Phần 36
Buổi chiều, đang nằm trong chăn ấm ngủ tít mít thì có tiếng chuông cửa. Buổi trưa ăn cơm no quá, trời lại lạnh, chăn lại ấm nên tôi ngủ say như chết, không còn biết trời đất là gì. Lúc thấy tiếng chuông cửa giật mình tỉnh dậy cứ nghĩ đã là sáng hôm sau rồi, nằm mải mê nghĩ mãi nghĩ mãi thì tiếng chuông lại vang lên kéo tôi ra khỏi chăn ấm đệm êm. Ra cửa thì là Hiền, tay cầm cái áo mưa chắc mang sang trả:
– Tớ trả cái áo mưa. Ban sáng cảm ơn cậu nhé.
Em dúi vào tay tôi rồi quay mông về luôn, chân vẫn đi cà nhắc. Cái áo mưa được lau sạch và gấp gọn gàng cẩn thận lắm, thấy thế tôi liền gọi theo trêu:
– Này này, tớ đã kiểm tra đâu mà đã vội về thế.
Hiền ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:
– Cậu nói kiểm tra gì cơ?
– Kiểm tra áo mưa, xem có sứt mẻ gì không. – Tôi hắng giọng cố lấy giọng nghiêm nghị nhất.
Hiền quay lại, vẻ mặt lúc đầu ngạc nhiên nhưng dần chuyển sang khó chịu thấy rõ. Lúc đó chắc bao nhiêu vẻ soái ca tôi gây dựng ban sáng chắc đã trôi tuột.
– Đấy, kiểm tra đi.
Hiền lại quay lại với cái vẻ lạnh lùng vốn có. Tôi mặc kệ:
– Kiểm tra hơi lâu đấy, cậu vào nhà ngồi hay chờ ở đây.
– Chờ đây cũng được.
Hiền quay lại ngay với giọng cụt lủn, đã trót đâm lao thì phải theo lao, tôi cũng dở áo mưa ra giả vờ xem xét này nọ, lọ chai. Hiền đứng bên có vẻ sốt ruột và bực. Tôi kệ, bảo em chờ rồi vào trong nhà 1 tí song chạy ra.
– Kiểm tra song rồi. Ok hết.
– Thế giờ về được chưa. – giọng em ngân nga lên nghe rõ mùi tức tối.
– Được rồi. Trêu tí mà ghê thế. Chân còn đau hả, tớ có lọ rượu thuốc, cậu cầm lấy mang về bóp chân thử.
Nói rồi tôi chìa ra lọ rượu thuốc vẫn dùng để bóp chấn thương mỗi khi đá bóng đưa cho em. Hiền lại mở to mắt ra hết nhìn tôi rồi lại nhìn chai rượu, vẻ mặt buồn cười lắm, chắc không ngờ tôi đổi giọng nhanh thế. Tôi liền nở nụ cười xòa hối lỗi:
– Cầm lấy, tớ trêu tí cốt giữ cậu lại nói chuyện để đưa lọ thuốc ý mà.
– Không thèm.
Hiền nói một câu dứt khoát rồi quay mông đi thẳng. Bỏ lại tôi tẽn tò với chai rượu thuốc trên tay.
Đen.
Đợt đó tôi buổi chiều hôm nào ở nhà tôi hay vào đại học Hà Nội đá bóng, đá thì kém nhưng kiểu gì cũng phải xí chân tiền đạo cắm. Đá được vào thua ra, tuy đá kém nhưng đéo hiểu sao tôi lại rất hay ghi bàn, có thể đó là cái duyên chăng, hehe. Hôm đấy trời vẫn lạnh, ra sớm vẫn chưa có mấy tuyển thủ nên tôi đành chạy bộ mấy vòng cho ấm người tránh chấn thương, tranh thủ ngắm gái đại học Hà Nội vừa xinh vừa trắng cho phê để tí đá cho hăng.
Loanh quanh đứng nghỉ mệt ở rặng xà cừ, trong trường ĐH Hà Nội có rặng xà cừ đẹp và nên thơ phết, sâu bên trong còn có mấy cái ghế đá, buổi tối đôi nào yêu nhau mà dẫn ra đây hôn hít sờ đít sờ mông thì cứ phải tít mù. Nghĩ đến thế rồi lại ngắm mấy em xinh tươi cứ lượn đi lượn lại tôi lại thấy buồn, buồn cho cái thân phận mình giờ đây chẳng có ai để mà ôm ấp vuốt ve cả. Buổi chiều đẹp như thế này mà phải lủi thủi 1 mình ở đây, thơ thẩn lần sờ lên lớp vỏ xà cừ mà thấy nhớ người yêu cũ quá. Cây xà cừ cổ thụ đứng đây, xào xạc khẳng khiu một mình qua mùa đông lạnh, đến giờ cũng đã bừng lên những mầm xanh mới, chỉ một thời gian nữa thôi những cánh lá xanh tươi sẽ phủ khắp những thân cành già, cây xà cừ sẽ lại xanh tươi rợp mát che bóng cho các cặp tình nhân. Còn tôi, bao giờ mới lại được đắm mình trong những giây phút yêu đương đây?
Lúc đó tôi tự nhiên thấy ghen tị với mấy đôi yêu nhau rồi cùng nhau thề non hẹn biển thế, trên thân cây Xà cừ số 12 tôi bỗng thấy thằng nào trước đây khắc 1 hình trái tim bên trong có cặp chữ lồng giờ và M rất đẹp, ghen tị quá, tôi mới khắc thêm vào đó mũi tên bắn xuyên qua trái tim rỉ máu, nom rất hợp.
Đang cười hí hí tâm đắc với tác phẩm mình vừa hoàn thành thì tôi thấy hơi ngứa ngứa đằng sau đầu, giật mình quay lại thì thấy đang có ánh mắt hình viên đạn soi tôi rất khủng bố. Oái ăm thay đợt đó tôi rất hay gặp Hiền ở những lúc trớ trêu như vậy. Thấy em tôi mỉm cười hỏi thăm:
– Ơ, Hiền à? Cũng xuống đây tập thể dục à? Chân khỏi chưa?
Em mặc bộ quần áo thể thao hơi bó nhìn rất đẹp, chỗ cần bó có bó, chỗ cần hở có hở, nhìn em toát ra vẻ trẻ trung năng động, nhưng đấy là từ cổ đổ xuống, còn từ cổ đổ lên thì có xinh đẹp đấy, nhưng khuôn mặt lúc này đang nhìn tôi khó đăm đăm. Mịa, giống hệt ông thủ trưởng khó tính đang đi rình rình bắt lỗi nhân viên lại bắt được ngay tại trận thằng nhân viên hay làm sai mà lại thích giấu diếm.
Em từ từ tiến lại gần tôi quét ánh nhìn như laze vào cái hình khắc của tôi vừa nãy, rồi tia laze lại từ từ soi lên gương mặt của tôi, đứng im trên nụ cười khá cợt nhả của tôi, rồi cất tiếng hỏi.
– Sao cậu làm thế?
– Tớ làm gì? – tôi giả ngu.
Em không nói gì, chỉ quét lại tia laze lên thân cây xà cừ.
– À à. Tớ thêm vào cho đẹp hơn ý mà.hihi.
– Trẻ trâu thế.
Hiền buông một câu hời hợt rồi lại quay mông đi thẳng. Tôi đang định gọi lại hạnh họe lại mấy câu thì bỗng đâu có tiếng gọi:
– Hiền, Hiền ơi. Chờ anh với.
Một anh nhìn rất bảnh, quần áo thể thao mới tinh, giầy trắng adidas mới đét, đầu còn vuốt keo, nước hoa thơm lừng chạy tới. Ôi, đm, đéo biết ông này đi tập thể dục hay đi ăn tiệc mà bóng lộn thế này. Đứng cạnh, tôi không khác gì thằng bả gà, giày bata rách, quần đùi áo số, khoác cái áo gió mua trăm mốt tại chợ nhà xanh lấm lem mấy vết đất do hôm trước đá bóng nóng quá vứt mẹ xuống đất chưa kịp giặt.
Hiền có vẻ chắc cũng không thích lắm, thấy anh này chạy tới cũng chẳng nói gì, quay lại 1 cái song cũng chẳng chờ mà vẫn đi tiếp hướng vào sân vân động. Thấy thế tôi càng trêu:
– Hiền, ban trai gọi kìa.
Anh kia chắc chắn là đang tán thôi, nhưng thấy tôi nói thế chắc cũng sướng lắm, lại thấy giọng điệu tôi cứ nhơn nhơn thật thật nên có lẽ anh chàng đoán tôi anh em gì với Hiền chắc, thế nên quay sang tôi đòi bắt tay như thật:
– Chào anh, em là bạn Hiền ạ. Anh là anh Hiền ạ?
– Ừ, mình là anh trai Hiền. Cậu mới quen Hiền hả?
Giọng anh này nhẹ nhàng lắm, dáng công tử ẻo lả vãi, nhưng nghe kiểu nói chuyện chắc cũng ăn chơi phải biết. Tôi chém gió vung vít với cậu chàng như thật, lúc đó cũng tính là trêu anh kia tí với trêu em Hiền can tội trước vừa chê tôi trẻ trâu, chứ nhìn cái kiểu này chắc cũng chỉ mới tán thôi chứ chưa biết rõ về Hiền đâu nên tôi chẳng sợ.
Em Hiền đúng như tôi nghĩ, thấy tôi chém gió thế nhưng cũng mặc kệ, chẳng buồn quan tâm, vào sân cái là chạy thẳng, chỉ lo việc của mình, chẳng buồn lo việc người khác. Tôi thì lúc đó mấy chiến hữu cũng gọi nên cũng vào trận luôn, kệ anh chàng kia lơ ngơ dồn theo Hiền, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.
Không hiểu sao hôm đó đá phong độ của tôi cắm thế, bao nhiêu cơ hội ngon ăn anh em mớm cho mà toàn sút ra ngoài, không thì sút trúng thủ môn. Phát đấy, nhận đường truyền dọn cỗ từ cánh, tôi xộc thằng vào, chú thòng đội bạn mất đà, còn mình tôi đối mặt với cu cậu thủ môn, ở sân tôi đã nổi tiếng với lực sút mạnh, nhưng hôm nay cậu thủ môn mới đến này chắc không biết nên rất hay ngáng bạc. Mắm môi mắm lợi quyết quả này phải sút cho gẫy tay thủ môn, tôi bum 1 phát cật lực. Bóng bay một đường tuyện đẹp, thẳng tắp, căng đét vào gôn rồi còn đà tiếp tục bay vèo ra sau. Và 1 tiếng Ah… thất thanh vang lên, sau đó là tiếng Bịch… hệt như tiếng mít rụng.
Anh em nào đã từng vào trường Hà Nội rồi thì biết, đường chạy bộ quanh sân nằm ngay cột gôn. Vì thế bóng bay qua gôn là bay đến đường chạy và nhằm thẳng đầu của 1 cậu mà đập tới. Một bóng người ngã xuống, và 1 chiếc giầy trắng hiệu adidas bay lên không trung.
– Thôi song, chết mẹ luôn rồi anh ơi.
Tiếng cậu thủ môn kêu lên. Anh em đội bóng cùng với mấy người đang tập thể dục xung quanh xúm lại. Cậu chàng ăn đạn lạc của tôi lại chính là cái cậu đang tò tò chạy theo em Hiền, chả hiểu mải tán thế nào không để ý ăn ngay quả bóng vào mặt. Cũng may cho tôi, quả đấy mà trúng em Hiền thì người bị phủ bạt đem chôn là tôi chứ chẳng chơi.
– Không sao, chỉ choáng thôi. Tỉnh rồi đấy.
Một bác trung niên kiểm tra anh Adidas nói.
– Mấy thằng dìu nó lại chỗ ghế đá ngồi nghỉ mau. Đá bóng chẳng để ý gì cả, may mà không sao đấy.
Một bác khác lại nói. Mấy anh em chúng tôi đành khệ nệ khiêng cậu Adidas ra chỗ ghế đá, Hiền im im đi theo sau. Chẳng biết em nghĩ gì khi biết tôi là thủ phạm, không biết em có nghĩ tôi cố tình ám sát em không? Chỉ biết lúc đấy mặt em khó diễn tả lắm…
Dìu cậu Adidas đến ghế đá, anh em quay lại trận bóng, tôi thì phải ở lại hỏi han mấy câu, giả vờ hối lỗi tí, mặc dù lúc đấy nhìn cậu chàng tôi đang thấy buồn cười bỏ mẹ:
– Cậu không sao chứ? Mình xin lỗi.
Cậu Adidas lấy tay phủi phủi mấy vết đất bẩn trên áo và quần, miệng chẳng nói với tôi câu nào chỉ …ừ..hử trong mồm. Thấy thế tôi mới nghĩ thầm: “mịa, mày biết anh mày là anh đứa mày đang tán mà mày đối xử với anh mày như thế, cư xử kém thế thì mút mùa cũng không tán được gái đâu em ạ”. Nghĩ thế trong đầu, nhưng tôi nào có dám nói ra vì có Hiền đang lù lù bên cạnh. Hiền cũng chẳng nói năng gì, thấy thế tôi cũng tếch đi đá bóng, đếch thèm quan tâm đến thằng dở hơi đấy nữa.
Đá hăng, quanh đi quẩn lại nhìn thì thấy ghế đá đã trống trơn, chắc cả hai đã dắt díu nhau về. Nghĩ mà đau, khéo nhờ mình sau vụ hôm nay mà thằng kia lại chẳng tán được em Hiền chứ chẳng chơi. Nghĩ thế nên trên đường đi bộ về tôi cũng hơi buồn một tẹo. Sẩm tối, các đôi yêu nhau bắt đầu ra đường đi chơi, trời thì lạnh, họ ôm nhau chặt lắm, lại nhìn vào các nhà buổi tối đã lên đèn, quây quần bên mâm cơm đầy ắp tiếng cười càng làm tôi thấy tràn lên nỗi cô đơn và tủi thân, nỗi buồn của 1 người con đi học xa nhà.
Đã bao giờ bạn bước đi nhanh
Qua những con phố chỉ một mình
Lòng thổn thức nhớ một bóng hình
Trong những chiều đông buồn tê tái
Tình yêu kia như trò nghịch dại
Mà ai cũng muốn ngu dại suốt đời
Lặng im đi chẳng nói lấy một lời
Lê bước nặng trở về con ngõ nhỏ
Khi cuộc đời là một căn gác trọ
Sống trong xã hội lắm bon chen
Trở về khi thành phố đã lên đèn
Như mây khói chốn thiên đàng có thật
Lòng người rộng nhưng dòng đời quá chật
Bởi dẫu có thế nào thì ngày vẫn đi qua…
Tối đấy, khác hẳn mọi ngày tôi cứ thơ thẩn trước cửa, nửa muốn gặp Hiền đi qua để hỏi thăm, nửa lại không. Đứng mãi, chóp ra chóp vào, từ chập tối đến đêm nhưng cũng chẳng gặp. Sáng đi học cũng thế, cố tình ra ngoài sớm , lúi cúi mãi mới đi nhưng cũng không thấy bóng dáng ấy. Lúc đó tôi thấy tương tư lạ. Trước đó thích rồi, dạo này tự nhiên lại gặp nhiều, trêu mấy câu cũng thấy vui vui thế nên càng thích mạnh, thấy tương tư lắm.
Đi học hết tiết 2 tôi ra cantin, trong lòng thầm mong sẽ gặp Hiền ở đấy. Mua cốc trà đá, tôi lơ ngơ nhìn quanh, chẳng thấy, cũng hơi buồn, nhưng kệ thôi, tìm 1 bàn trống trong góc ngồi xuống. Tối qua tương tư ngủ ít nên giờ buồn ngủ quá, cantin ồn ào tôi định gục đầu xuống nghỉ tí, đang cúi đầu nghĩ vẩn vơ thì cạch 1 tiếng, có tiếng đặt cốc nước xuống bàn, rồi 1 giọng con gái lạnh lùng:
– Ngồi được không?
Ngước lên, tôi hơi bất ngờ khi thấy Hiền, nhưng cũng nhanh chóng lấy bình tĩnh đáp:
– Ừ, được chứ.
Em nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống. Lại ăn xôi. Từng thìa, từng thìa, vừa ăn vừa nghịch điện thoại, mặt lạnh tanh, tôi định mở mồm hỏi chuyện nhưng thấy mặt lạnh nên thôi. Ai làm việc nấy, em ăn xôi còn tôi uống nước. Bỗng, Hiền quay ra nhìn tôi nói:
– Hôm qua sút gì mà mạnh thế?
Ngơ ngác 1 lúc tôi mới nghĩ ra là em đang nói với mình chuyện gì. Chết mẹ, chẳng nhẽ giờ quay sang bắt đền tôi.
– Hì hì, bình thường mà. Anh đấy có sao không cậu?
– Không biết.
– Sao lại không biết? Tưởng là bạn trai cậu? Hôm qua còn đi cùng nhau cơ mà? – dù gì cũng quen biết, sao giờ lại bảo không biết? Thấy cũng ngạc nhiên nên tôi hỏi lại.
– Bạn trai đâu mà bạn trai. – Thấy tôi gọi thế, Hiền lại cau có nhìn tôi.
– Thế không phải bạn trai thì là bạn gái à? Tớ có nói sai gì đâu chưa chi đã cau hết cả mặt lại.hehe. – nhìn em cáu buồn cười lắm nên tôi càng trêu già.
Thấy tôi nói thế em cũng phì cười, mặt giãn ra
– Bạn bình thường thôi. Nhưng tớ không biết thật, hôm qua tớ về luôn mà, chắc không sao đâu.
Nhìn em cười yêu thật, tôi nói nửa đùa nửa thật:
– Không biết à? Thế cậu biết địa chỉ thì cho tớ để tớ mua đường sữa tới thăm bệnh nhân.
– Tớ không biết thật mà, mà tớ nghĩ không cần đâu. Có sao đâu mà.
Hiền lúc đó vẫn ngây thơ thật thà lắm, chắc tưởng tôi nói thật nên mới bảo thế. Tôi buồn cười quá, đang định trêu thêm mấy câu thì thấy mấy đứa bạn cùng lớp của Hiền vào cantin, đang định đứng dậy thì Hiền quay sang nói nhỏ nhưng giọng điệu như ra lệnh:
– Ngồi im đấy…
Nghe em nói thế tuy ngạc nhiên nhưng tôi cũng vẫn ngồi lại. Nhóm mấy đứa tiến vào gồm cả trai lẫn gái, nhưng dù gì cũng là dân kỹ thuật mà nên có mỗi 2 đứa con gái còn lại hầu hết là trai. Cả lũ thấy Hiền thì cũng lũ lượt kéo nhau đến, ngồi kín 2 bàn trống. Cả bọn đưa mắt nhìn Hiền rồi nhìn sang tôi dò xét, mẹ, y như soi lợn giống.
Tôi cũng chẳng nói gì, cầm cốc nước ngồi lùi lại cuối bàn, dựa vào tường nhường chỗ cho bọn nó rồi cứ ngồi im đấy, mắt thỉnh thoảng len lén nhìn Hiền đang ngồi đối diện chờ chỉ thị mới, nhưng em vẫn lặng im không nói gì. Trong bọn có mấy đứa đã nhận ra tôi là đứa hôm trước giành xôi rồi cười đểu chúng nó nên bắt đầu thầm thì vào tai nhau, rồi bọn nó cũng bắt đầu bàn luận chuyện linh tinh, không khí đã có phần náo nhiệt.
Cả lũ nói cười với nhau, có mấy đứa cũng đã bắt đầu bắt chuyện với Hiền, còn mỗi tôi, ngồi thu lu 1 góc chả có ai chơi cùng, nhìn y như thằng tự kỷ. Bực mình đang định đứng dậy thì đột nhiên Hiền cất tiếng hỏi, hỏi chuyện chẳng liên quan gì cả:
– Ông Đức dạo này thế nào rồi T?
Hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn đáp:
– Ờ, ờ, vẫn bình thường, chân đỡ hơn rồi, đang tập đi.
– Ừ, người già nên lâu lành lắm. Mà mẹ tớ có gửi cho ông ít quà, cậu ra đây tớ đưa cho.
Hiền chào mấy đứa bạn rồi bước nhanh ra khỏi bàn, tôi cũng lơ ngơ đứng dậy đi theo, không quên cười với mỗi đứa cái. Ra khỏi căng tin, Hiền vẫn phăm phăm đi trước, tôi đi nhanh lên gọi với:
– Này chờ với, rủ người ta đi ra mà lại thế à?
Nghe thấy tôi gọi, em mới đi chậm lại, nhưng cũng không nói gì.
– Này, mang người ta ra làm bia đỡ đạn thế hả? Chắc khó chịu đứa nào trong đó à?
– Đâu có.
– Không phải chối.
– Ừ, lần này tớ cảm ơn, thôi tớ đi lên lớp đây.
Em quay lại cười rồi nói cảm ơn tôi, sau đó đi tiếp. Lớp tôi học khác dãy nhà với em, phải đi về hướng ngược lại nên tôi cũng không đi cùng nữa mà quay lại đi vào lớp. Lòng phơi phới lắm.
Tối đó đi bộ quanh ngõ, lòng tôi ngập tràn vui sướng, tinh thần cứ phơi phới như vừa trúng 500 điểm lô vậy, nghĩ đến nụ cười của Hiền mà tôi lại thầm cười trong bụng. Hôm nay em mỉm cười với tôi, mà còn những hai lần, đi bộ dọc ngõ, vòng qua vòng lại nhà em hai ba lần, thầm ước giờ mà được gặp em thì thật tuyệt. Tuy vẫn chưa thân tình lắm nhưng em mỗi lần gặp tôi đã không còn lạnh băng băng như trước, đã không còn coi tôi như cái cột điện ven đường nữa rồi. Đi bộ, thả mình cho bóng tôi bao phủ khắp người, tôi lại thầm nghĩ ngợi vẩn vơ, thầm nghĩ đến 1 tương lai, 1 tương lại trong đó có tôi và em, mặc dù tương lai đó còn quá, còn quá xa vời. Lúc đó tôi chỉ là đang quá, đang quá mơ mộng mà thôi. Nhưng ở đời có ai đánh thuế giấc mơ đâu, mặc dù giấc mơ đó chỉ có một cơ sở nhỏ nhoi, đó là nụ cười của em với tôi, thế thôi…
Để lại một bình luận