Phần 39
Hôm sau em không đi học, tôi có hỏi thì em nói nghỉ học để lo cho 2 đứa em và nấu cháo mang vào cho mẹ. Lúc tôi gọi điện cho em thì em đang ở trong viện, mẹ em đã tỉnh lại, các kết quả xét nghiệm và chụp chiếu đểu không cho thấy có vấn đề nghiêm trọng gì, chỉ do lo lắng quá dẫn đến mất ngủ và suy nhược, rất không tốt cho người thần kinh yếu như mẹ em. Hậu quả dẫn đến choáng và ngất, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng cần nằm viện theo dõi 1 tuần.
Lúc nói chuyện với tôi giọng em có vẻ mệt mỏi nhưng vui vẻ lắm, tôi hỏi em:
– Hôm qua ngủ được không?
Em trả lời, giọng bé lắm:
– Tớ ngủ được, nhưng mãi mới ngủ.hihi. Thôi giờ tớ về đã, còn nấu cơm cho bọn trẻ con.
Mẹ vắng nhà, em thể hiện rõ mình là người chị cả đảm đang tháo vát trong nhà. Nấu cơm nấu cháo, chăm cho 2 đứa em còn nhỏ, buổi sáng đi học tối lại vào chăm mẹ. Cả một tuần như vậy, tôi thấy em gầy đi, đôi mắt mệt mỏi, thiếu ngủ. Chuyện nhà em tôi cũng không tiện hỏi sâu, chỉ biết mẹ vì lo lắng chuyện gia đình nên mất ngủ và suy nhược, cần được nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại. Khoảng thời gian đấy tôi chỉ âm thầm bên em, mỗi lần gặp nhau ở cantin chúng tôi lặng lẽ hơn, trao đổi vài câu về tình hình sức khỏe của mẹ em và việc học lại của tôi sau cả hai lại im lặng, cắm cúi vào việc của mình. Lúc đó không hành động, tâm sự chuyện trò gì nhiều nhưng có vẻ như độ thân mật của cả 2 đã tiến lên 1 nấc mới, thân tình hơn trước rất nhiều.
Sau một tuần mẹ em ra viện, Hiền vui lắm, cả sáng đấy gặp cứ bồn chồn mãi, chuyện nhà em không kể với ai trên lớp, ở trên trường chỉ mình tôi biết, gặp nhau ở cantin thấy em vui lắm. Thấy em vậy tôi cũng vui mừng không kém.
– Mẹ cậu ổn hết rồi chứ?
– Ừ, khỏe rồi. Chiều nay ra viện, lần đầu tiên mẹ tớ vắng nhà lâu thế đấy.hi
– Thế đã dọn nhà đón mẹ chưa?
– Tối qua dọn hết rồi. Tự nhiên mẹ bị thế tớ cũng lo quá.
– Ừ, giờ không sao hết là tốt rồi. Tối đó thấy cậu khóc cũng kinh quá nhỉ.
– Hihi. Lo thì ai mà chẳng thế. Cấm được kể với ai đấy.
– Có hối lộ gì chưa?
– Hôm nào rủ đi ăn ốc nhá.hehe.
Hôm đó tôi với Hiền cũng chỉ nghĩ là hai đứa nói vui thế, chứ còn lâu mới đến mức đi chơi riêng ăn ốc với nhau… chuyện đi chơi riêng thì lâu thật, nhưng mà việc ăn ốc cùng nhau thì ngay tuần sau đã xảy ra thật.
Hôm đó tôi với thằng Linh sau trận Pes bét nhè tại Pháo đài láng song thì nổi hứng, rủ nhau đi uống rượu ốc. Hai thằng vào ngay quán ốc đầu Chùa Láng ăn cho gần, mà quán này cũng đông và nổi tiếng ngon (có nước chấm và có nem chua rán ngon – giờ không biết còn đông không, lâu lắm không qua). Quán đông khách lắm, lúc đó mới hơn 6h tối mà đã ngồi gần hết chỗ, hai thằng đang ngồi ăn, thỉnh thoảng nhâm nhi tí rượu cho có tí thi vị thì 1 đoàn rồng rằn kéo nhau vào.
Đang lúi húi ngồi khêu mãi mới được con ốc vặn xoắn tít thò lò, chuẩn bị đưa vào mồm thì thằng Linh đá mạnh vào chân tôi 1 cái dưới gầm bàn rơi ngay con ốc xuống đất. Đang đinh quay sang cằn nhằn thì thấy nó hếch hếch cái mặt. Nhìn ra thì thấy 1 đống người đang lố nhố đi vào, có mấy đứa tôi nhận ra là học cùng lớp với Hiền, tôi gặp mấy lần dưới cantin, và lấp ló đằng sau thấy Hiền thật, lúc này nhìn thấy tôi cũng cười cười.
Thằng Linh cũng chỉ biết qua chuyện em Hiền, biết là giờ tôi ở gần nhà nhưng cũng không rõ tình cảm của chúng tôi phát triển đến mức nào, lúc này đang quay sang tôi nháy nháy mắt rồi cười hề hề:
– Người trong mộng của chú kìa.
Tôi quay sang huých phát vào tay nó rồi quay mặt lại, cố ý tránh mặt không muốn tiếp xúc với nhóm của Hiền lúc này. Ai dè quán đông, hết chỗ, cả quán chỉ còn mấy bàn quanh chỗ tôi còn trống nên cả nhóm kéo đến gần tôi với thằng Linh.
Tôi cũng giả vờ như không quen biết, cứ cắm cúi ăn rồi chém gió với thằng Linh trận Pes hôm nay, đang nói hăng thì đột nhiên có bàn tay đập mạnh vào vai, rồi có tiếng nói lảnh lót:
– Bắt quả tang đi ăn mảnh nhé.
Thằng Linh trố mắt nhìn sang, cả tôi và lũ xung quanh cũng giật mình, bất ngờ. Hiền lúc đó đang cười cười vỗ vỗ tiếp vào vai tôi nói:
– Sao? Bị bắt quả tang nên trốn hả, nhìn thấy hàng xóm sao phải quay mặt đi thế.
Lúc này muốn tránh cũng không được, tôi đành quay sang cười nói:
– Hè hè. Hiền à. Trốn đâu mà trốn, không nhận ra, không nhận ra mà.
Lúc này vài đứa bạn Hiền cũng đã nhận ra tôi rồi nhấm nháy nhau, tôi cũng mặc kệ, đang định quay sang nói chuyện tiếp với thằng Linh thì Hiền lại nói:
– Có hai người thôi à? Thế qua đây ngồi chung cho vui không.
Tôi chưa kịp trả lời thì thằng Linh nhanh mồm đã nói:
– Ok, ok, càng đông càng vui, có gì đâu. Bọn này cũng vừa mới ngồi thôi.
Mịa, Linh ơi, mày không biết em cáo già này nghĩ gì trong đầu đâu mà đã đồng ý thế rồi, tôi chưa kịp từ chối thì thằng Linh đã kéo thêm mấy cái ghế rồi mời lũ kia ngồi xuống, tôi đành nhìn nhìn cả lũ rồi cười cười làm quen.
– Tốt, rồi, càng đông càng vui, dù gì cũng quen biết cả.
Một cậu trong đám bạn của em Hiền nói thế, rồi cả lũ cũng gật gù lục đục ngồi hết xuống.
– Có cả rượu cơ à? Thế thì tốt, tí nữa phạt cậu uống vì dám đi ăn mảnh.
Lại là Hiền, nhìn thấy chai rượu tôi với thằng Linh đang uống dở, em dơ lên rồi nói rất dõng dạc thế. Cả lũ gọi thêm ốc, nem chua và vài chai rượu trắng, ngồi một lúc thì cả làng cũng tưng bừng vì toàn sinh viên với nhau cộng thêm với tôi và thằng Linh cũng thuộc dạng vui vẻ dễ hòa nhập. Nhìn quanh ai cũng cười cười nói nói, tôi chẳng nghĩ gì nhiều, vui vẻ ăn uống trò chuyện linh tinh với cả lũ, thỉnh thoảng Hiền quay sang tôi nói lung tung mấy chuyện không đầu không đuôi, tôi cũng chẳng để ý nhiều, vui vẻ đáp lại mà không biết lúc này có mấy ánh mắt đang gườm gườm mình.
Đi uống rượu ốc thì ngoài ăn ốc nóng ra còn phải uống tí rượu cho đỡ lạnh bụng, nhưng bình thường ngồi vui tôi cũng chỉ uống ít thôi. Lúc này sau mấy quả đồng khởi thì anh em cũng bắt đầu mời nhau, tôi với thằng Linh cũng được mời vài chén làm quen giới thiệu, lúc đầu chẳng để ý gì, uống mấy chén rượu mắt muỗi thì có sao. Nhưng về sau để ý càng ngày tôi càng thấy tần suất mình được mời càng tăng lên, hết cậu này lí do này, đến cậu kia lý do kia mà chỉ nhắm vào tôi. Hơi chột dạ, đến chén tiếp theo thì tôi từ chối khéo:
– Uống nhiều quá cậu ạ, mình say mất.
Cậu mời tôi hơi chưng hửng, đang định nói gì tiếp thì Hiền ở bên cạnh tôi đã nói đế theo:
– T uống đi, bình thường vẫn khoe là uống tốt lắm cơ mà, sao mà nhanh say thế được. Uống đi chứ, bạn bè cả mà.
Mịa, thế là ý gì đây???
Quay mặt sang thì thấy em cười cười, mịa, tôi uống tốt thì uống tốt thật, bình thường ngồi rỗi rãi vẫn mang hẳn ca lít rưỡi ra tu ừng ực cho mát, nhưng đấy là tu nước chanh nước quất, chứ có bao giờ đụng đến giọt rượu đéo nào đâu, lại càng không bao giờ khoe khoang uống tốt thì làm sao Hiền biết mà nói thế. Không biết mấy hôm trước mình lỡ làm gì đắc tội với con nhỏ này mà hôm nay nó mượn rượu trả thù mình chăng?
– Uống đi, dơ mãi cái chén lên làm gì cho nó mỏi tay.
Thấy ánh mắt sắc lẹm của tôi lia sang, nhưng Hiền vẫn không hề nao núng, nhả thêm phát đạn nữa. Mịa, uống thì uống, đàn ông nam tử hán như tôi há lại sợ mấy chén rượu sếch.
Cả ngày ngồi cùng thằng Linh trong quán Pes, tuy không phải vận động nặng nhưng năng lượng cũng tiêu hao nhiều, lại thêm trưa được mỗi cái bánh mì trứng với cốc sữa đậu nành nên được mấy chén tôi đã thấy biêng biêng. Tính ngồi vận nội công Lục mạch thần kiếm đẩy rượu ra từ đầu ngón tay như Đoàn Dự năm xưa mà vận mãi đéo ra được giọt rượu nào. Đang ngồi thừ như phỗng ỉa thì lại 1 cu cậu lớp Hiền từ đầu bàn cũng chạy tới mời:
– Anh em trước lạ sau quen, tớ tên là Q, học cùng lớp Hiền, mời 2 cậu 1 chén đầy.
Đm, mặt mũi tôi lúc đó méo xệch, quả này bị quây là chắc rồi. Thằng này mồm to mà chân tay cũng to, nó uống khác đéo gì voi uống phi la tốp, chén nào chả giống chén nào mà còn bày đặt chén đầy với cả chén vơi. Uống từ nãy đến giờ mà nó cứ như không, mặt còn chẳng biến sắc tí nào, thôi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cốt nhất là đéo uống với nó:
– Q ạ, nói thật với Q là tớ say lắm rồi, thôi cậu có lời mời thì tớ cũng xin ghi nhận, hẹn khi khác được không?
– Không được, không được. Chẳng mấy khi có dịp anh em gặp nhau, hôm nay lại đông vui thế này, hôm nay uống sau này gặp nhau lại uống tiếp chứ.
Đm thằng khứa, lần sau gặp mày thì bố tránh thật xa chứ ngu gì ngồi uống với mày nữa.
– Thôi thế Q đã mất công đến mời rồi thì Q uống với tôi một chén trước đi. Coi như là tình cảm đầy vơi.
Thằng Linh bên cạnh thấy miệng của tôi đang há chắc cũng đoán được tình hình nên nhanh nhảu đứng dậy rót tràn 1 chén rồi mời Q, tôi nhìn nó mà thấy nó đẹp trai thấy mẹ, Linh ơi, tao yêu mày nhất đêm nay. Hai thằng chén qua rồi lại chén lại, tôi ngồi xuống đang tranh thủ ăn cái nem chua rán và uống ít nước ngô dằn bụng thì đéo ngờ thằng Q tay to uống song mấy chén với thằng Linh lại tiếp tục quay sang bắt bẻ tôi, mịa, đúng là cái thằng dai như đỉa:
– T ơi, tôi vừa gặp gỡ với Linh rồi, anh em vui vẻ lắm, giờ ông cũng phải như thế với tôi nhé. Anh em rót mỗi người hai chén đầy rồi uống hết, đỡ phải mất công rót nhiều.
Thằng tay to vừa rót vừa nói, đm, đây là quán ốc chứ có phải là bữa cỗ của nhà thằng đéo nào đâu mà uống nhiều thế. Quay sang Hiền, mặt vẫn tỉnh bơ như không, lúi húi ăn rồi cười nói với mấy đứa con gái đi cùng, mịa, biết chắc là lần này mình chết ở đây rồi, tôi cũng đành ngửa cổ nhắm mắt nhắm mũi tương nhau với thằng tay to.
Thằng tay to uống 4 5 chén đầy mà vẫn bình tĩnh đi về như không, mịa, đúng thằng trâu. Đang hổn hển thở hồi sức thì lại có 1 thằng mặt mụn, nhìn cũng to cao không kém gì thằng tay to vừa nãy tiến đến. Sao đéo gì lớp này nhìn thằng nào cũng to cao như hộ pháp thế nhỉ, hay lúc đó tôi đang phê quá nên nhìn thằng đéo nào cũng to như con tượng hết cả. Vừa nhác thấy thằng ngu đấy đến, tôi đã tính ngay bài chuồn, đang định đứng dậy giả vờ đi vệ sinh phát thì em Hiền bên cạnh đã giữ áo tôi kéo lại:
– T, giới thiệu với cậu, đây là P, lớp phó lao động lớp tớ.
Mịa, dở trò à, đi học đại học đào đéo đâu ra lớp phó lao động, định lừa anh à. Tôi biết vậy nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, bụng tức em Hiền anh ách nhưng vẫn phải cười trừ ngồi xuống. Mò tay xuống gầm bàn, tóm lấy tay em Hiền, bóp lấy chặt cứng, Hiên lườm lườm sang tôi định kéo tay lại nhưng sức mấy mà đòi rút ra, tôi vẫn giữ chặt tay lại, rồi cũng quay mặt sang nhìn em cười cười ý nói: anh biết hết rồi đấy, không phải giả vờ, có gì thì bảo nhau sau nhá, giờ ngoan để tay đấy cho anh còn có chỗ bám, nếu không say quá ngã vật ra đây thì bỏ mẹ.
Tay P đi tới, miệng tôi và Hiền đều cười giả lả nhưng đều không đứng dậy, vì ở dưới đang bận nắm chặt tay nhau ra cái vẻ tình thương mến thương lắm (đấy, lần đầu chúng tôi cầm tay là như thế đấy nhé, lần sau khỏi phải kể). Nhưng chắc chúng tôi đóng kịch tốt quá hay sau mà càng làm mấy cu cậu càng cay mũi. P đi tới hằm hằm đã xếp ngay 1 hàng chén xuống:
– T ạ, nhìn T tớ thấy quen lắm, như kiểu thân thiết từ bao giờ ý. Khéo mình gặp nhau rồi mà không nhận ra ý. Thôi nhân dịp ở đây tớ mời cậu 2 chén đầy.
Đm, toàn thằng học kỹ thuật mà văn thằng đéo nào cũng hay cứ như Văn Cao không bằng. Đm, bên ngoài bố mà gặp được thằng nào mặt mụn như bãi chiến trường giống mày bố nhớ cả đời ý chứ. Đá đá chân sang thằng Linh, tín hiệu truyền sang thằng bạn tôi bắt sóng giải mã chuẩn ngay. Thằng mặt mụn vừa rót song cu cậu đã với ngay lấy 2 cái chén rồi dí vào tay nó:
– Cậu qua mời thì tụi mình cũng cảm ơn, nhưng mình hơn tuổi thằng T, dù gì cũng là anh nó, thôi mình uống với cậu trước.
Hai thằng qua lại với nhau thêm 1 chặp nữa, thằng Linh cũng thuộc dạng to cao, khỏe mạnh nên tôi hoàn toàn tin tưởng nó, cứ mặc sức mang nó ra cho bọn kia chém giết trước đã. Muốn giết anh thì các chú phải bước qua xác thằng chiến hữu vào sinh ra tử với anh đã nhé, cứ ngồi đấy mà ước đi.
P mặt mụn có vẻ không uống khỏe bằng Q tay to, nên chơi nhau với thằng Linh song quay sang đéo dám to mồm với tôi nữa, nhưng chắc sợ xấu mặt với Hiền nên cũng cố gắng mời tôi 1 chén. Đm, anh mà sợ chú chắc, cần phải giết 1 thằng để đe các thằng khác. Dốc hết sức tàn tôi bảo nó:
– P rót đầy 4 chén đi, mình uống với lớp phó của Hiền 2 lượt luôn cho đỡ phải đi lại.
Chú P mặt mụn nghe tôi nói thế cũng run run nhưng vẫn rót đầy 2 chén. Mịa, cầm chén rượu lên mùi đã sốc lắm rồi nhưng vẫn cố nín thở làm luôn 1 hơi 2 chén, cũng may quán này chén nhỏ không chắc chết. Cứ mỗi lần ực 1 phát tôi lại tóm lấy tay Hiền bóp chặt 1 cái, 1 là để lấy hơi, hai là cho bõ tức. Uống song quay sang thì P cũng đang nhăn mặt nhăn mũi đặt chén thứ 2 xuống, cu cậu đang định về chỗ thì tôi nói luôn:
– Vừa nãy Hiền giới thiệu P thì mình cũng mới biết, thế thì 3 đứa mình uống với nhau 1 chén nhỉ.
Tôi nói thế cả lũ quay sang nhìn tôi, tôi cũng tỉnh bơ vừa rót vừa quay sang nhìn Hiền. Cả lũ chắc đéo ai ngờ tôi lại mặt dầy thế, lôi cả em Hiền vào, em Hiền chắc lúc đấy đang cay tôi lắm, nhưng tôi lại nghĩ kiểu khác.
Thấy tôi nói thế, cu P kinh nghiệm lăn lộn bàn nhậu ít sập bẫy tôi ngay:
– Thôi, ai lại thế, Hiền là con gái…
– Ơ thế à? Thế hay là P cùng lớp thì uống hộ Hiền luôn đi, rượu cũng rót ra rồi.
Vừa nói tôi vừa quay sang nhìn Hiền, Hiền cũng nhìn tôi, em thông minh lắm, đọc vị bài tôi ngay nhưng tôi mặc kệ, đi với ma phải mặc áo giấy thôi. P thì chắc cũng đang muốn thể hiện, đang phê lắm rồi nhưng mấy khi được giúp người đẹp nên…
Ực ực được 2 cái thì cu cậu chạy vội ra ngoài, chắc làm liền tù tì mấy chén như thế, cu cậu chắc cũng khiếp.
Sau vụ gọi em Huệ của P mặt mụn, tình hình chiến sự có vẻ êm êm, tôi cũng nhấp nhổm định tính bài chuồn, không tí nữa mấy cậu kia lại hăng máu thì phiền. Uống phê rồi, lại được cầm tay em Hiền tít mù từ nãy đến giờ, bàn tay trắng nhỏ nhắn mát lèm lẹm cầm thích lắm, thế là lãi rồi. Vừa thấy mấy cu cậu lớp Hiền cầm chén lên là tôi đã đá vào mông thằng Linh, tính rủ về. Mịa, nhưng em Hiền có vẻ vẫn như chưa muốn buông tha cho tôi, chưa thấy tôi gục chưa dừng lại nên vừa thấy ý định của tôi đã ngáng bạc:
– Ơ, bình tĩnh đã T, chờ tớ rồi tí cầm về.
Em Hiền này chắc ngày xưa cũng đọc sách văn nhiều lắm. Nói thế vừa đánh động cho lũ kia là biết tôi đang tính chuồn, vừa gián tiếp xát muối vào mấy thằng đang có ý định cưa cẩm em, rủ tí đi về cùng tôi càng làm cho mấy đứa thêm cay tôi. Lườm cho em cháy mặt nhưng em vẫn tỉnh bơ như không. Được đánh động cả lũ lại nhau nhau lên như lũ diều hâu chuẩn bị lao vào xé xác con gà tơ như tôi. Hôm nay tôi không chết thì cả lũ chúng nó chết.
Nghĩ bụng phen này chết chắc rồi, miệng méo xệch nhưng vẫn phải già vờ cười. Tôi chết, cũng quyết tâm phải lôi 1 đứa chết theo. Cứ để chúng nó xa luân chiến như vừa nãy đến lúc mình ngất toàn bộ bên địch vẫn tỉnh mất. Tôi định lôi thêm 1 thằng to mồm nhất chết cùng, cho chúng nó sợ 1 lần tới già luôn, nhưng với sức tôi bây giờ, chẳng biết nó chết hay mình chết. Nhìn quanh chỉ thấy 1 đứa là khả năng nhất, còi còi, ốm ốm, ngồi ngay đối diện tôi uống mấy chén mặt mũi đã đỏ gay như gà chọi, lúc này đang lúi húi khều ốc ăn.
Mục tiêu đã được chọn, tranh thủ lúc nó ngơi tay mà bọn kia chưa tấn công tôi mời luôn:
– Cậu nhìn trầm trầm, uống đi chứ, tớ mời cậu 1 chén cho biết anh biết em.
Cu cậu nhìn tôi 1 cái cũng cười cười rồi dơ chén lên uống, uống song khà 1 phát rõ to, kiểu này chắc sắp say rồi đây, Được, anh bắt đầu thích chú rồi đấy, chúng mày cứ lôi ông vào là ông lại lôi thằng này vào uống cùng, xem thằng nào say trước. Nghĩ thế nên tôi khoái lắm, uống song cứ rung đùi cười khà khà trong bụng.
Đang khoái chí rung đùi thì cu cậu còi còi lại rót thêm và mời lại tôi:
– Tớ cũng mời lại cậu 1 cái.
Chẳng cần văn vở gì, nói mỗi câu đơn giản. Cu cậu uống ực phát hết, lại khà 1 cái to rồi quay sang bắt tay với tôi, oai như ai. Tôi nhìn cu cậu, mặt mũi vẫn đỏ gay, lại nhìn cái chén uống hết sạch, 1 giọt long đen cũng không có nghĩ bụng đến giờ này còn uống thật chất như thế này không điên chắc cũng thần kinh hạng nặng.
Được, hôm nay không cho chú say anh đổi tên từ Huy Trung thành Thị Trung luôn. Gì chứ khoản bắt nạt kẻ yếu là sở trường của tôi mà.
Rồi lần lượt mấy cậu trong lớp Hiền lại tiếp tục màn tra tấn tôi với thằng Linh, nhưng lần nào bắt tôi uống tôi cũng kéo cậu còi uống cùng, trong bụng nghĩ, bao giờ cậu kia say quá không uống được nữa thì mình cũng đéo uống nữa, bắt mình thì mình bắt cu kia, xem chúng nó làm gì được. Nhưng quái lạ là uống mãi, mặt cậu kia tuy vẫn đỏ hơn gà chọi nhưng lên chén nào vẫn hết chén đấy, vẫn không sót lấy 1 giọt long đen, không từ chối chén nào, thậm chí còn mời ngược lại cả tôi với thằng Linh. Đm, hay bố này bị ngộ độc rượu mẹ rồi, cồn lên não nên đứt mẹ dây thần kinh say rượu rồi, tôi mắt đã mờ tịt ra rồi, cầm chén rượu lên tay đã run bần bật rồi mà cu cậu kia ngồi vẫn như không.
Đm, đéo được rồi, uống kiểu đấy ngoài bọn bị thần kinh ra còn 1 bọn nữa là bọn thần rượu, đm, tôi chọn sai đối thủ cụ nó rồi.
Đm, sau hôm đó ngồi uống rượu cứ gặp ai uống song khà 1 phát là tôi lại giật mình thon thót.
Từ từ rồi chén rượu tôi cầm cũng trượt khỏi tay, mắt díp tịt lại, nhìn sang thấy thằng Linh cũng đã bết xê lết 1 đống. Thu hết ánh nhìn làm ra vẻ tội nghiệp hết mức, tôi nhìn sang Hiền:
– Em ơi, anh biết tội rồi.
May mà tôi chỉ định nói thế thôi, chưa buột khỏi mồm, chứ hôm đó mà mở mồm nói thế chắc đéo còn mặt mũi nào nhìn anh em giang hồ nữa nói gì đến việc đi tán gái. Hiền cũng vẫn là 1 cô gái dễ thương, hiền lành bậc nhất, thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, thấy thân thể đang rách leng beng của tôi, chắc em thấy cũng đủ rồi nên đứng ra giải vây giùm.
– Thôi, hôm nay vui quá, nhưng giờ tớ phải về đây, không muộn rồi.
Sau câu nói của Hiền, cả lũ cũng lục đục đứng dậy, nhân vật trung tâm về rồi còn thể hiện với ai nữa hả mấy ông nội.
Hôm đó thằng Linh còn tỉnh táo để lên xe phóng về được, chứ tôi thì chịu, đéo thể tự lái xe về được nữa, đành phải gửi xe rồi bắt xe ôm về (muốn xin đi nhờ em Hiền về lắm để ngồi sau ôm eo cho sướng nhưng đéo dám mở lời). Ngồi sau ôm bố xe ôm béo như Trương Phi mà lão phóng nhanh mấy lần say quá tí ngã lăn mẹ xuống đất, đành bảo lão đi chậm chậm thôi, tí về cháu trả thêm 5 nghìn.
Về đến nhà, tôi gọi em Huệ từ cửa cho đến tận trong nhà vệ sinh, lên giường đang ngủ cũng vục dậy gọi tên em Huệ tiếp. Đm, chưa bao giờ có trận say như thế.
Để lại một bình luận