Nghe lời thằng Toàn, tôi lủi thủi trở lại nhóm mà trong lòng vẫn chưa hết hoang mang, cứ nhìn đến đôi mắt đen tuyền của con bé là tôi phát hoảng, chẳng giảng dạy được tý gì.
Tập gần 2 tiếng đồng hồ Lam Ngọc cũng cho tập trung cả lớp lại để giảng tán, kết thúc tiết học đầu xuân. Tôi nhanh chóng nép sau lưng thằng Toàn để nhờ sự trợ giúp của nó trước con bé Noemi có chủ ý tiến đến gần tôi.
Đúng như đã hứa, nó ra mặt ngay:
– À này bé ơi, có chuyện gì đấy, muốn học võ thêm à?
– Tôi có chuyện cần gặp anh Phong, phiền anh tránh giúp!
– Ậy, thái độ như thế là muốn gây sự rồi phải không?
– Tôi không muốn gây sự, tôi chỉ muốn nói chuyện với bạn trai của tôi!
– Ụ ôi, mới tý tuổi đầu đã bạn trai này nọ rồi, ghê chưa kìa!
– Đây không phải việc của anh! Còn anh Phong nữa, bộ không nói được hay sao mà phải núp bóng người khác thế kia?
– Thôi Toàn à, để tao giải quyết cho, chắc không xong rồi!
– Giờ anh mới chịu ra mặt hả, theo em sang đây!
Nó kéo tôi sang một băng ghế đá gần đó rồi cau mày nhìn thẳng mặt tôi.
– Giờ nói em nghe, sao anh lại có mặt ở đây?
– Thì phụ Lam Ngọc trợ giảng cho lớp!
– Có thật là chỉ như thế thôi không?
– Thật mà, làm gì được chứ?
– Dù sao em cũng chẳng tin Lam Ngọc được, anh nên tránh xa thì hơn.
– Nhưng…
– Này này em gái, chị có chuyện muốn nói đây!
Đang căng thẳng giọng nói Lam Ngọc bỗng vang lên sau lưng làm tôi suýt giật bắn.
– Bọn em đang nói chuyện, có chuyện gì không?
– Thứ nhất hai người muốn nói gì thì nói, nhưng đừng lôi tôi vào bàn tán nhé!
– Té ra chị đang nghe lén em với anh Phong nói chuyện à?
– Cũng không hẳn thế, chỉ tại có người cố tình nói lớn lại kêu đích danh tên người khác nên mới vậy thôi!
– Thôi được, em xin lỗi! Chị còn gì muốn nói nữa không?
– Thứ hai, Phong vừa dạy xong đang rất mệt, nếu em là bạn gái của anh ta ắc hẳn sẽ không để bạn trai mình phải mệt mỏi như thế đâu, trừ khi…
– Trừ khi gì chứ?
Con bé lúng túng nắm lấy tay tôi như vớ lấy chứng cứ chứng minh điều nó đang bảo vệ.
– Mà thôi, để Phong vào trong thay đồ đi, muốn nói gì lát hẳn nói. Chị nói thế có sai chỗ nào không, Noemi?
– Được rồi, anh Phong vào thay đồ đi, lát đi uống nước với em!
Con bé xui xị để tôi đi mặc dù nét mặt vẫn còn khó chịu lắm.
Từ đó đến giờ ngoài tra khảo ra tôi chưa thấy một lần nào ánh mắt của Lam Ngọc lại đáng sợ đến vậy, đến con bé Noemi phải kiêng nể vài phân là biết nó uy lực để cỡ nào rồi, lúc này tôi đứng giữa hai luồn đấu khẩu mà muốn toát cả mồ hôi hột, đúng là chỉ cần một lời nói là có thể giết người thật.
Thoát khỏi gọng kềm của bé Mi, trên đường đi vào phòng thay đồ tôi tò tè đi gần Lam Ngọc.
– À, Ngọc này!
– Sao thế, hướng này đi vào phòng thay đồ nữ đấy!
– Không, chỉ là Phong muốn cảm ơn Ngọc về chuyện lúc nãy thôi!
– Trời, Ngọc chỉ làm theo trách nhiệm thôi, cần gì phải cảm ơn chứ!
– Dù sao cũng nhờ Ngọc cả mà, hề hề!
– Mà Phong này, Ngọc hỏi một câu nhé!
– À ừm, Ngọc cứ hỏi!
– Con bé đó có phải bạn gái Phong thật không!
Một tia sét bỗng đánh thẳng vào tim tôi khiến nó giật bắn, đập liên hồi như muốn nổ tung. Mắt của lam Ngọc giờ này lại sáng lên như hai ngọn đèn pha vào mặt tôi chói lóa khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng chỉ khẽ cuối mặt xuống đáp lúng túng:
– À đúng, con bé ấy là bạn gái Phong mà!
– Ừm, là bạn trai thì phải cứng rắn hơn chứ, nhìn hai người mà Ngọc chẳng thấy giống tình nhân gì cả, hì hì thôi Ngọc thay đồ nhé, hẹn gặp lại sau.
Nàng lại khẽ cười, nhưng nụ cười đó rất khác với những nụ cười thường ngày, nó khiến cả người tôi cứ rạo rực không yên. Quả thật hôm nay nàng cũng khác lắm, từ lúc đấu khẩu cho đến bây giờ là thấy khác rồi, nhưng tôi thật chẳng thể nào hiểu ra được có chuyện gì xảy ra với Lam Ngọc cả, nàng đang vui? Nàng đang buồn? Nàng đang giận? Thật chẳng biết đâu mà lần được.
Sau khi thay đồ xong, mặc dù không muốn nhưng tôi phải chào tạm biệt Lam Ngọc với thằng Toàn về trước để ở lại quán nước kế bên trung tâm đàm đạo với con bé. Trời cũng đã gần trưa, không khí mát mẻ đang dần được thay bằng cái nắng oi ả của Sài Gòn như thuở nào, điều đó làm cả người tôi cứ hầm hầm, nay lại ngồi đối diện với con bé lại làm tấm lưng của tôi nhễ nhại cả mồ hôi.
– Anh đã thấy cô Ngọc kia hạ nhục em rồi chứ gì?
– Trời, việc đó có gì đâu mà gọi là hạ nhục! Em nói quá rồi!
– Giờ anh cũng muốn cãi em nữa à?
– Không, anh bên phe em mà cãi gì chứ?
– Thế sao lúc nãy không nói hộ giúp em?
– Ừ thì chuyện của con gái, anh tham gia vào có tiện đâu!
– Em cãi nhau là vì anh đấy chứ chuyện của ai vào đây nữa, có muốn gặp chị Lan không thì bảo?
– Thì muốn!
– Vậy từ nay bất cứ việc gì anh cũng phải nghe theo lời em, với lại đừng qua lại nhiều với Lam Ngọc nữa, anh nhớ chưa?
– Rồi, nhớ rồi mà! Tết nhất mà cứ cằn nhằn mãi ai mà chịu cho thấu!
– Cho chừa cái thói đào hoa đi!
Thế là buổi sáng mùng hai tết cũng tôi lại kết thúc một cách chẳng giống ai. Nếu cứ thế này chắc tôi chết sớm mất thôi. Từ ngày kí giao kèo với con bé Noemi chả ngày nào tôi được yên thân cả, không biết chuyện này sẽ kéo dài đến chừng nào nữa đây, khỗ gì đâu!
**Trích “Nhật kí những trang khởi đầu…”
“… thật sự thì cái đêm hôm đó mình nghe hết ấy chứ, chẳng qua vì quá bối rối chẳng biết làm gì nên mới giả vờ ngủ để lảng tránh thôi (thế mà cũng ôm hắn được một cái ^ – ^!). Giờ đây mình đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu ấy không thể tự giải thoát bản thân, cậu ấy nhờ mình giúp đỡ, mình sẽ ra tay, đó là lí do mình sang trang mới của quyển nhật kí này… đã đến lúc mình phải lên tiếng…”
– Thằng Phong đâu rồi, bớ thằng Phong chết bằm!
Vừa mới sáng sớm, tiếng của thằng Toàn đã lanh lảnh ngoài cổng làm tôi bực dọc cố lú đầu ra khỏi cửa sổ nhưng vẫn còn mớ ngủ:
– Gì thế mày, mới sáng sớm đã kêu réo om sòm!
– Thằng này bị mất trí nhớ à, mới hôm qua còn kêu tao qua nhà rũ đi!
– Đi đâu cơ?
– Bố lạy mày, đi thăm nhà thầy chủ nhiệm! Nhanh lên gần trễ rồi đấy!
– Ờ há, tao quên! Chờ tý!
Ngay lập tức tôi cuốn cuồn dọn mùng mền chiếu gối vào rồi đáp thẳng vào nhà vệ sinh trong chưa đầy 10 giây, cảm tưởng cứ y như the flash vậy.
Số là hôm nay tôi cùng một số đứa trong lớp sang nhà thầy chủ nhiệm chơi theo như những gì đã bàn trước khi nghỉ tết. Ấy thế mà tôi lại quên bẳm đi mà ngủ quên không thương tiếc để giờ đây phải cuốn quýnh cứ y như cái máy để kịp giờ đến chỗ hẹn. Vậy mà may sao, tôi cũng kịp khoát bộ áo chỉnh tề vào người để kịp chạy xuống dưới chỗ của thằng Toàn đang hối thúc như chạy giặc:
– Ê, mày đem thêm tiền đi!
– Chi thế?
– Để lát tao dẫn mày đi khám bác sĩ coi đầu có bị chập không.
– Chập tía cưng, lâu lâu quên tý cứ y như chuyện động trời!
– Thôi đi lẹ đi, trễ lại bị tụi nó giày xéo nữa đấy!
– Rồi, đi ngay!
Hôm nay trời khá đẹp, chỉ mới tinh mơ nắng đã vàng rực cả mặt đường làm cho không khí có phần hơi bức rức nhưng do đâu đó vẫn còn một chút hơi lạnh đầu xuân nên tiết trời nhìn chung có vẻ dễ chịu. Bọn tôi hẹn nhau ở trước cổng trường sau đó mới đến nhà thầy vì tính ra chỉ có mỗi thằng lớp trường Tiến là biết nhà thôi theo địa chỉ đã cho thôi, còn lại coi như mù tịt. Đó là lí do vì sao khi vừa đến nơi, cả bọn đã tề tủ đầy đủ và đương nhiên có cả bọn thằng Phú nổ ở đó nữa.
– Tụi bây làm gì mà tụ tập ở đây, giải tán hết cho bố!
Toàn phởn vừa tới đã sung sức quát tháo.
– Ú chà, thằng nào lớn tiếng ghê bây!
– Tao chứ ai, hế hế!
– Dàn trận túm nó lại tụi bây!
Ngay lập tức chưa kịp để Toàn phởn phản ứng, cả đám thằng Phú liền lao tới kẻ túm chân người túm tay thằng ôm đầu làm nó la bài hải:
– Gì thế, thả tao ra!
– Cái này là cho chừa cái tật giở mặt cán bộ với tụi bố nghen! Dzô chúng mày!
– Ối, bà nội tụi bây…
Thế là cả đám khiên thằng Toàn ra kẹp chân nó vào cột điện làm nó rú lên lảnh lót, cả đám vì thế được một phen cười muốn lộn cả ruột.
Sau tình huống đó, bọn tôi bắt đầu di chuyển đến nhà của thầy để kịp giờ hẹn.
Theo như thông tin bọn tôi có được, nhà thầy khá khang trang nằm trên đường dẫn ra khu Phú Mỹ Hưng cách trường tôi không xa là bao, thế nên chỉ đạp chừng 30 phút, chúng tôi đã tới đúng địa chỉ mà thằng lớp trưởng hướng dẫn.
Đó là một căn nhà hai lầu tương đối rộng với màu xanh nhạt ưa nhìn.
Nhưng để chắc chắn là mình đến đúng địa chỉ, bọn tôi rụt rè bấm chuông và hồi hộp chờ đợi người ra mở cổng.
Khỏi phải nói khi thấy đích thân thầy chủ nhiệm mang dép lẹp xẹp ra mở cổng, bọn tôi cứ lồng lên như điên dại muốn rộn cả một khu phố, nhìn cái cổng nhà thầy rung bần bật theo nhịp lắc của tụi nó mà tôi phát sốt.
– Trời ơi, nhà thầy nuôi con chó bự quá, nhỡ nó cắn thì sao!
Phú nổ nhìn con chó nhà thầy cuốn quýnh.
– Cắn tía cưng, con chó con mà cũng giãy đong đỏng.
– Ai biết mạy, hế hế!
Nhưng khi nhìn vào khoảng thềm rộng trước nhà thầy, bọn nó lại chạy rần rần lên:
– Đứa nào dô sau đóng cổng!
Tất cả tạo thành một cảnh tượng khủng khiếp trong nhà thầy khi cả thẩy gần hai chục đứa lao vào nhà thầy như hổ đói.
Cuối cùng người đóng cổng không ai hết chính là Phú nổ, người bày ra cái trò này. Đáng lẽ nó là người vào trước tiên ấy chứ nhưng vì bị tụi Toàn phởn ôm nó quăng ra cổng nên mới trở thành người vào sau cùng. Nhìn nó đóng từ từ cánh cổng mà bọn tôi phát bực:
– Ê tụi mày ra phụ coi, nặng quá chắc tao chớt!
– Giả nai hả mày, cái cổng nhẹ hều đẩy phát là xong rồi!
– Ê, Kiên mày ra đây tao nói này nghe nè!
– Gì mày, dụ tao ra đóng cổng à, tao đâu có ngu!
– Đù, nay hết lảng rồi hen!
– Chớ sao, tết nhất rồi bố phải khác!
– Tại tao thấy bà bán xôi ngoài này tính kêu mày thôi!
– Đâu, xôi đâu, bố chưa ăn sáng!
– Chết tía mày nha con, dô sau đóng cổng đê, hế hế!
Kiên lảng vừa chạy ra, Phú nổ đã lao vút vào như tên bắn làm nó chẳng kịp trở tay chỉ biết đứng tru tréo:
– Tổ bà mày gạt bố!
– Cái này là ngu thì chết chứ bệnh tật gì, hế hế!
– Thôi mấy đứa, vào phụ thầy chuẩn bị đồ ăn đi!
– Dạ, cái này để em lo cho! – Rồi Toàn phởn lại quay sang mấy nường – A mấy bạn nữ vào phụ chuẩn bị đồ ăn gì kìa!
– Xời, có vậy cũng bày đặt, tụi tui vào chuẩn bị thì tụi ông ở đây làm gì!
– Thì, ngồi chơi chứ làm gì!
Kiên lảng ngây ngô.
– Thôi mày lảng quá, ngồi chơi là thế vẹo nào? Phải nói là ngồi chuẩn bị thử món ăn!
– Thôi đi mấy ông, làm biếng mà còn màu mè!
– Uầy, cứ vào chuẩn bị đi, có cần phụ gì thì hú tiếng tụi tui chạy vô!
– Rồi, chờ đấy!
Cuối cùng tụi tui cũng thuyết phục được đám con gái trong lớp vào trong nấu ăn. Hôm nay thì bọn tôi cũng đã chuẩn bị trước một số nguyên liêu mang từ nhà lên rồi nên không sợ sẽ thiếu đồ ăn đâu, chỉ sợ tụi nó làm không ra gì phá hết mồi ngon thôi, tới lúc đó lại khổ.
Trong khi đó, bọn tôi bắt đầu tranh thủ khám phá khuôn viên xung quanh nhà thầy. Nó thật rộng với các chậu bonsai và mấy hòn non bộ đẹp tuyệt, cả đám con trai tụi tôi tha hồ mà trầm trồ:
– Đẹp ghê tụi mày, nhà tao mà có cái này tha hồ lấy le với gái nghen!
– Xời, mấy cục đá này nhà tao chất đống!
– Nổ vừa thôi bố, chất đống thì nhà mày chắc nó cuỗm sạch không còn cái nóc!
– Ê, mấy cái này mua nhiu cục, tao mua về nhà chưng coi!
– Hết thằng Phú rồi tới mày đâm bang nữa, hòn non bộ mà mày bảo cục này cục nọ hở, muốn đẹp thì bỏ ra không dưới 1 chai đâu nhé!
– Đù, ghê vậy? Tao còn tính xin ông thầy một cục về nhà chơi! Thôi chuyển qua bonsai vậy!
– Mấy cây đó à, giá cũng tầm vài triệu đấy!
– Thôi dẹp, đồ gì cũng tiền triệu giàu nứt lổ mũi!
Phú nổ lều bều đặt lại cái cây về chỗ cũ rồi nằm sãi lai lên thềm rên rỉ:
– Chán quá có trò gì chơi không bây!
– Trò à, hế hế… có ngay!
– Ế, tổ bà mày, không giỡn!
Phú nổ chưa kịp phản ứng, Toàn phởn đã nắm hai chân nó xoạc ra thọt một chân vào giữa mà ra sức kéo làm nó trố mắt la bài hãi:
– Ối, thằng cờ hó buông bố ra!
– Cho chừa cái tội kẹp bố vào cột điện nghe con!
– Không chừa đây làm gì nhau nào!
– À, chắc thằng này muốn sau này lấy chồng hở, hở?
Mỗi cái hở Toàn phởn lại dấn chân kéo mạnh về làm thằng Phú rú lên thảm thiết:
– Ahhh… thả bố ra nhanh!
– Có chừa không thì bảo!
– Chừa rồi, chừa rồi!
– Hề hề, phải ngoan thế từ đầu có tốt hơn không?
– Nhớ mặt mày nhe cờ hó, sau này bố không lấy vợ được tính sổ với mày!
– Sau này lấy vợ không sinh con được thì nhờ tao nhé!
– Hèm, Toàn ơi vào đây nói chuyện tý nào?
Chưa đắc chí được bao lâu, Toàn phởn lại tái mặt khi nghe tiếng bé Phương từ trong nhà gọi ra ngọt sớt. Nghe thế cả đám liền phởn mặt trêu nó:
– Chết tía mày nghe con, trời trả báo rồi, hế hế!
– Còn đứng đó nữa, dzô cho con Phương mần thịt kìa!
– Dẹp tụi mày đi, để tao tập trung vào chuyên môn nào!
Toàn phởn run rẩy bước vào nhà nơi có bé Phương đang hầm hầm đứng đợi, rất nhanh sau đó thằng Phú cùng thằng Khanh cũng lót tót theo sau hóng hớt, tôi nhìn theo mà chẳng thể nào nhịn được cười, nước mắt cứ ứa ra tèm lèm, sặc sụa. Phải rất lâu sau đó đám thằng Phú mới chạy tót ra thềm cười ha hả muốn bể cái nhà trước khi thằng Toàn ra với cái chân cà nhắc nhìn phát thương:
Để lại một bình luận