Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 7

Đời học sinh – Chương 7

Tôi lại vừa làm một việc có lỗi với nàng nữa rồi, dù không muốn chút nào nhưng đây là cách duy nhất để chứng tỏ người tôi thích thật sự là Ngọc Lan. Tôi không phải là không có cảm tình gì với Lam Ngọc nhưng cảm giác đó khác với Ngọc Lan rất nhiều, nó không cho tôi cảm giác lâng lâng cực kì như khi ở bên nàng. Cho nên đây là quyết định cuối cùng của tôi, dù rằng có lỗi với Lam Ngọc nhưng căn bệnh của nàng chưa đến mức nguy hiểm như Ngọc Lan, tôi chắc chắn sẽ giúp nàng khỏi bệnh nhưng không phải là lúc này…
Tôi chạy đến nhà Ngọc Lan trong không khí tấp nập người và xe của lễ Noel năm nay. Vừa nhấn chuông cổng đã thấy con bé đùng đùng chạy ra với bộ mặt cực kì cáu gắt chừng như sắp nổi đóa đến nơi, theo sau đó là thằng nhóc Bảo mặt cũng hằn hằn sát khí không kém:

– Sao giờ anh mới tới, chậm trễ thật!

– Thì tại kẹt xe mà, rán lắm mới lết được tới đây đó!

– Thôi không sao chuyện đó không quan trọng – rồi con bé lại quay sang thằng Bảo – đấy, Mi có người đi chơi Noel cùng rồi, không cần phải làm phiền Bảo đâu!

– Nhưng…

– Nhưng gì chứ, chẳng phải nhiều cô trong lớp cũng thích Bảo sao, cứ chọn đại một cô mà đi chơi cùng, thôi Mi đi nhé, giáng sinh vui vẻ!

Nói rồi còn bé giục tôi dẫn xe ra ngoài cổng vọt đi ngay, để lại thằng Bảo cứ trừng mắt dõi theo với sát khí đằng đằng.

Noel năm nay cũng giống Noel năm trước, ngoài nhà thờ ra chẳng có nơi nào là thu hút đông người hơn nữa, nhất là nhà thờ Đức bà mỗi dịp noel từng dòng người ại kéo đến nườm nượp chật kín cả một khu lớn. Đương nhiên cũng giống như chị mình, con bé chẳng bao giờ thích những nơi đông người như thế, vậy nên tôi đành chở con bé ra khu Cầu Ánh Sao để thưởng thức cảnh vật vì nơi này vào những dịp lễ tết cũng không quá đông người, rất thích hợp với những ai ưa thích sự yên tĩnh. Ấy thế mà chúng tôi vẫn gặp rắc rối vì những người hiếu kì xung quanh cứ nhìn con bé mà trầm trồ to nhỏ, nhất là mấy thằng loắc choắt chừng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, cũng chả trách được con bé mang nét lai xinh xắn thế kia, hôm nay lại mặc thêm chiếc đầm xòe nhìn vừa kín đáo lại vừa dễ thương làm hóa đá cả khối thằng ấy chứ.

Cùng ngồi với con bé ở một băng ghế đá gần bờ hồ, chẳng hiểu sao con bé cứ từ chối ngoày ngoạy hộp bò viên mới mua làm tôi phải ngốn hết muốn trợn cả mắt, đã thế nó còn bắt tôi phải ngồi sít ra xa làm như sợ bị tôi lây bệnh vậy. Nhưng nhìn con bé cứ cau mày, khoanh tay nhìn về phía bờ hồ, tôi lại chẳng nói được gì, đành lẳng lặng gát tay sau gáy nhìn ngắm cảnh vật giết thời gian.

Chừng một lúc lâu sau, con bé vẫn im lìm, tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt nửa muốn bắt chuyện nửa muốn không, nhưng cuối cùng tôi cũng quay sang hỏi nhỏ:

– Này, định ngồi đến chừng nào vậy?

– Đến giờ về thì thôi!

– Sặc! Thế chán chết!

– Nếu ngồi lâu mà chết thì tôi đã chết từ lâu rồi không đến phiên anh đâu!

– Èo, mà Noemi này, kể cho anh nghe về chuyện của em với thằng nhóc Bảo đi!

– Cớ gì tôi phải kể cho anh chứ?

– Thì nó liên quan đến anh mà, vả lại bữa trước em cũng hứa sẽ kể cho anh rồi còn gì?

– Thôi được rồi, yên lặng mà nghe đây! Bảo là con trai của bạn thân mẹ tôi đấy, tôi bảo và cả chị Lan đã chơi chung với nhau từ nhỏ nên rất thân thiết.

– Thế thằng đó theo em sang đây luôn à?

– Nói theo thì cũng không đúng, đây là một truyền thống của gia đình thôi!

– Truyền thống hả, là sao?

– Do họ nội đa số ở Việt Nam nên cả hai bên đã thỏa thuận con cái khi học hết cấp 2 phải về Việt nam tiếp tục học để tránh bị mất gốc, còn Bảo thì chỉ chuyển theo yêu cầu của ba mẹ bên đó thôi, còn lí do thì tôi không biết!

– Truyền thống à, gì kì thế nhỉ, học bên đó phải tốt hơn chứ?

– Anh là người ngoài không biết bên nội tôi thế nào đâu, đừng nói bậy bạ!

– À rồi, vậy thằng Bảo đó nó thích em từ lúc nào thế?

– Cũng mới đây thôi, kể từ khi gặp anh đấy, suốt ngày cứ đeo bám nói những tri kỉ này, tri kỉ nọ, thật ấu trĩ.

– Sao em không nói cho nó biết, cần gì phải dùng cách lản tránh này chứ?

– Nếu nói miệng mà giải quyết được mọi chuyện thì tôi đã không nhờ tới anh rồi, động não chút đi!

– Ừm, ra vậy…

– Thế nào, anh đồng ý thỏa thuận chứ, tôi có lợi và anh cũng có lợi!

– Việc này…

– Như tôi đã nói, đây là trên tinh thần tự nguyện, không ép buộc, không cưỡng chế. Có đồng ý hay không thì tùy vào mức độ tình cảm anh dành cho chị tôi thế nào thôi!

Từng câu nói của con bé lại chui thẳng vào trái tim tôi làm nó nhộn lên từng hồi rạo rực. Tôi nhìn những dòng người nô đùa xung quanh, rồi lại nhìn lên bầu trời đen kịt đầy sao, cuối cùng quay trở lại nhìn con bé giờ này vẫn thản nhiên cười nhoẻn mà không hề biết rằng cái thằng con trai ngồi cạnh nó đang khó xử đến nhường nào.

Hít một hơi thật sâu, tôi khẩn khoảng hỏi con bé:

– Có thật là Ngọc Lan nhờ em làm thế không?

– Thật, anh không tin thì thôi!

– Vậy… anh đồng ý… thỏa thuận!

– Tốt lắm, từ nay anh sẽ là bạn trai của tôi, nhớ đấy!

– Thôi được rồi, anh đọc kĩ rồi ký vào đây đi!

Con bé đưa cho tôi một tờ giấy chi chít chữ được đánh máy từ trước, đọc sơ qua thì tôi đã biết đây là những điều khoản cho cuộc thỏa thuận giữa tôi và con bé Noemi. Hôm nay nó hẹn tôi ra một quán cà phê phòng lạnh gần đó để bàn về bản giao kèo đóng giả người yêu. Nghe qua có vẻ hơi giống phim hàn xẻng nhưng chính con bé đã đề nghị thế nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo răm rắp.

Nhìn sơ tờ giào kèo, tôi có thể đếm vu vi khoảng 10 điều khoản, nhìn chung thì chả có gì phải thắc mắc cả, nhưng khi đọc đến điều cuối cùng, tôi phải trợn mắt há hốc:

“Điều 10. Phải tuân thủ bất kì mệnh lệnh nào mà bên nữ đưa ra, không được cãi lệnh”

– Này này, điều 10 gì mà kì thế, chẳng khác nào anh là người ở của em hả?

Tôi nhíu mày cau có nhìn con bé.

– Hừm, đây là dự trù trường hợp anh không nghe lời đi kiếm những cô gái khác đấy, thế nên phải nghe theo lời tôi tuyệt đối!

– Chơi kiểu gì kì thế, đóng giả thì đóng giả thôi, có cần phải là giao kèo thế này không?

– Cái này là tại anh không chịu chuẩn bị thôi, tôi đã bảo hôm nay lên bàn về điều khoản rồi mà, việc gì phải ra việc đấy mới được!

– Vậy là anh cũng được quyền nêu ra điều khoản chứ gì?

– Tất nhiên, cả hai bên đều bình đẳng mà!

– Thế chờ anh xíu!

Tôi lật đật lôi cuốn tập giấy trắng mới mua ra giật một đôi rồi ngồi viết cặm cụi trong khi con bé cứ nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Một lúc sau, tôi mới thở phào mà đưa bản giào kèo mới viết cái độp xong đưa cho con bé. Nó cầm lấy rồi đọc từ tốn trong khi tôi cứ ung dung ngồi nhai đá rồm rộp từ ly cà phê mà trong lòng không khỏi hí hửng chờ đợi biểu hiện của nó.

Đúng y như dự đoán khi vừa đọc xong nó đã cau mày lườm tôi muốn tóe lửa:
– Điều khoản gì thế này, anh đang đùa sao?

– “Bên Nam sẽ chấp nhận toàn bộ điều khoản mà bên nữ đưa ra với điều kiện bên nữ phải đối xử với bên nam đúng mực một cô bạn gái ngoài đời.” Đúng mà, anh đâu có viết sai chữ nào đâu!

– Ý tôi nói là cái điều khoản ấy, thật quá quắc!

– Này, anh chấp nhận tất cả mọi điều khoản của em mà chỉ đưa ra có 1 điều khoản thế còn đòi gì nữa?

Nhìn vẻ mặt bực dần đều của con bé là tôi biết nó đang nổi cáu lắm rồi, xét thấy không nên trêu đùa với nó quá lố, dù gì nó cũng nắm trong tay 10 điều khoản có thể bóp chết tôi bất cứ lúc nào nên tôi bèn dịu giọng thương thuyết:

– Thì nếu đã đóng giả thì phải đóng cho giống, đây cũng là điều hợp lí mà, vả lại em nhỏ tuổi hơn phải xưng em với anh chứ?

– Thôi được, giao kèo hoàn thành!

Con bé thở hắc kí nhanh vào tờ giao kèo của tôi, ấy thế tôi cũng kí vào tờ giao kèo của con bé coi như cả hai đều thỏa thuận.

Sau khi kí xong con bé vội cất tờ giấy vào trong túi xách:

– Giờ tôi phải về nhà rồi, ba mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này đâu!

– À ừ vậy thôi để anh đưa em về!

Buổi kí giao kèo hôm đó kết thúc một cách thành công khi điều khoản duy nhất giúp tôi sống sót được con bé thông qua. Tất nhiên chả ai biết chuyện này ngoài hai đứa tôi, cả thằng nhóc Bảo cũng thế, khi tôi chở con bé về, mặt nó cừ hầm hầm như sắp làm thịt tôi tới nơi vậy, nhưng chả sao, đã giả thì giả cho tới, tôi liền thò tay véo má con bé một cái rồi cười đểu với nó trước khi bị con bé thúc nguội một phát vào hông muốn ná thở.

Giờ thì công việc của tôi đơn giản chỉ là đợi Lanna điều trị trở về để cùng nàng tiếp tục những chuỗi ngày thơ mộng trong đời học sinh mà thôi.

Nhưng không chỉ đơn giản là thế, để có được tấm giao kèo này, tôi đã đánh đổi một trong những quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình, Lam Ngọc.

Phải, trong cái đêm noel mà đáng lẽ ra người đi cạnh tôi phải Lam Ngọc nhưng tôi đã lựa chọn khác, đó không phải là lựa chọn tức thời, tôi đã suy nghĩ rất kĩ mọi hậu quả có thể xảy đến và đã quyết định con đường này.

Tuy nhiên, bệnh tình của Lam Ngọc tôi vẫn sẽ theo dõi cho đến khi tìm ra cách chữa trị, suy cho cùng chỉ là đóng giả với con bé thôi nên tôi không cần phải sợ bị nó ghen gì, mỗi người cũng có cuộc sống riêng mà, nhưng rắc rối không chỉ đến từ con bé mà còn đến từ Lam Ngọc.

Suốt từ buổi noel đến giờ, nàng vẫn cư xử với tôi như bình thường mà chẳng có lấy một dấu hiệu nào là đang giận tôi cả, chẳng thà là nàng biểu hiện ra mặt tôi còn biết đường mà lường, chứ cứ tỉnh như ruồi thế này tôi lại càng lo.

Bởi lẽ tôi nào biết được, đằng sau cái sự tỉnh đến lạnh lùng đó, nàng đang suy nghĩ gì, cảm thấy thế nào đâu?

Cũng có những khi ra chơi nàng ở lại học bài, tôi cũng muốn trò chuyện lắm, nhưng nhìn hàn khí cứ toát ra từ người nàng lạnh ngắt, tôi lại đâm sợ, miệng cứ như dính chặt chẳng mở ra được.

Cứ thế ngày qua ngày mọi chuyện vẫn cứ diễn ra, Lam Ngọc ngày một xa cách với tôi mặc dù khoảng cách ngồi giữa hai đứa vẫn không thay đổi, nụ cười ít xuất hiện trên gương mặt của nàng hơn làm nó trở nên lạnh lùng đến phát sợ.

Nhưng không chỉ riêng tôi mới cảm nhận được sự lạnh lùng đó mà cả thằng Tiến cũng thế.

Kể từ sau đêm noel, lúc nào nó cũng nhìn tôi với nửa mắt, lúc đầu tôi cũng chả để ý đâu, cứ tưởng nó còn hăm he tôi cái vụ trực trường lần trước nhưng dường như sức chịu đựng có hạn. Trong một lần ra chơi, nhân lúc Lam Ngọc ra ngoài có việc, nó liền lao tới bàn tôi với bộ dạng như nổi đóa đến nơi:

– Này, mày đã làm gì Lam Ngọc rồi hả?

– Làm gì là làm gì, mọi chuyện vẫn bình thường mà!

– Bình thường cái nổi gì, bộ mày tưởng tao không quan sát Lam Ngọc à? Suốt ngày mặt lúc nào cũng lạnh, ngồi cạnh mà mà chẳng bao giờ nói một câu. Nói không có chuyện gì chỉ có con nít nó mới tin.

– Đây là chuyện của tụi tao, mày có quyền gì mà hỏi?

– Quyền gì à, nghe rõ đây! Mày mà làm Lam Ngọc của tao xảy ra chuyện gì thì đừng có trách!

– Lam Ngọc nào của mày, đang hoang tưởng à?

– Chọc tao à thằng khốn!

– Cả hai dừng lại ngay!

Nó nổi khùng xách cổ áo tôi lên định vung đấm thì Lam Ngọc đã đứng ở sau lưng hai thằng từ lúc nào, trông mặt nàng tức giận đến phát sợ.

Nàng xen vào giữa tụi tôi gắt lớn:

– Hai người có thôi đi không, không thấy người ta nhìn à?

– Nhưng mà Ngọc…

– Tiến về chỗ đi, sau này đừng có đi kiếm chuyện nữa, Ngọc đủ mệt rồi!

Nàng quát lớn khiến cho nó chẳng ứ lên được lời nào đành lủi thủi đi về chỗ mà không quên lườm tôi một cái rõ tức.

Còn về phần tôi, nhân lúc nàng còn dõi mắt theo thằng Tiến đi về chỗ liền rón rén định rời khỏi hiện trường để tránh bão lớn có thể ập vào đàu bất cứ lúc nào. Tuy nhiên tôi còn chưa đi được bước thứ 2 thì đã bị nàng gọi giật:

– Còn Phong nữa, ngồi vào chỗ Ngọc nói chuyện tý!

– Ực, rồi hề hề!

Tôi gật đầu ngồi vào chỗ răm rắp, ngay sau đó nàng cũng ngồi vào chỗ theo, nhìn tôi nàng thở dài một hơi đầy chán nản:

– Xin Phong đấy, Ngọc gặp đủ chuyện rồi, nếu Phong không mang lại niềm vui cho Ngọc thì cũng đừng làm cho Ngọc buồn thêm nữa!

– Ơ, Ngọc…

– Dạo này có phải Phong đang qua lại với con bé Noemi phải không?

– Không làm gì có chuyện đó, Phong ghét con bé ấy nhất mà!

– Thật không?

– Th… thì thật!

– Nó đang đứng ngoài cửa kìa, đuổi về đi!

Nghe Lam Ngọc nói, tôi giật mình quay lại thì đã thấy con bé đứng ngoài cửa lớp từ lúc nào, sau lưng nó còn có thằng Bảo đang đứng khoanh tay mặt hầm hầm cùng với mấy đứa tò mò ở mấy lớp khác kéo tới. Ngay lập tức tôi vội cười nghi binh với Lam Ngọc một cái rồi chạy vọt ra ngoài tiếp chuyện với con bé:

– Gì thế, sau hôm nay xuống kiếm anh?

– Ra căn tin đi, ở đây đông người, không tiện – rồi con bé quay sang phía thằng Bảo giọng hững hờ – bây giờ Bảo có thể về chỗ được rồi đấy!

Thằng Bảo không nói gì, chỉ thở hắc một cái rồi đùng đùng đi về lớp.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 7


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)