Phần 44
Yêu nhau cũng được 1 thời gian, cũng chưa thấy Hiền ghen bao giờ vì dù sao tôi cũng chẳng làm gì quá đáng cả, nay gặp chuyện này nhưng tôi cũng khá bình thản. Vì đơn giản thực sự tôi với em cấp 3 kia không có gì cả, chỉ là nói chuyện linh tinh, sau đó tôi cũng đã chốt là có người yêu rồi và không à ơi nữa.Tuy nhiên, tôi cũng biết, dù sao cũng là mình không phải, do đó cũng phải xin lỗi mới được. Nghĩ thế nên hôm nay cứ kệ đã, em đang giận mình có nói gì cũng vô dụng, tôi quyết định để hôm sau sẽ làm lành.
Thế nhưng sáng hôm sau tôi gọi điện mấy cuộc đều không thấy em nghe máy. Giận gì mà dai thế không biết, chuyện có tí mà, tôi nghĩ thế nên vẫn kiên trì gọi, được thêm 1, 2 cuộc nữa thì tôi bị cho vào Black List của máy em.
Có cần phải căng thẳng vậy không.
Gọi không được tôi chuyển qua nhắn tin:
– Sao thế em, giận anh chuyện gì thế?
– Chuyện của anh với L (tên cô bé cấp 3) không có gì đâu mà.
– Cho anh xin lỗi, anh cũng định kể với em rồi nhưng sợ em giận nên chưa dám kể.
– …
Trong ngày hôm đấy và cả hôm sau, tôi nhắn rất nhiều tin nhắn và gọi điện nhưng đều không có hồi âm. Yêu nhau chuyện cãi nhau là việc hết sức bình thường, yêu nhau thì cần phải cãi nhau, to tiếng với nhau như thế có bất cứ thứ gì mà thấy khó chịu trong lòng về nhau mới có cơ hội để phát tiết ra, mới bộc lộ ra. Như vậy một là không để những mâu thuẫn âm ỷ nó tích tụ lại, dễ dẫn đến 1 lần rồi vỡ toạc ra không hàn gắn được, hai là có trao đổi thẳng thắn với nhau thì mới cùng nhau tiến bộ được. Tôi và em trước có cãi nhau vài vụ và cũng đều thống nhất với nhau về vấn đề này nên các mâu thuẫn đều giải quyết rất nhanh – mặc dù người nhường nhịn thường là tôi. Các bạn cũng rõ rồi đấy, trán cao rồi với cái tính cách hiếu thắng, bốc đồng tôi đã tả sơ qua thì dù em sai lè nhưng chắc ai cũng nắm được tình hình.
Những lần trước nguyên nhân em dỗi cũng rõ ràng, vì thế chỉ cần chờ lúc sau em hạ nhiệt, tôi nhẹ nhàng phân tích thì em sẽ hiểu ra, đâu lại vào đấy. Tuy nhiên lần này mọi việc lại không như thế, em cứ im lìm, không nói năng gì, cũng không liên lạc gì, thành ra tôi cũng không biết đâu mà lần.
Biết chuyện này có vẻ không đơn giản, tôi thầm rà soát 1 lượt những chuyện mình đã làm, truy xét từ trên xuống dưới đều không thấy mình có bất kỳ vấn đề gì cả, vì thế tôi cũng yên tâm mà tung ra con bài tẩy cuối cùng của mình.
Phụ nữ thường sống rất tình cảm, họ thường rất quan tâm, lo lắng cho những người thân yêu của họ, Hiền lại càng là 1 người như thế. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong em lại càng là 1 người tình cảm, lần giận dỗi này của em có lẽ là lần lâu nhất từ trước tới nay, bình thường vẫn có em nói chuyện, tâm sự, cười đùa giờ đột nhiên 2 ngày không có tôi thấy rất trống vắng, thực sự muốn nhanh chóng kết thúc việc này.
Lúc đó đã tầm tháng 12, vào đông, trời lạnh lắm rồi. Tan học chiều, gọi cho em vẫn không được, tôi nhanh chóng phóng đến đến khu nhà e, vào trong ngõ nhà em đứng chờ.
Ở đây 1 năm nên đường ngõ ngách và thói quen sinh hoạt của mọi người tôi rất thông thuộc, dựng xe ở 1 ngách nhỏ, tôi nhắn tin cho Hiền:
– Anh chờ ở trước cửa nhà em, chỗ cũ, ra nói chuyện 1 lúc nhé.
Tầm 6h, bình thường hôm nào đến đón em đi chơi là tôi vẫn thường đứng chờ em ở đây. Trời mùa đông tối nhanh thật, xung quanh đã tối mịt mù, giờ này mọi người trong ngõ cũng đã đi làm về, rất nhanh chóng nấu nướng cho bữa tối. Mùi xào nấu thơm lừng bay ra xộc vào trong tôi, cái không khí đầm ấm trong nhà càng làm tôi thấy nhớ em hơn, chỉ mấy hôm trước giờ này tôi và em còn đang vui vẻ nấu nướng trong phòng trọ tuy nhỏ bé nhưng ấm cúng của tôi mà.
Nỗi nhớ em lại trào lên cồn cào trong gan ruột, tôi lại nhắn thêm 1 tin:
– Anh nhớ em, em ra với anh đi.
Lời lẽ thấm đấm nỗi buồn phiền cùng với niềm nhớ nhung. Đã hơn 7h gần 8h, vẫn không 1 tin nhắn hồi âm lại.
Cứ cách 20 30 phút tôi lại nhắn 1 tin nhắn cho em, lời lẽ càng ngày càng mùi mẫn hơn, càng thể hiện rõ nỗi nhớ nhung hơn. Trời càng về tối càng lạnh, lại chưa ăn gì nên tôi càng lạnh và đói hơn. Đã hơn 9h, vẫn không thấy động tĩnh gì của em, tôi đã thực sự lo lắng. Trước đây, cũng 1, 2 lần tôi dùng bài này, cãi nhau chán chê, em bỏ về không thèm nhắn tin hay nghe điện của tôi, nhưng chỉ cần tôi đến, chờ ở cửa, nì nèo rủ em đi chơi là kiểu gì em cũng hết giận. Nhưng lần này tôi đã chờ ở đây đã mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy động tĩnh gì từ em, có 1 lần tôi thoáng thấy em ra cổng, nhưng không biết có phải là nhìn thấy tôi không mà nhanh chóng thụt vào ngay.
Cái kiểu giận dỗi này là khó chịu nhất, cứ im lìm như bức tường băng, đối phương cũng chẳng nói năng hay bào chữa được gì, trong lòng thấy rất bứt rứt và khó chịu. Trên tòa xử án, ít nhất bị can còn được quyền nói, quyền bào chữa, nay tôi chẳng có được 1 cái quyền gì cả, cứ thế mà mang ra xử bắn luôn sao.
Sắp tới 9 rưỡi, gần giờ giới nghiêm rồi, tôi biết bây giờ không gặp nói cho ra nhẽn được cả đêm nay tôi không ngủ được mất.
– Có việc gì em phải nói ra anh mới biết được chứ. Có thể em đang hiểu sai thì sao?
– Em không ra cả đêm anh chờ ở đây đấy.
Tôi biết không thể mới 1, 2 ngày mà tình cảm của em dành cho tôi đã hết sạch ngay được, vì thế tôi quyết định tung đòn cuối cùng. Chẳng lẽ em nỡ lòng nào để tôi cả đêm đứng ở đây sao?
Biết tính tôi có lẽ sẽ làm thế thật nên em nhắn lại:
– Ra chỗ cũ đi.
Nhận được tin nhắn tôi khấp khởi mừng thầm trong lòng, như thế là đã thành công rồi, gặp được rồi mọi việc cũng dễ giải quyết thôi, cái khó khăn ban đầu đã được khai thông rồi.
Chỗ cũ em nói tới là khu tập thể cũ gần nhà em, tôi và em đã bao lần ngồi đây tâm sự rồi nên cũng khá thân thuộc nơi đây.
Rất nhanh em xuất hiện. Nhìn em mắt quầng lắm, không biết em suy nghĩ gì:
– Sao, anh đến đây làm gì? – giọng em nói rất bình tĩnh.
– Hiền, sao nói anh thế, anh đến để gặp em.
– Anh có gì thì nói đi, nhanh lên.
Khuôn mặt em không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nghe giọng nói của em có vẻ rất khẩn trương. Tôi thầm nghĩ, không ngờ em cũng ghen kinh thật, nghe giọng đấy chắc là mình cũng chỉ cần giải thích một chút là sẽ không có gì đâu, vì chuyện cũng bình thường mà. Nghĩ thế nên tôi thấy an tâm hơn nhiều, nhẹ bước lại gần, định cầm tay em thì bất ngờ em gạt mạnh tay tôi ra. Cũng hơi bất ngờ nhưng tôi cũng nói:
– Anh với cái L kia không có gì đâu, chỉ nói chuyện vớ vẩn thôi. Em đọc lịch sử chat cũng thấy rồi gì, đã không còn liên lạc lâu rồi, anh còn chưa gặp bên ngoài bao giờ cơ mà.
– Anh nói thật không? – giọng em vẫn lạnh lùng.
– Anh nói thật mà, anh thề là không có gì.
– Anh nghĩ lại đi, có thật là không có gì không? – em vẫn cúi đầu nói chuyện với tôi, giọng em nghe nặng nề, mệt nhọc hết sức, giống như cố gắng lắm mới nói được lên những lời này.
– Thật mà em, không có bất cứ gì cả. anh chỉ yêu em thôi mà.
Nói những lời này tôi cũng tiến lại định ôm em vào lòng.
Nhưng tôi chưa kịp lại gần thì em đột nhiên ngẩng mặt lên, lấy tay đẩy mạnh vào người tôi:
– Anh là đồ dối trá, tôi đui mù đã yêu nhầm anh. Anh cút đi.
Nói xong những lời đâm vào tim gan này,em quay mặt chạy nhanh đi. Hốt hoảng và giật mình nhưng tôi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội chạy theo kéo tay em lại, cố gắng ôm chặt em. Thật không nghĩ tới là lúc này nước mắt em đã tuôn như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp, em thổn thức khóc, vừa khóc vừa mím chặt môi nhưng vẫn cố gắng dãy ra khỏi tôi.
– Sao, anh làm gì, anh đã làm gì mà em nói anh thế?
Em vẫn không nói gì, vẫn chỉ lặng lẽ khóc và cố gắng dẫy dụa thoát ra khỏi tôi.
– Hiền, anh đã làm gì, nói cho anh nghe xem nào.
Tôi nói hơi to làm 1 vài người ngó vào, cảnh giằng kéo cũng không hay, cả hai đều buông nhau ra.
– Đồ dối trá, anh xem lại mình đã làm gì đi.
Em chạy thật nhanh về nhà.
Tối đó tôi ngồi ở ghế đá khu tập thể mãi đến tận đêm, sương đêm giăng xuống lạnh giá, đói mệt và lạnh nhưng tôi không để ý nhiều, lúc này tôi đang mải suy nghĩ, nhưng càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy bế tắc, không nghĩ ra được cái gì. Lúc này thì tôi đột nhiên nghĩ đến cái Nga, bạn thân của Hiền, tôi cũng tiếp xúc mấy lần. Lấy máy gọi cho Nga nhờ giúp, mặc dù đã khá muộn nhưng đầu máy bên kia nhanh chóng bắt máy:
– Alo.
– Nga à. Tớ T đây.
– Ừ, sao gọi cho tớ muộn thế T.
– À, à. Mấy hôm nay Hiền có kể gì với Nga không?
– Không, mấy hôm rồi tớ cũng không nói chuyện với nó, có chuyện gì thế? Lại cãi nhau à.hihi
Chuyện tôi với Hiền thỉnh thoảng cãi nhau thì Nga có biết.
– Ừ, nhưng lần này có vẻ căng mà tớ cũng không rõ tại sao, Nga nói chuyện với Hiền thì…
– Ừ, được rồi. Tối mai có gì tớ qua nhà nó chơi tớ hỏi cho.
Nhờ được cái Nga tôi cũng an tâm hơn, cần phải rõ nguyên nhân thì mới có cách khắc phục được.
Hôm sau cả ngày tôi thỉnh thoảng vẫn nhắn tin gọi điện cho em nhưng tất cả vẫn vô vọng. Cả ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cơm chẳng muốn ăn, nước chẳng muốn uống. đi học cũng chẳng đi, cứ nằm trên giường nhìn trân trần lên trần nhà, nghĩ mãi về những khoảnh khắc vui vẻ cùng em trước đây. Mấy hôm nay, tôi biết em đã nắm giữ 1 vị trí quá quan trọng trong tôi.
Buổi tối, trời đổ cơn mưa phùn giá lạnh, thân xác mệt mỏi nhưng tinh thần phấn chấn vì tối nay Nga sẽ đến nói chuyện với Hiền, tôi cũng cố lê bước ra hàng ăn cơm bụi rồi phóng xe đến nhà Hiền.
Trời mưa phùn dầy và lạnh, đứng nép mình trong con ngách nhỏ, dưới những căn nhà xây đua ra, mưa không tới được vào người nhưng vẫn lạnh toát, từng cơn gió thổi vào hắt theo nước mưa vào người buốt tê tái. Ngóng mãi vào hướng nhà Hiền, lúc đi qua tôi đã thấy xe Nga ở trong đó.
Tầm hơn 9h tôi thấy Nga đi ra, gọi điện thoại ngay vì lúc trước đã thỏa thuận là về Nga sẽ nói chuyện tình hình lý do luôn cho tôi đỡ sốt ruột. Nga không nghe máy, cũng khá lạ là tôi thấy Nga lên xe phóng đi luôn, lúc sau có tin nhắn của Nga tới:
– Cậu là đồ tồi, đừng liên lạc với Hiền nữa.
Đọc được tin nhắn mà cả người tôi lạnh toát, như đang đứng giữa trời mùa đông mà có ai hắt cả xô nước đá vào người vậy. Cả người tôi lại tiếp tục quay cuồng, đành ngồi thụp xuống để giữ bình tĩnh.
Hàng trăm câu hỏi vì sao, vì sao xoay quanh tâm trí của tôi.
Đột nhiên tôi như bừng tỉnh, đến lúc tuyệt vọng nhất đột nhiên tôi chợt nghĩ tới lý do tại sao Hiền lại trở nên như vậy. Không biết có đúng không nhưng tôi cũng cần phải kiếm chứng lại. Lao lên xe phóng nhanh hết sức về nhà, tôi cần phải kiểm tra lại xem vật đó nó có còn ở đó không, dù sao cũng liên quan đến nhiều người nên tôi cũng cần phải kiểm tra lại trước khi nói chuyện với Hiền.
Mưa phùn càng lúc càng lạnh, cả hai tay tôi tê cóng, mặt và mũi cũng lạnh toát, cái lạnh cùng cơn kích động càng làm cả cơ thể tôi run lên bần bật. Nghĩ ra lý do mà mấy hôm nay tôi phải khổ sở vật vã, tôi càng cố phóng nhanh hết sức có thể. Mặc cho mưa lạnh, mặc cho đường trơ trượt tôi cứ phóng lao vào màn đêm.
Cũng may đã đêm nên đường vắng, rất nhanh tôi cũng đã đến ngõ, nhanh chóng ngoặt tay lái vào ngõ, nhưng đột nhiên xe tôi trượt đi, tôi ngã sõng xoài xuống đường. Đầu tôi đập mạnh xuống đất, chân lết mạnh xuống đường xe kéo lê theo. Choáng váng nhưng không đến nỗi nặng lắm. Tôi vẫn cố gắng dựng xe lên phóng tiếp về nhà. Ở dưới chân đau nhức, nhưng vẫn cử động được nên tôi cũng yên tâm là không phải gẫy, xe chỉ vỡ yếm không ảnh hưởng gì nhiều.
Về nhà, dựng xe tôi chạy ngay lên phòng.
Quyển số khám của cái Giang tôi cất kỹ dưới chồng sách bây giờ được nhét lại hời hợt trên đầu, quyển sổ có dấu vết bị giằng xé rất mạnh. Hôm trước vô ý lại cầm về nhà, đã mấy lần tôi định đốt nó đi nhưng cứ lười, giờ thì thực sự đã gây chuyện, có lẽ Hiền đã đọc được cái này nên hiểu nhầm.
Sự việc rõ ràng trước mắt, tôi bật cười ha hả, may mà tôi nghĩ ra, đúng là chết cái tội lười. Rồi bỗng thấy nước cứ nhỏ xuống trên đầu vào mồm,lại thấy vị mặn, sờ tay lên thấy hóa ra là máu, chắc lúc này ngã đập đầu nên chảy máu, soi gương cũng thấy không to lắm nên tôi cũng yên tâm. Đầu đau chân cũng đau, mặc dù đã hơn 12 giờ nhưng tôi vẫn gọi điện cho thằng Nam:
– Mày đến chỗ anh ngay, mang theo bông băng, anh vừa bị ngã xe.
Dù sao việc này cũng do nó nên tôi cũng muốn hành nó 1 chút.
Mọi việc đã thông suốt thì cách giải quyết chắc cũng đơn giản, tôi lúc đầu định gọi thằng Nam đến, rồi cùng nó gặp Hiền giải thích chắc mọi chuyện sẽ song. Nhưng trong khi chờ thằng Nam đến tôi lại nghĩ không nên lôi nó vào chuyện này, chuyện của nó với cái Giang vốn dĩ không hay, tôi cũng không muốn nhiều người biết. Biết rối ở đâu rồi thì gỡ cùng dễ thôi, nghĩ thế nên tôi quyết định sẽ tự mình giải quyết.
Nằm 1 lúc thì thằng Nam cũng tới, nghĩ cũng khổ thân, đêm hôm mưa gió rét mướt thế này, vừa chui vào phòng nó đã thét lên be be:
– Ủa, anh, là anh thật à?
– Ừ, không là tao thì là ai? Mày làm sao đấy, chưa tỉnh ngủ à?
Thấy tôi nói thế, nó cũng không nói gì chỉ nhe răng ra cười, từ từ lôi trong balo ra đống bông băng và cồn.
– Đâu, ngã thế nào, đưa em xem nào.
Vừa nói nó vừa lau đống máu đọng trên đầu tôi. Cũng may tuy chảy nhiều máu nhưng không sâu, tôi cũng không bị chóng nên chắc không ảnh hưởng gì, chỉ là rách dưới da một chút. Thằng này loáng cái đã băng bó cho tôi song, vừa ngồi trên giường nghịch điện thoại vừa nói:
– Thật không ngờ là anh. Lúc nãy gần tới đây, em thấy đông người đang nhốn nháo tìm ai đó, nghe láng máng một thằng nào đó đêm hôm mò vào sàm sỡ con gái người ta, bị phát hiện thằng này phóng xe trượt té nhưng cuối cùng vẫn bò dậy chạy thoát được… Nể anh thiệt…!
– Đm. Mày nói liên thiên cái gì đấy.
Tối đó hai anh em nằm nói chuyện linh tinh mãi, tôi cũng không kể gì với nó chuyện của mình, chỉ bảo mọi thứ vẫn ok. Hỏi thăm chuyện của nó với em Giang mọi thứ cũng bình thường nên tôi cũng yên tâm.
Hôm sau thằng Nam phải đi học nên về sớm, tôi ngủ mãi đến trưa thằng Sinh chạy lên mượn xe mới dậy:
– Xe hỏng rồi, đang sửa? Có xe thằng em tao đấy, lấy mà đi – buổi sáng thằng Nam đã mang xe đi học sửa hộ tôi.
– Thế đéo nào mà đầu băng bó thế kia? – vừa thấy tôi nó đã tròn mắt hỏi ngay.
– Hôm qua ngã xe. Chiều tao nghỉ học nếu điểm danh mày báo cáo cho tao nhé.
– Ừ. Hiền đâu, tí qua không, không để tao nấu cơm cho.
– Không biết, tí mày nấu cơm cho tao trưa nay luôn nhé.
– Người yêu bị thương mà không qua chăm sóc à?
Thằng Sinh nói bâng quơ 1 câu rồi cũng đi mất.
Trên đầu vẫn hơi nhói nhói nhưng không ảnh hưởng mấy, tôi vào trong nhà vệ sinh soi gương. Trông tôi phờ phạc nhưng không đến nỗi nào lắm, chỉ tổ trên đầu quấn cái băng gạc to sụ, mịa cái thằng Nam, chẳng có tí hoa tay nào cả, nhìn tôi cứ như xác ướp.
Lúc ra thì tôi cũng lấy điện thoại nhắn tin cho Hiền, nghĩ mãi nhưng cũng chẳng biết nhắn như thế nào cả, đành nhắn:
– Anh biết lý do vì sao em giận anh rồi. Nhưng em hiểu lầm anh rồi, anh không phải như thế đâu. Anh cần gặp em để nói rõ, cho anh 1 cơ hội để giải thích.
Nhắn xong thì tôi cũng quẳng điện thoại 1 góc rồi nằm ngủ tiếp. Hôm qua thức khuya quá.
Đang lơ mơ ngủ thì nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa, mở choàng mắt thì thấy Hiền đang đứng ở cửa, nhìn thấy tôi đang nằm trên giường vẻ mặt lo hằn lên khuôn mặt em, nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khi thấy tôi ngồi dậy.
– Hiền à?
Em không nói gì, lẳng lặng vào phòng, rồi ngồi xuống mép giường.
– Sao, anh cần giải thích gì?
Đầu và chân lúc này vẫn đau nhưng tôi vẫn cố gắng ngồi dậy. Vừa suy nghĩ vừa từ từ nói:
– Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Có phải em đọc được thứ này rồi nghi ngờ anh đúng không?
Vừa nói tôi vừa với tay lấy quyển sổ khám bệnh ra đặt ở trước mặt Hiền, vẻ mặt em trở nên rất khó coi, nửa chán ghét nửa lại tổn thương muốn khóc, tuy nhiên em cũng không nói gì.
– Cái này đúng là của anh, nhưng không phải như em nghĩ. Một người em của anh có vấn đề, nên anh là anh, anh phải dẫn nó đi, chuyện đó không có gì hay ho cả nên anh cũng chưa kể cho em, em phải tin anh.
– Em anh là ai?
– Là ai thì khi nào thích hợp anh sẽ nói, em phải tin anh chứ.
Nói đến đây tôi đã thoáng thấy vẻ mặt em bớt căng thẳng hơn, em lặng lẽ nói:
– Chuyện xảy ra từ bao giờ?
– Khoảng gần 2 tháng trước.
Tôi nói thế nghĩ thầm với một người thông minh như em chắc chắn sẽ liên tưởng đến buổi tối thằng Nam gọi tôi khi tôi đi chơi với em, sẽ càng rõ ràng hơn khi em biết cả ngày hôm sau tôi có việc không thể gặp được em. Tuy nhiên tôi cũng chỉ nói thế, không muốn nói kỹ, tôi biết em chỉ ngờ ngợ nhưng 1 thời gian nữa có lẽ tôi sẽ kể cho em hoặc em sẽ tự biết.
– Mấy hôm trước, có người quen nói là anh có đưa 1 cô gái vào bệnh viện phụ sản với dáng vẻ rất có vấn đề, tôi không tin nên âm thầm kiểm tra, không ngờ tìm thấy thứ này và đoạn chát kia của anh. Thử nói như thế tôi có thể tin anh được không?
Nghe thấy em nói thế tôi cũng hơi giật mình, các bạn thấy kinh không, nghe tin rồi âm thầm điều tra, khi nhân chứng vật chứng đủ cả thì mới xử lý, cũng may lần đó tôi thực sự trong sạch.
– Em phải tin anh. Chắc chắn về sau em sẽ biết cô gái đáng thương đó là ai, và em sẽ biết anh không liên quan gì đến việc này. Em phải tin anh.
– Tôi có thể tin anh được sao? – giọng em vẫn đầy vẻ lạnh lùng
– Em phải tin anh chứ, anh thề là anh không làm gì sai với em cả mà. Em phải tin.
– Anh chứng minh đi.
– Chứng minh kiểu gì?
– Anh nhảy từ đây xuống tầng 1 đi, như thế tôi sẽ tin.
Nhảy từ tầng 3 xuống đất á, tôi nghe mà cũng không dám tin vào tai mình. Tuy nhiên bình tĩnh lại tôi nhận thấy trong câu nói đấy đã xuất hiện vấn đề:
– Được để anh nhẩy, nếu thế làm cho em tin thì anh sẽ làm.
Mồm nói thế, tôi cũng cố gắng đứng dậy, lê bước ra cửa. Đúng lúc đang định mở cửa thì:
– Anh hâm à? Vào đây. Em tin anh rồi.
Quay lại thì thấy Hiền mặt đang đầy nước mắt, gào lên với tôi. (các bạn đã học được bài gì ở đây chưa … hehe…)
– Em biết hết rồi mà, em biết anh dẫn ai đi rồi. Em cũng không tin anh dám làm thế sau lưng em.
– Em biết.
– Ừm, mấy hôm nay ở nhà lục đọc hết sạch lịch sử chát của anh, cũng đọc được mấy thứ liên quan. Nếu không bây giờ em đã không ở đây.
Đến lúc đó tôi thấy đúng là không rét mà run, đàn bà khiếp thật, chắc mấy hôm nay như thế cũng 1 phần là trừng phạt vụ tôi có qua lại nói chuyện với em cấp 3 đây mà.
– Em biết từ bao giờ?
– Tối qua. Thôi, vào đây em xem nào. Sao chân tay, đầu bị sao thế?
Giờ mới chịu hỏi thăm. Nghĩ thế nên tôi cũng tranh thủ kể lể tí, vừa nằm vật ra giường đã rên rỉ:
– Tối qua hơn 2h mới từ chỗ nhà em về, mưa đường trơn ướt nên bị ngã. – bốc phét tí, chứ giờ đấy tôi chả ngủ khò với thằng Nam rồi.
– Sao ở đấy làm gì muộn thế? Mà mưa thế anh đứng ở đâu?
– Anh đứng ở chỗ mình hay đứng ý. Nhớ em quá nên không thể ngủ được, đành ra đấy đứng, cứ nghĩ lần này mất em rồi, mà chẳng biết lý do tại sao?
– Hix. Cả đêm đứng ở đó á? Có lạnh không anh? Ra đây em xem ngã như thế nào nào?
Lúc này tôi đã nhận thấy toàn bộ sự quan tâm trong câu nói của em, có lẽ em cũng thấy có phần hối hận vì đã nghi oan cho tôi. Tôi nhẹ nhàng lăn qua chỗ em, lúc nãy cũng đã ngồi xuống giường, nhẹ nhàng gối đầu trên đùi em, mùi hương con gái của em lại len lỏi vào từng hơi thở của tôi. Em nhẹ nhàng xoa xoa lên mặt, lên trán tôi, mặc dù không đau nhưng tôi vẫn giả vờ xuýt xoa:
– Đau lắm à anh?
Vẻ quan tâm tràn đầy trong ánh mắt em, chắc em đang xót tôi lắm đây.
– Ừ, vẫn hơi đau, nhưng có em ở đây với anh là quá tuyệt rồi. Mọi đau đớn không còn là gì nữa cả.
– Hihi, thật không đấy, tí thích ăn gì em nấu cho ăn.
– Anh thích 1 thứ…
Nằm gối đầu lên đùi em, được em quan tâm chăm sóc, cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể tôi, hương thơm của em từ từ lan ra, da thịt mát lạnh của em đột nhiền làm tôi bừng lên ham muốn.
Tôi khẽ kéo đầu em cúi xuống, nụ hôn dài nhanh chóng làm chúng tôi từ từ tan chảy vào nhau. Nhẹ nhành, nhẹ nhàng cũng dìu em nằm xuống, tôi nhanh chóng trở mình lên trên em, môi vẫn không ngừng ngậm chặt vào nhau. Tôi lúc này cảm thấy cơ thể em đang không ngừng run lên nhẹ nhàng, toàn thân bừng bừng, tuy cách 1 lớp quần áo nhưng sức nóng của cả hai vẫn không ngừng lan tỏa sang nhau. Em bị tôi hôn một cách nhiệt tình, cả người bủn rủn nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào vô cùng, hai tay em cũng quàng lên cổ tôi không ngừng vít xuống.
Tay tôi cũng không để yên nhanh chóng luồn vào trong áo em mà xoa nắn. Có lẽ do tay lạnh nên vừa đi đến đâu da gà em đã nổi lên tới đó, tôi không ngừng xoa lên cái bụng phẳng lì của em, rồi dần dần úp trọn lên bầu ngực căng tròn của em.
Cũng rất nhanh, quần áo của cả hai đã nhanh chóng được cởi ra, lúc này cả hai chúng tôi đã hoàn toàn lõa thể. Tôi thỏa sức ngắm nghía cái cổ trắng ngần như ngó sen, thỏa sức vuốt ve cặp đùi thon dài, mặc sức hôn hít cắn xé bầu ngực vun cao mời gọi của em. Ngắm em lúc này thật đẹp, người con gái đang tuổi xuân thì, hừng hực sức sống, khuôn mặt em hé nụ cười, ánh mắt tỏa ra sự tự tin mà lại khát khao yêu đương nồng cháy, nét mặt pha chút lạnh lùng nhưng cũng vô cùng dịu dàng động lòng người.
Như cảm nhận được ánh nhìn thiêu đốt của tôi, em nhẹ nhàng kéo chăn phủ kín cơ thể hai chúng tôi, nét mặt lại ánh lên nét hồng ngại ngùng con gái. Tôi cũng không phản đối, chỉ nhẹ nhàng nhẹ nhàng trườn xuống, nhẹ nhàng rà cái lưỡi như con rắn ngọ nguậy lên khắp cơ thể em. Cái lưỡi trơn nhám của tôi hết trêu trọc trên bờ ngực vun cao, lại nhẹ nhàng ngậm lấy núm ti đang căng cứng vào mồm hút mạnh, ở trên em cũng rên lên nhưng cũng đầy khoái cảm.
Từ từ, tôi tiến thêm xuống dưới, đôi môi và cái lưỡi tiếp tục hôn hít lên cái bụng phẳng, thỉnh thoáng ngoáy ngoáy lên cái rốn sâu của em rồi xà xuống, xà xuống thấp hơn nữa.
Cái lưỡi của tôi nhẹ nhàng tiến qua cái mu đang vồng cao của em, nhẹ nhàng hôn xào xạc qua chùm lông đen khiêu khích tiến dần xuống dưới. Nhẹ nhàng tôi hôn khắp cặp đùi trắng, thon dài của em, em không ngừng ưỡn lên mỗi khi cái lưỡi quái ác của tôi liếm 1 đường phía bên đùi trong của em, liếm 1 đường dài tôi dừng lại bên bẹn em, bập bập môi cắn nhẹ vào đấy, tôi thấy em không ngừng co quắp chân mình lại, tay cũng bám chặt lấy tóc tôi bấu nhẹ.
Lúc này tôi cũng cảm thấy khe suối thiên nhiên của em đã từ từ rỉ ra mật ngọt, không có 1 dấu hiệu báo trước, tôi đột nhiên rà mạnh lưỡi mình theo dọc khe suối của em rồi bập môi vào nút mạnh. Cả người em căng lên như điện giật, hai tay càng bấu chặt đầu tôi hơn, ở dưới ưỡn hẳn lên như muốn tôi ngậm chặt lấy.
– Ơ.. ơaae.. em sướng quá…anh đang làm gì thế….
Em kêu lên trong cơn sung sướng bất ngờ, cả mu và cô bé của em ưỡn cao, em như muốn tôi ngậm chặt lấy tất cả của em mà bú mút vậy. Vừa vật vã, em vừa rên rỉ không ngừng.
– Ơ..a.., anh ơi… chết…. em…
Tôi không ngừng rà lưỡi lên cô bé của em, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi ngoái vào hoặc bập môi nút mạnh. Lần đầu tiên trải qua cảm giác này nên em có vẻ bị kich động mạnh, cả người em run lên sau đó lại căng cứng lại sau mỗi nhịp cái lưỡi tôi tấn công. Ở phía trên em không ngừng rên rỉ, hai má đã ửng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, đầu vật qua vật lại sau mỗi nhịp tấn công của tôi. Tôi biết, lúc này em đang đắm chìm trong cơn sướng điên cuồng mà tôi mang lại.
Hổn hển thở, em khẽ kéo đầu tôi lên:
– Anh ơi, lên đây với em, em chết mất…
Tôi chui lên trên, hai đôi môi lại dính chặt lấy nhau, ở phía dưới đùi tôi bị kẹp chặt vào hai đùi em, em cọ mạnh cô bé của mình vào tôi, tôi thấy rõ sự ẩm ướt và ham muốn của em ở đó.
– Anh ơi… cho em…
Tôi mỉm cười cúi xuống, nhẹ nhàng cầm cậu bé của mình cọ quẹt vào hang động ẩm ướt của em. Cô bé của em lúc này đã ướt đẫm nước nhờn, căng mọng và trơn tuột.
– Ơ… a… anh ơi… vào đi…
Giọng ngọt ngào của em không ngừng rên rỉ đầy quyến rũ, không thể chần chừ được nữa, tôi từ từ ấn vào bên trong em.
Đã cùng nhau nhiều nên cảm giác rất thân thuộc và ấm áp lập tức bao trùm lên cả hai, hai chân em co lên quắp chặt lấy hông tôi, tôi cũng từ từ ngã vào em, hai đôi môi lại tìm đến nhau, trao nhau nụ hôn nồng cháy.
Tôi nhẹ nhàng đưa đẩy trong em, hai mu cọ vào nhau, bầu ngực cũng cọ vào nhau, tôi cảm nhận rõ sự ướt át của em bên dưới, hôm nay có lẽ em cũng hưng phấn hơn hẳn nên nước nhờn của em tuôn ra ào ạt, tôi ra vào rất trơn tru nhưng vẫn cảm nhận rõ từng đợt co thắt trong em như muốn thít chặt lấy con chim của tôi. Bờ môi tham lam của tôi lại tiếp tục tấn công khuôn ngực em. Cái miệng cái lưỡi tha hồ bú mút bầu ngực trắng ngần lúc này đã vun cao và cương cứng kích thích, đầu ty săn lại đầy khiêu khích được ngậm chặt trong miệng tôi mút mạnh.Em để mặc cho tôi thỏa sức dày vò nó, cả khuân mặt em thể hiện rõ sự si mê, thỉnh thoảng lại rên siết lên trong cơn sướng bất tận.
Ở dưới tôi vẫn đều đặn nhấp nhả vào em, hai chân em đã quắp mạnh lên hông tôi, rồi đột nhiên em như muốn vật tôi nằm xuống để dành quyền chủ động. Con chim bị bất ngờ đột nhiên bật mạnh ra khỏi khe suối của em, tôi và em cũng bật kêu “A” 1 lúc.
– A….a… không…
Như khó chịu vì đột nhiên thấy hụt hẫng trống rỗng, em khẽ kêu lên rồi nhanh chóng nắm lấy con chim tôi lúc này đang ưỡn lên hùng dũng rồi từ từ hướng vào cô bé của em ngồi xuống. Con chim từ từ tiến vào, ở dưới tôi nhìn rõ vẻ mặt thỏa mãn của em, em ở trên bụng tôi không ngừng nhún nhảy xê dịch, tôi cũng ngồi dậy, trợ lực cho em.
Hai tay tôi ôm cứng lấy bờ mông căng tròn của em lúc này đang không ngừng nhấp nhổm trên tôi, tôi cũng phối hợp ở dưới thúc lên, cả tôi và em đều không ngừng rên rỉ trong cơn sung sướn liên tu bất tận.
Cả không gian ngập tràn mùi vị của nhục dục, chỉ còn tiếng rên rỉ, tiếng phành phạch của da thịt chạm vào nhau, lúc này không gian của hai đứa chúng tôi đã không còn bị bó buộc ở trong căn phòng nhỏ hẹp nữa, mà cả hai đã bồng bềnh trôi đến thiên đường tươi đẹp, mỗi cú thúc, cù xàng xẩy, những lần cắn chặt vào vai tôi của em hay những lần nút vú mạnh mẽ của tôi càng làm cả hai chúng tôi trôi mãi trong cơn sướng bất tận.
Rồi đột nhiên em không ngừng nấc lên sau mỗi cú thúc lên của tôi, hàm răng cắn chặt vào lưng tôi, ở trên em cũng đã ngừng di chuyển, không còn lên xuông hay tới lui trái phải nữa. Lúc này tôi chỉ nhận thấy cả cơ thể em không ngừng run lên, ở dưới cô bé không ngừng nhíu lại như càng muốn thắt chặt lấy con chim tôi, nước nhờn em bỗng tuôn ra ào ạt, em đổ gục trên vai tôi, không ngừng thở dốc, miệng há ra và phát ranhững tiếng rên vô cùng khiêu khích đầy thỏa mãn.
– Ư….ư… hộc… hà..hít hà… em sướng….quá… anh… ơi…
Nghe thấy những lời này của em, cơn sướng của tôi cũng đồng thời bốc cao, mùi mồ hôi của em, giọng nói rên rỉ của em, từng cơn nhíu thắt phía bên trong em càng làm tôi thêm bủn rủn, cố trân mình nhấp thêm mấy cái, tôi cũng gồng mình bắn từng đợt, từng đợt xối xả trong em.
– Anh ….ra…. em ơi…. Anh sướng….quá…
Cả tôi và em cùng hoa nhịp rên rỉ cùng nhau, lúc này mọi thứ chỉ còn tôi và em cùng với cơn sướng hoang dại mà cả hai đã mang lại cho nhau còn hiện hữa…
Hai người chúng tôi trước kia ở gần bên nhau thì cũng hay nảy sinh mâu thuẫn, bất đồng, kiểu gì cũng đá đểu hay chọc ngoáy nhau 1 tí mới chịu. Bây giờ yêu nhau cũng thế, càng thấy lắm xích mích, lắm những giận hờn vu vơ. Nhưng như đã nói ở trên, tôi quan điểm càng lắm bất đồng thì lại càng phải thẳng thắn trao đổi, cãi nhau cũng được, có như thế mâu thuẫn mới mau được giải quyết. Ở quê làm cùng đơn vị với bà già tôi có hai ông anh, bà già đi làm về suốt ngày khen 1 ông và chê 1 ông:
– Thằng D với vợ nó tình cảm lắm, vợ gọi điện đến lúc nào cũng tình cảm 1 câu “em ơi”, 2 câu “e à”, hai vợ chồng lấy nhau chưa cãi nhau bao giờ. Chẳng bù cho thằng M, vợ gọi lúc nào cũng “cái gì?”, “có việc gì?”, nói mới vợ mà như với kẻ thù không bằng.
Về sau này, anh M công tác có vấn đề, không giữ được cương vị vợ chồng rất nhanh chóng xảy ra xích mích rồi rạn nứt, lúc anh M không vững vàng nhất cô vợ xinh đẹp dịu dàng của anh quay ra phản bội anh và nói xấu anh rất nhiều. Lúc này dường như những thứ gì chất chứa, chôn giấu của cả hai đều phun trào ra hết, bao hờn ghen tức tối cam chịu của cả hai lần lượt tuôn ra ngoài, mọi người đều lắc đầu tiếc cho 1 gia đình mẫu.
Còn ông M kia, có mấy lần dẫn vợ con đến nhà tôi chơi tôi để ý, lão đúng là nói năng với vợ nghe rất ngang, kiểu bắt nạt gia trưởng, bà vợ cùng giáo viên C2, nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng lão M quát cũng chỉ cười cười. Tuy nhiên, lúc ra về tôi thấy ông M rất tình cảm cài lại quai mũ bảo hiểm cho vợ, miệng vẫn không ngừng càm ràm vợ về vấn đề an toàn giao thông, tôi thấy lúc đấy bà vợ bị chồng nói nhưng vẻ mặt rất hạnh phúc.
Kể vui ở đây 1 mặt là để cho truyện nó dài các bạn đọc đỡ chửi tôi, 1 mặt cũng muốn nói, thể hiện tình cảm bằng lời nói quan trọng, tôi không phủ nhận điều này, nhưng đi liền với nó phải là hành động. Phụ nữ họ nhạy cảm lắm, với những người sâu sắc tuy có thể ban đầu họ cũng thích nghe lợi nói ngọt ngào, nhưng khác với những cô gái hời hợt họ vẫn để ý đến những hành động của đàn ông chúng ta đấy, họ chỉ không nói ra thôi.
Thay vì suốt ngày cứ khen cô ấy xinh này xinh nọ, suốt ngày nói yêu cô ấy lắm thì đàn ông chúng ta cũng nên thể hiện ra bằng hành động 1 chút, 1 vài cử chỉ tình cảm, 1 vài hành động tôn cá tính, tôn cái tôi của cô ấy lên tại chỗ đông người hay bạn bè của cô ấy có lẽ sẽ chiếm được nhiều cảm tình hơn lời nói hời hợt bên ngoài.
Trên đây là mấy lời chém gió của tôi, các bạn đừng cười…
Để lại một bình luận