– Rảnh nhỉ, có biết lúc nãy anh suýt làm lộ mọi chuyện rồi không?
– À, biết mà, do anh sơ ý thôi, hề hề!
– Thôi giờ cũng chẳng còn trễ nữa, đi chơi tết là vừa rồi đấy… – rồi nhỏ quay sang nhóc Bảo – … tối nay Bảo không đi chơi à?
– Không, tối nay muốn ở nhà coi TV hơn, một mình đi chơi cũng chẳng, đâu phải ai cũng có đôi có cặp như ai kia?
– Về đây lâu Bảo cũng biết nói móc rồi nhỉ?
– Thôi không nói nhiều nữa, Bảo coi TV đây, hai người đi vui vẻ!
Bé Mi không nói gì, chỉ hừ một tiếng rồi đi tót ra sân làm tôi giật mình chạy theo muốn bở hơi tai.
– Nè, làm gì mà đi nhanh thế, anh chưa lấy xe mà?
– Không muốn gặp cái bản mặt đáng ghét đó!
– Ý em nói là nhóc Bảo à?
– Còn ai vào đây, từ đó giờ đã thế, cái tính cứng đầu chả bao giờ chịu bỏ!
– Uầy, thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ đi chơi xuân một chuyến sẽ khuây khỏa hơn thôi, anh vào lấy xe nhé!
– Ừm, anh đi lấy xe đi, em đợi ngoài cổng.
Tạm thời qua ải nội của bé Mi, tôi ung dung chở con bé dạo vòng quanh những con đường đông nghẹt giờ đây càng trở nên nghẹt cứng khi lượng xe đi chơi tết ngày một tăng cao. Phải khó khăn lắm bọn tôi mới lết xác được tới cầu Ánh Sao chỉ cách đó có vài cây số tròn.
Sở dĩ tôi chọn nơi này làm điểm vui chơi là vì muốn tránh cái không khí đông kín người ở quận 1. Trung tâm thành phố mà, nơi nào chả đông, còn đường cho người đi bộ là hên lắm rồi. Nhưng không vì thế mà quan cảnh ở hồ bán nguyệt lại thua nhưng nơi khác nhé, có khi còn đẹp hơn nữa đấy. Sau khi gữi xe vào bãi xong, tôi dẫn con bé cho tham quan đường hoa vòng quanh hồ Bán Nguyệt một vòng trước khi dừng chân nghỉ ở bậc tam cấp ở crescent mall gần đó.
Đường hoa cầu Ánh Sao năm nay làm cũng khá hoành tráng với hàng ngàn loại hoa xếp thành những hàng dài dọc quanh khu bờ hồ, nào nón lá, nào rào tre trông cứ y như vùng nông thôn thứ thiệt vậy. Nhưng người tôi chú ý nhiều nhất vẫn là con bé Mi. Suốt buổi nó chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đi cạnh tôi, thi thoảng nó bỗng dừng lại ngắm nghía những hàng hoa rồi lại vội sải bước chạy sang hàng hoa khác làm tôi cứ lon ton chạy theo muốn rụng cả chân.
Giờ đây khi ngồi nghỉ ở bậc tam cấp này, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ sắc mặt của con bé. Trông nó giờ này buồn ra mặt, nhưng nét ưu buồn cứ bám lấy khuôn mặt bé xinh của nó một cách vô tội vạ khiến nó chẳng thể nở lấy một nụ cười mỗi khi nói chuyện với tôi. Cực chẳng đã tôi mới chạy đi mua một bịch bánh tráng trộn rồi vội vã chạy về cười hền hệt với nó:
– Đói không, ăn bánh tráng trộn anh mới mua nè?
– Thôi, mới ăn cơm đây mà, không đói đâu!
– Ăn đi chứ, anh mời mà!
– Không…
– Trời ơi, Mi ơi!
– Hả… um…
Nó vừa hả họng tôi đã nhanh tay đưa vào miệng nó một cái trứng cút làm nó chẳng thể nào nhả ra, cũng chẳng thể nào nhai được, chỉ ngậm một bên má mà lườm tôi muốn chấy khét cả người.
– Ăn đi, nói thật đó, ngon lắm mà!
Nghe lời tôi, nó miễng cưỡng nhai cai trứng cút đó với bộ mặt trông buồn cười đến phát tợn. Chắc không vận nội công kìm nến được, tôi đã bật cười thành tiếng từ lâu mất rồi, có khi lãnh nguyên cú tác nổ đom đóm vào mặt rồi cũng nên.
Sau khi ăn xong cái trứng cúc đó, đột nhiên khóe mắt nó đỏ lên, ứa ra một thứ gì đó thật long lanh. Nó úp mặt xuống, vai bắt đầu rung lên chẳng hiểu lí do. Xung quanh đã có khá nhiều người nhìn bọn tôi với cặp mắt hiếu kì, tò mò khi thấy con bé làm thế. Nếu để lâu chắc chắn bọn họ sẽ nghỉ tôi đã ăn hiếp con bé đên phát khóc, tới lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên phúc tạp hơn nhiều. Thế nên chẳng còn cách nào khác tôi đành kéo con bé vào lòng mà dỗ lấy dỗ để chỉ mong nó ngừng khóc để tôi tránh chuyện thị phi xung quanh.
Cơ mà khi vừa kéo vào, một hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người con bé khiến tôi như tê người đi. Bất giác tôi ngó thấy chiếc kẹp tóc hình bông hoa 3 cánh màu vàng của nó, chiếc kẹp tóc trông thật lạ mắt, bông hoa này tôi cũng chả thấy bao giờ cả, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, nhờ có nó mà mái tóc của con bé trở nên lôi cuốn hơn rất nhiều, dường như toàn bộ điểm nhấn của mái tóc đều nhờ chiếc kẹp này cả. Người đẹp, mái tóc đẹp, kẹp tóc đẹp và cả hương thơm nữa, tôi cứ muốn hít…
– Này, đã đủ chưa…
Bỗng giọng con bé vang lên khiến tôi giật mình vội buông nó ra chữa lời:
– À xin lỗi, anh không cố ý đâu, tại thấy em khóc nên…
– Biết rồi, cảm ơn…
– Hả, em nói gì?
– Thì… em nói là đừng có làm vậy nữa, người ta nhìn thấy thì sao?
– Thì… thôi chứ sao?
– Anh…
Nó cau mày vung tay định đánh tôi thì đột nhiên khựng lại, hai má của nó đỏ lựng lên, thoáng chốc sau đó nó lại úp mặt xuống gối chẳng nói gì nữa, thấy lạ tôi mới khẽ khều vai:
– Nè, lại khóc nữa à?
– Không khóc!
– Chứ sao lai úp mặt đó!
– Thích!
Nó chêm vào câu đó làm tôi chẳng hé môi được gì nữa, đành thở dài một hơi rồi lại lẳng lặng ngắm dòng người đi du xuân xung quanh.
Chẳng biết tôi đã ngắm được bao lâu, chắc có lẽ gần một tiếng chứ ít, trời đã bắt đầu chuyển lạnh, dòng người đã chậm lại và cũng bắt đầu tìm cho mình một nơi lí tưởng để nghỉ ngơi chờ đến màn bắn pháo bông sắp tới đây.
Con bé vẫn thế, nó vẫn úp mặt xuống gối từ nãy đến giờ mặc cho có bao nhiêu con mắt tò mò đi ngang nhìn nó.
Giờ bắn pháo bông đã đến gần nếu con bé vẫn cứ thế này sẽ chẳng xem được gì, thế nên tôi mới mạnh dạn lây mạnh con bé.
Ấy thế mà con bé chẳng những không có phản ứng, nó còn ngã thẳng vào lòng tôi ngủ ngon lành.
Té ra nãy giờ nó ngủ quên lúc nào không biết, với tình hình thế này để nó ngủ chắc là cách tốt nhất. Có lẽ cả ngày hôm nay nó đã phải phụ nội bày trí, dọn dẹp nhà cửa nên mới mệt đến thế, thảo nào lúc đi dạo nó cứ che miệng ngáp liên tục, giờ nhìn con bé nhắm thim thíp mắt, trong lòng tôi bỗng dậy lên một cảm giác bình yên thật khó tả. Khẽ chạm vào chiếc kẹp tóc, tôi tự hỏi rằng nó có phải được làm riêng cho con bé không, sao mà đẹp quá, hợp quá, con bé như nổi bật lên khi cài nó vào vậy.
– Anh có biết chiếc kẹp đó là hoa gì không?
Bỗng nhiên giọng con bé vang lên làm tôi giật thót, đôi mắt của nó vẫn nhắm nhưng cái miệng chúp chím đang bật ra những lời nói khe khẽ như đang ru ngủ, con bé đã thức…
– Chiếc kẹp tóc này được nội em đặt làm theo hình dáng hoa thiêng diên vĩ đó!
– Hả, hoa thiêng diên vĩ?
– Đó là quốc hoa của Pháp, nó tượng trưng cho sự thông minh và khôn khéo!
– Nội em, thương em quá nhỉ?
– Ừm, thương thì có thương, nhưng đã quá sức chịu đựng của em rồi!
– Sao thế, anh thấy bà em cũng đâu đến nỗi nào đâu mà!
– Đó là anh chỉ mới gặp thôi! Anh tưởng bà cho em đi chơi với anh dễ thế sao, ba mẹ em xin mãi bà mới đồng ý đấy, gọi anh đến chỉ là xem mặt anh thế nào thôi!
– À, thảo nào, anh cũng thấy tò mò sao mà dễ đến vậy!
– Nói chung thì tiếp xúc với em lâu, anh sẽ hiểu em hơn thôi…
– Hả em nói gì…
– Bụp… bụp… đùng…
Chưa kịp hỏi lại, những tiếng pháo hoa đã vang lên cũng với nhưng vệt màu sặc sỡ nổ lan trên bầu trời đen thẳm.
Vậy là đã đến màn bắn pháo hoa giao thừa, do ngồi ở dưới thấp nên tôi cũng chẳng nhìn thấy rõ những chùm pháo hoa được bắn bên dưới, chỉ có những chùm pháo hoa nổ tít trên cao mới có thể vươn cao hơn hàng ngàn người đang đứng trước mặt tôi mà lóe sáng thôi.
Nhưng lí do tôi chẳng đứng lên được là bởi vì con bé lúc này vẫn nằm gọn trong lòng tôi, thi thoảng vẫn cố giươn mắt để chiêm ngưỡng những đợt pháo hoa đầy màu sắc đó.
Nó lại làm tôi nhớ đến lúc cùng ngắm pháo hoa với Ngọc Lan, cũng trong khung cảnh đông nghẹt như thế này, cả tay tôi và tay nàng như hòa vào nhau làm một, thật hạnh phúc biết bao, thật ấm áp biết bao, ở nơi phương trời kia, liệu cô gái đó có còn nhớ không?
Khi những chùm pháo tràn cuối cung lóe sáng lên đồng loạt cũng là lúc tiết mục bắn pháo hoa kết thúc.
Vậy là một năm mới lại đến, người ta quay sang chúc nhau câu chúc mừng năm mới như muốn xua tan đi những phiền muộn mà năm cũ để lại.
Cứ thế từng dòng người bắt đầu ùa về nhà đông nghẹt như lúc họ đến đây.
Con bé bây giờ đã tỉnh táo hoàn toàn và không còn nằm trong lòng tôi nữa.
Nó đi trước tôi, hai tay đan vào nhau mà nhìn ngắm khung cảnh đông kín người mà có lẽ nó chưa bao giờ thấy trước đó.
Bất giác nó quay lại nhìn tôi nở một nụ cười đẹp như tranh vẽ rồi nó lại quay đi tiếp tục ngắm cảnh để lại biết bao cảm giác bồi hồi trong trái tim vốn đã khô cằn của tôi từ lúc nào.
Đột nhiên chuông điện thoại của tôi réo vang lên, đó là số của thằng Toàn, tôi trả lời ngay:
– Alô, gọi tao chi đấy, mới không gặp xíu đã nhớ bố rồi à?
– Dẹp mày đi, Lam Ngọc mất tích rồi!
– Sặc, cái gì mà mất tích?
– Thì tao nói nhỏ đi đâu mất tiêu rồi, mày tìm phụ tụi tao với?
– Tụi bây làm cái gì vậy, tao không hiểu gì hết trơn?
– À thì lúc nãy Lam Ngọc uống bia có hơi nhiều, rồi nói đi đâu đấy mua đồ, mà đến khi bắn pháo bông xong vẫn chưa thấy về lại với nhóm!
– Rồi có gọi về nhà Lam Ngọc chưa?
– Tụi tao chưa dám đâu, xe của bả còn ở đây tức là vẫn chưa về nhà, gọi có nước bị mắng vốn chết đấy!
– Sặc, rồi có gọi Lam Ngọc chưa?
– Gọi chỉ Toàn thuê bao thôi, mày biết nhiều về Lam Ngọc hơn mà, giúp tụi tao với!
– Èo, chuyện này…
Trong đầu tôi giờ này rối như tơ vò, trước mắt là con bé Mi vẫn đang thích thú đi dạo, nhưng bên kia đường đây là những khuôn mặt lo lắng khi Lam Ngọc đã mất tung tích.
Phải làm gì đây bây giờ?
Con bé Mi vẫn vô tư dạo bước trong dòng người xô bồ đi chơi xuân nhưng lòng tôi lúc này cứ như lửa đốt. Lam Ngọc mất tích rồi, giờ chẳng tìm ở đâu được, nếu để lâu sẽ càng nguy hiểm. Dù gì con bé cũng đã có một đêm đi xem pháo bông vui vẻ, nhiệm vụ của tôi đối với con bé hôm nay coi như đã hết, và đây là lúc tôi bắt đầu một nhiệm vụ mới, một nhiệm vụ cực kì cấp bách.
Nghĩ rồi tôi chạy nhanh đến chỗ con bé:
– Này Mi ơi, trễ rồi đó về thôi!
– Sao, giờ còn đông mà, về chi sớm?
– À thì khéo người nhà em sẽ trông đó!
– Hừm, có phải anh lại tìm cớ để làm việc gì khác không?
– Bậy, làm gì có thì tại lo cho bé con thôi mà!
– Này, đã bảo không được gọi em là bé con rồi mà!
– À rồi rồi, tiểu thư về nhà được chưa ạ?
– Ừm, hôm nay cũng đủ rồi, tha cho anh vậy, đi lấy xe đi!
Vậy là tôi lót tót chạy đến bãi giữ xe lấy xe ngay. Để con bé biết được tôi đang giấu nó chuyện này khéo không còn được gặp Ngọc Lan thì khốn thế cho nên suốt chặng đường về nhà, tôi mặc nhiên không hé răng một câu dù cho có đi ngang biết bao nhiêu cảnh đẹp muốn giới thiệu.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, con bé hỏi tôi ngay:
– Này, làm gì nãy giờ cứ như mất hồn vậy?
– Không, tại đang tập trung đạp xe đó mà!
– Ừm, anh không muốn viết thư hay gửi gì cho chị em sao?
– Hả, sao em lại hỏi thế?
– Anh đúng là ngốc hết chỗ nói, dù không gặp mặt nói chuyện được nhưng cũng phải giữ liên lạc chứ?
– Ớ, phải vậy sao?
– Trời ạ, hết nói nỗi anh rồi!
– Nói vậy thôi, để bữa nào anh viết rồi gửi cho bé con nh… oái… đau đau…
Chưa kịp nói hết câu, con bé đã véo vào hông tôi một cú tóe nước mắt làm tôi suýt lao vào cột điện.
– Đầu năm đầu tháng, đừng có để bị mắng đấy!
– Uầy, rồi mà!
Lân la mãi tôi cũng chạy đến nhà của con bé. Đèn trong nhà vẫn còn sáng tức chưa có ai ngủ, xem ra nhà con bé cũng đang ăn tết, mà cũng phải thôi có nội con bé ở đây mà. Tuy nhiên, vừa định đạp xe chạy đi, con bé đã gọi giật:
– Nè, đi gì gấp thế?
– Đâu có, về ngủ, buồn ngủ rồi, hề hề!
– Ừm, cảm ơn về tối nay!
Hề hề, không có lì xì cho anh hả?
– Tôi chưa đòi lì xì là may rồi…
– Nè nè…
– Hèm, em chưa đòi lì xì là may rồi ở đó đòi lại à?
– Giỡn tý thôi, trễ rồi anh về nghen!
– Không tiễn, về thoải mái!
Chỉ nói được tới đó, tôi vội lao vút đi trong màn đêm, băng qua từng làn xe đông nghịt để cố tìm cho được bóng dáng cao cao mà tôi đã quen thuộc từ lâu.
Phố thị đêm nay người với xe đông nghịt, tôi thậm chí còn chẳng thể thở nổi huống chi là phải đạp gồng chiếc xe cà tàn băng qua ngần ấy người để tìm Lam Ngọc.
Nhưng nếu cứ tiếp tục chạy loanh quanh ngoài đường thế này để tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy bể, thời gian đã quá cấp bách rồi, nó không cho phép tôi cứ nấn ná ngoài này mãi được, Lam Ngọc không có xe chắc chắn không thể đi đâu xa, nàng vẫn đâu đó quanh khu vực của tụi thằng Toàn mà thôi, chẳng lẽ lại là trung tâm dạy võ sao?
Ngay tức khắc tôi đạp nhanh qua đoạn cua xuống cầu kênh Tẻ chạy đến trung tâm dạy võ nơi đã có thời gian luyện karate lúc trước, nhưng mặc nhiên bên trong chỉ là khoảng sân rộng thênh thang được bao bọc bởi lớp hàng rào cao nghêu, thép lạnh.
Tôi tựa lưng vào hàng rao nhìn ra ngoài đường đầy xe mà không khỏi hoang mang, lo lắng cho sự an toàn của Lam Ngọc.
Để lại một bình luận