Bọn tôi đi vòng sang phía cổng bên phải chợ, nơi tập trung nhiều nguồn hàng nhất.
Tại đây tôi đã bị hoa mắt với hàng ngàn món đồ được trưng bày. Nào bình, nào ly, nào chén kiểu, hàng điêu khắc khiến tôi cảm thấy bấn loạn cả tinh thần.
Toàn phởn biết ý, nó vỗ vai tôi:
– Sao rồi em, chọn được món nào chưa?
– Lúc chưa tới đây tao đã rối, giờ tới đây rồi tao còn rối hơn.
Tôi lắc đầu nhìn một loạt các món đồ trước mắt, tặc lưỡi không ngớt.
– Thôi nào, chọn đại một món cho con bé, có gì đâu mà khó. Dù gì nó cũng chưa đến đây lần nào mà!
Nó lại vỗ lưng tôi bồm bộp chỉ vào các món hàng trước mặt.
Tuy nhiên đó chỉ là một phần nguyên nhân tôi lưỡng lự.
Nguyên nhân chính ở đây là giá tiền của những món đồ này. Do được làm ra để bán cho du khách nên nó không hề rẻ mặc dù đã được chèo kéo bằng câu: “Giá đấy là bán cho người Việt thôi, người nước ngoài cao hơn nhiều.”
Đó là lí do chính khiến tôi đứng sừng sững như khúc gỗ nãy giờ. Toàn phởn như biết được, nó thì thầm vào tai tôi:
– Mày thích quà nào cứ chọn đi, tao cho mượn, chừng nào có rồi trả sau!
Có phần cảm động trước tấm lòng hạnh hiệp trượng nghĩa của Toàn phởn, tôi vẫn nhún vai:
– Thôi, tao chả thấy món nào hợp hết, mất công lại tốn tiền mua!
– Thế giờ chẳng lẽ về tay không hả mày?
– Không biết nữa, đi dạo một lúc xem sao.
Tôi lại nhún vai một lần nữa, rồi thở dài chấp tay ra sau tiếp tục đi dạo quanh khu chợ.
Tôi đi quanh chỉ để cho khuây khỏa áp lực trong người. Bằng chứng là tôi đã bỏ qua khá nhiều hàng lưu niệm trước mắt dù cho họ có chèo kéo đến mức nào, tôi cứ như vô hồn.
– Này Phong, rốt cuộc mày có mua không đấy? Toàn phởn rịt vai tôi lại, mặt nó đã có vẻ sốt sắng – Trời nắng quá, chắc tụi tao thành xác khô mất!
– Thì tụi bây cứ về trước đi, tao tự đi mua cũng được!
Cả thằng Toàn lẫn bé Phương đều tròn xoe mắt trước câu nói của tôi.
Biết mình lỡ miệng nhưng tôi chẳng thể chữa lời được, Nhìn bọn nó tôi chỉ biết thở dài, xụ mặt xuống như con mèo mắc mưa. Lúc này bé Phương mới nhẹ nhàng bước đến chỗ của tôi:
– Anh bình tĩnh nào, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà!
– Giải quyết gì chứ, anh thấy mình đã lảng phí thời gian ở đây quá!
– Không lảng phí đâu, anh nhìn xem!
Bé Phương tươi cười hướng mắt tôi về một loạt những hàng lưu niệm phía bên đường.
Ở đó là một không khí khác hoàn toàn so với sự xa xỉ bên này nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy hồ hởi:
– Nào bé Phương, em qua đấy chọn cho anh nhé!
Tôi dẫn bé phương băng ngang qua đường mặc cho Toàn phởn cứ chạy theo ý ới như chú rễ bị cướp vợ ngay ngày kết hôn.
Tất nhiên là tôi chỉ mượn tạm bé Phương để nhờ sự tư vấn của con bé. Với tôi bé Phương chỉ đơn thuần là một cô em gái đã được gả sang nhà chồng, và bây giờ là lúc thằng anh hai như tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của nó.
– Anh kể cho em nghe xem tính cách của Noemi thế nào?
Bé Phương ngước mắt lên dò hỏi.
– Tính cách à, để xem… hơi sắc xảo nhưng lại rất chu đáo và có vẻ hơi hoài cổ một tí, nhất là cách ăn mặc!
– Vậy à, thế thì tốt rồi! Những món này đều rẻ và rất phù hợp với cố bé đó đấy!
Nó chỉ ra từng thứ đang được trưng bày trước mắt tôi.
Trái ngước lại với lúc nãy. Nhìn hàng loạt quà lưu niệm đang treo trên không trung, mắt tôi tự nhiên sáng rỡ lên. Tôi quay sang bé Phương:
– Chà, anh bắt đầu có ý tưởng rồi, cảm ơn em nhé Phương!
– Không có gì đâu. – Bé Phương nheo mắt cười thật tươi – Anh hai ngốc!
– Oài oài, được rồi, thế là nhiệm vụ kết thúc rồi nhen!
Toàn phởn bất thình lình xen ngang giữa tôi và bé Phương, và phải thú thật là tôi cực kì khoái trá khi thấy nét mặt đang ghen của Toàn phởn, đích thị là nó đang ghen.
– Toàn làm cái gì vậy, tự nhiên hà!
Bé Phương phụng phịu thổi phồng đôi má hồng ửng của mình lên.
Toàn phởn làm mặt gian, nó liếc tôi nửa mắt phán một câu nửa đùa nửa thật:
– Thằng Phong nó nguy hiểm lắm, đừng có đứng gần nó quá, kẻo Phương bị nó ăn thịt đấy!
– Ăn thịt là sao? – Bé Phương vẫn tròn mắt.
– Thì Phương có thấy mấy nhỏ con gái xung quanh nó không?
Bé Phương nhìn tôi rồi cặp mắt trong veo của nó lại ngó lơ đi đâu như suy nghĩ một chuyện gì đó kinh khủng lắm. Chừng như chợt nhận ra điều gì, bé Phương co rúm người:
– Đúng rồi, sát thủ đào hoa! Anh hai ghê quá!
– Trời ơi, đâu ra cái từ đó vậy?
Tôi thản thốt khi nghe chính miệng bé Phương nói. Nhưng cũng chính nó là người thanh minh:
– Hì hì, em chỉ đùa chút thôi, anh phản ứng quá rồi!
– Uầy thiệt tình! À mà… – Tôi lại phởn mặt lên trả đũa thằng Toàn – Cu Toàn nhà mình đang ghen phổng?
– Ghen gì mạy? Tào lao!
Tuy ngoài lời nó rất tỉnh táo nhưng qua nét mặt tôi đã đoán biết ngay nó đang cùng đường. Đã thế tôi chơi tới:
– Bé Phương đâu rồi lại đây anh bảo nào!
Tôi ngọt giọng gọi bé Phương không quên đá lông nheo làm ám hiệu.
Rất hiểu ý, bé Phương cũng hùa vào:
– Em nè, có gì hông anh?
– Giờ anh với thằng Toàn anh đẹp trai hơn nè?
– Hi hi, đương nhiên là anh rồi, hỏi thừa hông à!
– Trời ơi, dẹp dùm vụ này cho tui cái!
Cả tôi lẫn bé Phương lúc này đều cười xòa trước biểu hiện trẻ con của nó.
Đúng thật dù có ăn chơi đến mức nào, Toàn phởn vẫn bị bé Phương thu phục một cách dễ dàng mà chẳng tốn một chút công sức.
Anh hùng vẫn khó qua ải mĩ nhân.
Buổi trưa hôm đó tôi cũng mua được một món quà ưng ý cho con bé Noemi. Công việc còn lại bây giờ chỉ là tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho con bé.
Tuy nhiên đó chính là công việc khó nhất.
Noemi chỉ rũ riêng mình tôi, hoàn toàn không đá động gì đến Toàn phởn hoặc bất cứ ai cả. Tôi chỉ sợ khi con bé biết tôi rũ cả đám đến mừng sinh nhật, cộng thêm sự có mặt của Lam Ngọc, con bé sẽ phát điên. Lúc đó có mười cái mạng cũng không đủ sống.
Tuy nhiên người tôi sợ nhất lúc này vẫn là Lam Ngọc. Mặc dù trong kế hoạch tôi vẫn đi xem trận đấu của nàng nhưng mời nàng đến tiệc sinh nhật của con bé lại là một việc khác. Biết đâu tôi lại châm ngòi cho một trận ác chiến nảy lửa.
Đó là lí do sáng hôm sau tôi quyết định hỏi Lam Ngọc ngay khi vào lớp.
Quả đúng như dự đoán nàng đã có mặt ở đó từ lúc nào và đang chăm chỉ lật từng trang vở học bài.
Tôi rụt rè ngồi vào chỗ tựa như ngày đầu tiên đi học gặp bạn mới. Cuối cùng thì cũng có người lên tiếng, nhưng đó lại là nàng cùng câu nói quen thuộc mỗi khi tôi ngồi vào chỗ:
– Phong học bài chưa?
– À ừ, học rồi. – Tuy có hơi giật mình nhưng tôi cũng nhanh nhẹn đáp.
– Vậy để Ngọc truy bài cho Phong nhé?
Nàng hỏi nhẹ nhàng nhưng cả làm cả tôi như bị sốc điện.
– Không cần đâu Ngọc cứ học bài đi, Phong tự học được mà!
– Chứ sao mặt Phong lại lấm léc vậy, chắc không học bài rồi phải không?
Đến lúc này tôi chẳng còn cách nào khác hơn là phải hỏi thẳng Lam Ngọc mặc dù vẫn muốn tìm một cớ nào đó để hỏi cho tự nhiên hơn.
Theo như tôi biết, xưa nay Lam Ngọc là một người điềm đạm và ít khi giận dữ, trừ những trường hợp phải hăm he đám con trai với tư cách đội trưởng đội cờ đỏ, nàng dường như xử lí mọi chuyện bằng chính sự bình tĩnh của mình. Và lần này cũng vậy, khi được tôi hỏi, nàng vẫn thản nhiên:
– Đi sinh nhật con bé Noemi trưa nay à?
– Ừ, Ngọc đi được chứ, Phong sẽ rũ thêm tụi thằng Toàn nữa!
– Vậy còn buổi chiều?
Nàng giương đôi mắt trong veo lên khẽ nghiêng mái đầu.
– Đương nhiên là vẫn đi rồi, Phong phải thấy Ngọc vô địch giải chứ!
– Thế thì được, thôi học bài đi!
Cả người tôi tự nhiên nhẹ hẫng. Sự sung sướng bất ngờ ập vào người làm tôi cứ sướng rơn lên, trong người tựa như có một chiếc lò sưởi, ấm nóng lạ thường. Tôi không ngờ lại mời được Lam Ngọc dễ đến vậy, thậm chí tôi còn đánh giá đây là phần kế hoạch khó nhất.
Đây đúng là một khởi đầu suông sẻ.
Nó giúp tôi có thêm dũng khí hơn để tìm đến chỗ con bé Noemi, việc mà thường ngày có cho vàng tôi cũng chẳng dám làm. Bởi lẽ xung quanh con bé là vô số những thằng con trai hám gái lúc nào cũng muốn theo dõi sát xao từng cử chỉ hành động của nó. Điều này đã được con bé cho tôi biết trong những lần đi chơi trước đây và chính tôi cũng cảm thấy thế.
Tuy là sợ như vậy nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là bạn trai của bé Mi, vẫn có quyền đi lại với con bé mà chẳng cần phải xin phép một ai (đương nhiên là trừ ba mẹ và cả bà nội con bé ra rồi). Tôi chỉ đơn thuần là ghét bị ai theo dõi mà thôi.
Trưa hôm đó sau khi tan học, tôi lò dò đứng trước cửa cầu thang để đợi con bé ra về.
Một vài đứa bạn trong lớp con bé nhận ra tôi liền xôn xao bàn tán làm tôi hơi ngứa mình nhưng cũng rán bình tĩnh nán lại.
Lát sau con bé cũng đi ra cùng thằng Bảo. Tất nhiên thằng đấy chẳng ưa tôi gì. Biết tôi mò lên đây chỉ để gặp Noemi, nó lẳng lặng ra phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới đứng chờ và không quên đặt vào tôi một ánh nhìn sắc lẽm.
– Anh tìm em có việc gì vậy? Chưa tới lúc tổ chức sinh nhật mà!
Ngọc Mi tròn mắt trước sự xuất hiện của tôi. Lấy hết bình tĩnh tôi cố gắng đáp:
– À chuyện là mọi người muốn cũng tổ chức sinh nhật cho em nên…
– Khoang đã, mọi người? Mọi người là ai?
Con bé sững sốt càng dí sát vào tôi.
– Là đám bạn của anh đó. Thằng Toàn thằng Huy, với mấy đứa đi chung với tụi mình lúc dã ngoại ở thảo cầm viên.
– Là những người đó à…
– Ừ, anh xin lỗi vì tới phút cuối mới nói. Anh định làm em bất ngờ…
– Đúng là bất ngờ thật đấy… – Con bé chép miệng thở hắc một hơi – Mà thôi, cũng không sao, dù gì đã lâu rồi không gặp họ!
Nhiệm vụ cuối cùng cũng đã hoàn thành. Tôi phởn người tạm biệt con bé rồi chạy xuống cầu thang định bụng sẽ gọi điện cho Toàn phởn để ăn mừng chiến công. Nhưng chưa kịp đi bước đầu tiên, con bé đã kéo tay áo tôi lại, nắm chặt:
– Này, vẫn chưa xong mà chạy đi đâu thế?
– Có chuyện gì nữa vậy? – Tôi cảnh giác và dè dặt.
– Khi xong tiệc thì anh sẽ dẫn em đi dạo phố như đã hẹn chứ?
– À ừ, tất nhiên… rồi!
Tôi biết mình lại vạ miệng khi trót hứa với con bé như thế. Nhưng trong hoàn cảnh đó mấy ai có thể tìm câu trả lời nào phù hợp hơn.
Như vậy coi như các bước kế hoạch đã hoàn tất, tôi về nhà tắm rửa lên đồ và sửa soạn cho tiệc sinh nhật của con bé.
Một lần nữa tôi nhìn lại món quà mình đã mua hôm qua và cảm thấy hơi lo lắng vì không biết nó có phù hợp với con bé hay không, nếu không may tôi lại trở thành trò cười cho cả đám. Lúc đó có muốn trốn cũng chẳng được.
Đến buổi trưa, tôi chạy sang nhà Ngọc Mi để rướt con bé cùng với nhóc Bảo đến chỗ tụi thằng Toàn đã đặt.
Bữa nay nắng nóng ran.
Nắng trải một màu vàng óng trên mặt đường, nắng trải dài như bất tận.
Từ xa tôi có thể thấy nhưng luồn hơi nóng bốc lên từ những chiếc xe khiến không khí méo mó đi. Tôi cứ tưởng mình đang đi trên một sa mạc thực thụ.
Ngọc Mi dường như vẫn chưa quen được tiết trời oi ả như thế này. Dù đã đội nón rộng vành những giọt mồ hôi vẫn lăn dài trên trán nó. Biết sao được, chính tôi còn thấy nóng bức huống chi là con bé, mỗi lần như thế tôi chỉ có thể nói cùng một câu:
– Rán đi, gần tới rồi!
Tất nhiên trong bụng tôi lúc này đang chửi thầm Toàn phởn kinh khủng. Chính nó đã khiến tôi phải lặn lội xa đến thế trong khi thằng Bảo đang chạy chiếc xe đạp điện tò tò ở sau ra vẻ khoái chí lắm. Chắc nó đang cười thầm tôi tự chuốt lấy khổ vào người hoặc đại loại thế.
Nhưng cho dù có thế nào nó vẫn phải chề cái mặt tức tối ra mỗi khi có bé Noemi với tay lên lau mồ hồi cho tôi. Việc mà đến tôi còn phải giật thót.
Cuối cùng tôi cũng đến chỗ hẹn của thằng Toàn. Đó là một căn phòng rộng nằm ở tầng hai của một quán karaoke cỡ lớn.
Khi chúng tôi bước vào, cả bọn trong phòng đã chào mừng bằng một tràn pháo giấy nghe thót cả tim. Giấy cứ bắn tung tóe làm tôi cứ ngỡ mình đang ở giữa mùa đông lạnh giá, mặc dù bên ngoài trời vẫn nóng như thiêu đốt.
Nhìn chung thì tất cả đều đến đông đủ cả, từ Toàn phởn cho đến Huy đô. Duy chỉ có tụi thằng Phú là không được mời. Nhưng chắc có lẽ là không nên thì hơn. Dù gì con bé cũng không quen tụi nó và tụi nó quá bựa để tham gia một buổi tiệc đòi hỏi sự “trong sáng” này.
Vừa biết được sự có mặt của Lam Ngọc, con bé Mi đã giương mắt lên nhìn tôi như thể đang hỏi tại sao tôi lại mời nàng đến đây. Lúc đấy tôi chỉ biết để tay lên miệng ra dấu bĩnh tĩnh để tránh đi ánh mắt sát thủ đó. Toàn phởn như đọc được tình huống, nó kéo bé Mi vào trong nơi đã kê sẵn một bộ ghế sô pha:
– Nào nào nhân vật chính vào đây chúng ta cùng phỏng vấn một tí đã.
– Phỏng vấn gì cơ?
Ngay lập tức Toàn phởn vớ lấy cái micro dùng để hát karaoke vỗ bộp bộp vài lần rồi chìa về phía Ngọc Mi:
– À… quý cô hãy cho tôi biết cảm giác khi ngày này là sinh nhật của mình?
– Hừm, rất vui nhưng lại có một chút khó chịu…
Để lại một bình luận