Phần 61
Theo dự đoán của ông chú bên vinaphone là không lên về lớp hiện giờ. Tôi đi luôn ra phía đằng xa trước dãy phòng học. 10′ Sau cả đội quân kia hùng hổ kéo vào lớp. Anh tính cả rồi. Và tên tôi được xướng lên, vang khắp trường. Kệ hết bọn nó, ngồi thả hồn ngắm trời ngắm đất. Đang mãi ngắm cảnh loạn lên truy nã mình thì có người ngồi xuống bên.
– Mình ngồi được chứ? Là Nguyệt, chắc mn nhớ chứ?
– Đâu cần xin phép.
– Mình….
-….
– Mình xin lỗi vì chuyện trước đây.
– Chuyện gì ý nhỉ?
– Thực sự trận đấu đó, bên mình không hề là đối thủ của bạn.
– Một thằng đánh nhau từ nhỏ và một đội chỉ học võ lí thuyết, dễ hiểu thôi.
– Từ nhỏ?
– Ừ. Hôm đó thực sự mình chỉ nhẹ tay thôi, chưa thực sự đánh. Duy nhất chỉ có…
– Ừm mình thay anh ý xin lỗi.
– Không sao, lỗi ở mình, may lúc cuối còn tỉnh lên ngừng tay được.
– Ý bạn là vẫn còn nữa?
– Thôi chuyện khác.
– Ừ, thực sự sau trận đó bọn mình đã hoàn toàn nhận ra thực lực của mình…
– Chuyện khác mà.
– Ừm Hi.
– Thực sự bạn cũng dễ thương đấy chứ.
– Bạn khen mình hay chỉ là an ủi vậy?
– Không, mình khen thật.
– Hì, mình từng hiểu sai hoàn toàn về bạn.
– Mình biết.
– Giờ làm bạn được chứ?
– Có lúc nào chưa à?
– Ừm vậy nha. Mà các bạn kia tìm bạn kìa.
– K…. Chưa kịp nói thì nhỏ đã hét lên gọi đám ôn dịch kia.
– Chị hại em rồi. Tôi thốt lên và co giò chạy.
Nhưng đâu thoát được. 20 Mạng quây dồn ép đủ kiểu, phương án cuối cùng đã được thực thi. Chạy vào phòng bác S.
– P à? Chuyện gì không cháu.
– Cháu lên thăm bác thôi.
– Thôi không phải vẽ.
– Cháu ngủ nhờ ở đây nhớ?
– Ừ, cứ tự nhiên.
Và trú luôn ở đấy tới giờ gần về thì bác S gọi dậy.
Lằm cố thêm 10′ cho bọn nó cứ ra hết luôn đi. Xuống lấy xe thì quên xe để bên giáo viên mà lại đi về bên học sinh. Nhưng chưa kịp quay đi thì thấy có một đám đông đang xúm lại ở khu xe lớp mình. Bình thường thì kệ cmn đám đông đấy, nhưng lần này là ở khu lớp mình. Thong thả đi đến khu ấy.
Trước mắt mình là một đám 6 – 7 thằng đang trêu nhỏ tuýp sắt, chả hiểu sao nay trông hiền vãi, bị bọn kia trêu mà im re. Mẹ vui lắm đấy nhưng nhỡ hứa với ông L cmnr.
– Tuýp… À quên Thuý.
Nhỏ thấy mình đùa chứ như thấy bố, tưởng bạo thế nào dám cầm tuýp chơi mình mà lại bị mấy thằng kia hùa vào trêu.
– P. Đi đâu cả buổi vậy?
Mấy thằng kia chắc cũng biết mình, nghe thấy vậy thì tản hết ra rồi chuồn. Mình cũng có tí tăm đấy chứ.
– Đi di tản, sao không?
– Ông phải trông tôi mà. Lát tôi về mách anh L.
– Ngon, thế ai vừa cứu cô?
– Bọn nó sợ võ của tôi chứ bộ.
– Ừ, ok. Tôi kêu bọn nó lại.
– Á hông, tôi xin lỗi.
– Sao đứng đây một mình?
– Các bạn về trước rồi.
– Sao vẫn đứng đây?
– Chờ ông.
– Để xe bên kia sao chờ bên này. Mà nếu tôi về rồi cô chờ ai?
– Ông hứa với anh L rồi, tôi biết ông sẽ giữ lời.
– Đồ dở. Lấy xe. Về
Éo thể hiểu bọn con gái mà, con dở này càng dị nữa. Lúc thì đanh đá lúc thì ngoan hiền và nói thật có lúc dễ thương. Nhưng kệ em nhé, anh có vk đàng hoàng rồi.
Lại với vận tốc lúc đi. Mãi mới lết về đến nhà. (Nhà ông L) cất xe xong nhỏ chạy đâu biến. Ra gặp ông L.
– Hai đứa đi học sao rồi? Ông cười đểu vcl
– Từ sau CẠCH.
– Cậu làm gì căng thế?
– Xe này, 30km/h anh thấy sao?
– Lamboghini đi chở cờ ứt.
– Vừa đi chở cứt về đấy. Em quạu
– Nhất em gái anh. Ha ha
– Tưởng em gái anh thế nào.
– Thực sự nó rất hiền, chẳng qua vẻ ngoài cố tỏ ra như vậy thôi.
– Sắp hiểu.
– Nó nghịch để bố mẹ nó chú ý thôi. Hai người đó chỉ cắm đầu vào kiếm tiền mà quên đi nó.
– Hết trò.
– Mà nay sao?
– Chả sao, bị có 6 – 7 thằng quây mà xuýt khóc.
– Thế cậu đâu?
– Không em giờ nhỏ về được à?
– Bạo mồm.
– Lần sau cạch.
– Ây ây, để ý nó giúp anh.
– Em vẫn éo hiểu. Anh quen bao giờ mà có vẻ quan tâm nhỏ.
– Ngày trước le ve vào HCM, mấy năm trước ý. Bị úp, tưởng éo về quê được nữa thì có nó giúp anh.
– Gái cứu. Ha ha ha
– Giờ nó ở đây, cậu giúp anh.
– Ơ liên quan. Anh nợ nhỏ chứ em đâu có.
– Coi như giúp anh.
– Không. Mệt bm
– Giúp tui đi mừk. Đệt sởn hết tóc gáy. Nhỏ ở sau từ lúc nào.
– Trẻ con ra kia, chỗ người lớn nói chuyện. Tôi nói
– Ông với tôi bằng tuổi mà.
– Tôi hơn một ngày, mà không chịu thì tự lo đi.
– Vậy là ông sẽ giúp phải không?
Ơ đệt lỡ cmn mồm rồi. Đang yên ổn lại gánh thêm của nợ.
– Xong nhớ, hai đứa tiếp đi anh đi đây.
– Anh được lắm.
– Chúc cậu vui. Ha ha
Lại còn mình và nhỏ.
– À quên. Sao sáng ông lại trả hết?
– Coi như tôi xin lỗi vụ hôm qua đi.
– Tại tôi mà. Tôi ngang ngược quá.
– Không sao anh L kể rồi.
– Anh kể gì?
– Hết toàn bộ tật xấu của cô, để tôi có gặp thì cũng biết bệnh mà bỏ qua.
– Á. Hix hix
– Thôi ra kia, để không gian cho tôi gọi vk tôi.
– Bạn ấy đâu rồi?
– Đà Lạt.
– Chắc bạn ý xinh lắm.
– Với tôi thì là nhất. Và tôi nợ cô ấy nhiều lắm.
– Thôi bye. Mình ra giúp đây.
Và lại ngồi gọi cho Nhi, kể hết về con nhỏ kia, với lại xin phép vụ ông L nhờ. Còn lại chỉ ngồi nghe Nhi kể về việc trong đấy, gặp bạn bè người thân vui như thế nào. Những địa điểm quen thuộc với em….
Tôi cũng vui cho em. Nhưng còn tôi?????
Để lại một bình luận