Phần 34
Trích nhật ký:
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Không ngờ hắn mất dậy thế. Nếu không có Hùng và mọi người không biết bây giờ mình với chị Hương thế nào rồi, làm gì còn có thể ngồi đây mà viết như thế này.
Nể lời chị Hương hôm nay mình mới đi dự sinh nhật hắn.
Đến nơi có mấy người mình đã không thích rồi. Ngồi ăn hắn liên tục hỏi mình về anh, về chuyện của mình và anh. Đã ghét lắm, muốn bỏ về rồi nhưng chị Hương cứ giữ lại.
Sau rủ đi chơi tiếp mình tiếp nhất quyết không đi. May.
Đúng là thằng mất dậy, định dở trò với mình, bực quá, muốn đấm muốn đạp muốn đánh quá. Lúc đó Hùng không giữ mình chắc mình cũng nhảy vào đạp cho mấy phát vào mặt rồi.
Láo quá…
Tức…
Không biết giờ này anh đang làm gì. Nhớ anh quá.
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Lâu lắm mới viết lại, chắc cũng phải mấy tháng rồi nhỉ?
Hôm nay tình cờ gặp lại anh trên đường, anh đang đi vội lắm, chắc là anh đang đi gặp cô người yêu anh rồi. Tự nhiên lại buồn thế?
Hôm đó chị Hương sốc lắm, kể lại cho mình hết. Kể vì sao chị ghét anh như thế, kể cả việc chị đã đọc lén nhật ký của mình, biết chuyện của anh nên hôm đó mới gặp anh, chửi anh. Chị một mặt cũng không thích anh, một mặt cũng thấy thằng kia được quá nên mới giúp. Cũng không trách được chị.
Mình nghe chị kể xong, muốn gặp anh ngay để giải thích cho anh hiểu, gọi cho anh mãi không được. Mình như lồng lộn lên muốn gặp anh, ôi, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi anh. Lúc đó mình đã nghĩ mình và anh sẽ lại như xưa, nhưng mình đã nhầm, đã nhầm thật rồi.
Hùng ở đó, Hùng biết anh đang ở đâu và đồng ý đưa mình đến gặp anh ngay.
Mình ngại lắm, ngại với Hùng, mình biết Hùng thích mình, rất thích nhưng mình vẫn đồng ý để Hùng đưa đi, lúc đó muốn gặp anh quá mà. Nhưng giá mà lúc đó mình đã không đi.
Anh kia, ngay bên kia đường, nhưng anh đang nói cười vui vẻ với cô gái nào kia. Cô ấy cũng xinh lắm. Ghét.
Hùng định đưa mình sang nhưng mình đã níu lại. Mình ngại. Mình đã còn là gì của anh đâu. Và mình muốn biết cô gái kia là ai. Là người yêu mới của anh sao?
Hùng chở mình đi theo anh, anh và cô ra bên xe rồi vào 1 nhà nghỉ. Hùng bảo có lẽ chỉ là người quen của anh thôi, khuyên mình nên hỏi thẳng anh, nhưng mình đã không làm thế. Cái gì gọi là Linh cảm của người phụ nữ chăng?
Mình bảo Hùng về, Hùng không muốn nhưng mình nhất quyết bắt cậu ấy về, mình không muốn Hùng thấy mình lúc này.
Một lúc sau anh và cô ấy ra. Cả hai vui vẻ lắm.
Đồ vẫn để lại, mình biết anh và cô ấy chắc chắn sẽ quay lại.
Mình quyết định ngồi chờ, mình muốn biết sự thật nhưng lại cũng không có can đảm để biết. Mình không biết làm gì ngoài việc ngồi chờ.
May quá có 1 quán café, chọn ghế ngay cạnh cửa, nhìn thẳng sang nhà nghỉ, mình ngồi từ sáng đến tối. May quán vắng khách nên chủ quán cũng không nói gì. Có thể lúc đó mặt mình trông cũng tội nghiệp quá chăng?
Đêm cũng khuya lắm rồi, quán cũng sắp đóng cửa, mình vẫn quyết tâm chờ bằng được. Lúc đó mình cũng lạnh và đói lắm rồi, nhưng quyết không bỏ cuộc. Tính mình vẫn thế.
Anh và cô gái đó về, anh và cô ấy ôm nhau chặt và tình cảm lắm. Linh tính mình đã đúng.
Anh và cô đêm đó đã ở cả đêm bên nhau. Mình biết thế.
Đau khổ. Buồn bã. Lạnh. Mệt.
Mình cần quá một vòng tay.
Gọi cho Hùng, nhờ đưa về, chỉ 1 lúc sau Hùng có mặt ngay, chẳng lẽ lúc này Hùng cũng đang ở gần đây?
Trên đường về, mình khẽ dựa vào vai Hùng, mình mệt quá rồi, chẳng lẽ yêu anh là quá mệt mỏi ư?
Anh ơi, biết bao giờ mới quên được anh?
Tạm biệt anh…
…
Giá mà Ngọc níu kéo tôi thì biết đâu tôi đã quay lại với em.
Giá mà Ngọc không biết chuyện của tôi với Mi đêm đó thì chắc em đã tìm mọi cách để níu kéo tôi
Giá mà hôm đó Ngọc không lên xe Hùng đèo đến gặp tôi thì em đã không biết chuyện
Giá mà hôm đó Hùng không gọi điện cho tôi tôi không bảo mình đang ở Big C thì Hùng cũng không biết
Giá mà hôm đó Mi không lên Hà Nội thì tôi đã không đến Big C đón em
Giá mà trước đó tôi không gặp Mi thì em cũng đã không lên Hà Nội mà về nhà luôn
Giá mà tôi không đi Thạch Thất thì tôi cũng không gặp Mi
Giá mà tôi không thất tình thì tôi cũng không đi Thạch Thất
Giá mà tôi không để Minh đi du học thì tôi cũng không thất tình
Giá mà tôi không gặp Minh thì tôi cũng đã không yêu Minh
Giá mà như thế thì tôi đã không có chuyện này để kể cho các bạn…
Cuộc đời không có giá mà, cũng không có giá như để mà ước. Âu cũng là duyên số, tôi luôn bằng lòng với những quyết định và lựa chọn của mình, dù đúng hay sai.!.
Để lại một bình luận