tôi, tôi cũng vòng tay qua ôm bụng em hỏi chuyện:
– Em ở miền Nam hả? Ra đây lâu chưa?
– Vâng em ở miền Tây Nam Bộ, ra ngoài Bắc cũng được hơn 1 năm rồi anh ạ.
– Ừ xa nhỉ? Em có hay về quê không?
Chẳng hiểu sao sau đó em lại kể cho tôi rất nhiều chuyện, chắc do nhìn tôi ngơ ngơ, thật thà, nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng mà điều quan trọng nhất là đẹp trai như Lưu Đức Hoa nên em mở lòng chắc. Các bạn có thể nói: “Không nghe cave kể chuyện, không nghe nghiện trình bày, Không nghe say chém gió, Không nghe chó sủa lung tung” nhưng với tôi chẳng sao cả, tôi nghe hết và còn rất tin nữa, trước đó thế và bây giờ vẫn thế.
Em chị cả trong gia đình có 4 chị em, nhà em nghèo lắm, bố hay đau yếu quanh năm, một mình mẹ em phải tảo tần nuôi 5 miệng ăn. Em học hết lớp 9 rồi lên thành phố rửa bát cho 1 quán phở, dành dụm ít tiền gửi mẹ nuôi các em. Em lên thành phố ở luôn cùng nhà chủ, có 5 chị em cùng trạc tuổi em giúp việc cho tiệm, tuy công việc vất vả thức khuya dậy sớm nhưng với em nó là hi vọng của em, của mấy đứa em ở nhà sẽ không phải bỏ học sớm như em. Sát quán phở là quán café, có 1 anh trông xe, hơn em 3 tuổi quê ở gần với quê em, hay sang nhận đồng hương mà bắt chuyện tán tỉnh em.
Em kể anh ấy hay sang chăm sóc em, nói chuyện giúp đỡ em những lúc em mới ở quê ra nhớ nhà, thỉnh thoảng còn dẫn em đi ăn kem, dạo phố mỗi khi chủ cho nghỉ. Tình cảm của em cứ thế nảy sinh dần dần với anh ta, và rồi em đã trao cho anh ta cái quý giá nhất của đời con gái. Cả hai cũng thề nguyện cùng nhau cố gắng, anh ta nói sẽ đi học nghề sửa xe, sẽ làm thuê rồi về quê cố gắng mở cửa hàng, sau đó sẽ đón em về làm vợ. Em nghe anh ta nói bằng đôi mắt long lanh, ngây thơ tin tưởng vào tương lai phía trước.
Nhưng đời đâu như là mơ, cuộc sống đầy những lọc lừa cứ bủa vây lấy con người ta. Một hôm, anh ta nói với em mẹ ở quê ốm muốn vay em tiền để đưa mẹ đi khám. Em cả tin đưa cho anh ta toàn bộ số tiền lương tích cóp 3 tháng chưa kịp gửi về cho mẹ, còn vay mượn thêm của đám bạn để đưa cho anh ta. Ba ngày, năm ngày, 1 tuần 2 tuần rồi 1 tháng cũng chẳng thấy anh ta quay lại, em gọi điện tắt máy, sang hỏi chủ quán cũng chẳng biết anh ta đâu, em không biết nhà anh ta, hỏi ai cũng không rõ, em biết bị lừa nhưng em cũng chẳng muốn tìm anh ta nữa.
Em khóc suốt 1 ngày đêm rồi thôi, anh ta đã lừa em, lừa tiền, lừa đời con gái và lừa cả mối tình đầu trong trắng ngây thơ của em. Em cũng chẳng hận anh ta, chỉ coi đó như bài học đầu đời của mình.
Sau đó cuộc đời đẩy đưa, em vào nghề này, một lần nghe các chị em rủ ra ngoài Bắc làm cho một người quen của chủ cũ của em, sẽ kiếm được hơn, em đã ra ngoài này. Em kể lúc này 3 đứa em của em đã lớn, 1 đứa học thêm trên thành phố, 2 đứa đi làm công nhân, mọi người không ai biết việc em làm, em sống tằn tiện, tiết kiệm hết mức, em muốn về quê em học may để mở hàng, rồi lấy chồng, thoát khỏi cái nghề này.
Lời em kể thật nhẹ nhàng, khi em nói đến ước mơ của em, tôi thấy ánh lên trong đó niềm hi vọng, nói đến mấy đứa em của em tôi thấy là niềm vui, niềm lạc quan và ước mơ của em trong đó. Lúc đó tôi thấy thương em, thương người con gái xa quê, lưu lạc ở đây mua vui cho người khác, thương người con gái có đôi mắt đượm buồn.
– Mi bao giờ ra Hà Nội, ra bờ hồ Hoàn Kiếm chưa?
– Em chưa anh? Hơn năm ở đây, em vẫn chưa đi đâu cả, chỉ loanh quanh đây thôi. Em cũng thích 1 lần ra Hà Nội, 1 lần được ngắm hồ Gươm.
– Vậy hôm nào Mi có dịp ra đó, gọi cho anh, anh dẫn em đi ngắm Hồ Gươm nhé.
– Hihi. Chắc chẳng bao giờ đâu anh. Em sắp về rồi, em cũng tích cóp được 1 ít, em muốn về nhà rồi anh ạ.
– Ừ thế à. – Nghe vậy tôi thực sự thấy mừng cho em. – Thế thì tốt quá. Nhưng nếu trước khi về mà có muốn ngắm hồ Gươm thì cứ gọi anh nhé.
– Hihi. Vâng anh.
– Số Mi như thế nào? Em đọc đi anh nháy số anh sang cho.
– Em không có điện thoại, em dùng chung với 1 em ở đây, thôi anh viết vào tờ giấy này nhé.
Chẳng biết em nói thật không nhưng tôi vẫn viết số mình vào tờ giấy em đưa, lúc đó tôi thấy quý mến người con gái này lắm, chỉ muốn em nhận được những điều hạnh phúc trong cuộc đời em về sau.
Tôi nằm ôm em thêm 1 lúc thì hết giờ. Lúc ra, tôi đưa em 1 ít tiền, tôi lúc đó cũng nghèo rớt mép nhưng tôi muốn giúp đỡ em, em nhất định không nhận, cứ đẩy lại cho tôi:
– Không em không lấy đâu, em có làm gì đâu anh. – em cúi đầu, tay nắm chặt, nhất định không nhận.
– Mi cầm đi, cầm đi cho anh vui, nếu ra Hà Nội trả cho anh 1 que kem là được. Hihi…
Tôi dúi tiền vào tay em, bắt em phải nhận bằng được, chẳng nhiều nhặn gì, cũng chẳng phải thương hại em mà tôi thật tâm chỉ thấy quý mến, thực sự cảm thông cho số phận đẩy đưa em.
Ra về, ngẫm nghĩ về cuộc đời, về số phận, về chuyện tình cảm của mình, sau đó lại suy nghĩ đến cuộc đời của Mi của nhiều người khác tôi thấy như mở mắt, mối tình đầu buồn như lùi hẳn ra xa. Tôi vui vẻ huýt sáo 1 bài:
– Đm, sao hôm nay yêu đời thế? Chắc em gái kia phục vụ chú chu đáo lắm hả. – ông Tú cũng nhận ra thay đổi của tôi nên trêu.
– Bình thường a, nhưng thấy vui hơn.
– Đấy, đm anh bảo mà. Chú cứ đi phang gái là quên hết chuyện buồn ngay, anh nói có sai bao giờ đéo đâu.
– Đm, anh đúng liệu việc như thần. – Thấy ông Tú đang cao hứng tôi cũng hùa theo. – Thế em của anh thế nào? Phục vụ anh tốt chứ?
– Hết xẩy ý chứ… hehe… mà em chú già nhất nhỉ, anh cũng lạ với gu của mày đấy?
– Kệ mẹ em……..
Một năm đều có 4 mùa, vào một ngày ngẫu nhiên trên bầu trời sẽ xuất hiện 1 vài đám mây lạ. Trong cuộc sống của mỗi người cũng đôi khi sẽ xuất hiện những đám mây lạ giống như vậy, nó như 1 nốt nhạc phá cách, có thể sẽ làm bạn thay đổi theo hướng tích cực hơn nhưng cũng có thể tiêu cực đi nhiều. Lần matxa của tôi hôm đấy cũng vậy, nó hướng tôi theo hướng tích cực hơn, không còn ủ ê buồn chán nữa. Nó khá quan trọng ở đây, vào lúc đó với tôi nên dù chẳng có gì đặc sắc lắm tôi vẫn muốn kể cho các bạn nghe về nó.
Để lại một bình luận