Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 7

Đời học sinh – Chương 7

– Sao…

Đến đây, tôi hoàn toàn chẳng còn chút khí thế nào để cãi nhau với thằng Bảo nữa. Những lời nói của nó đã đánh sập tôi hoàn toàn. Trước đây tôi cũng đã từng nghe nói đến, nhưng giờ đây phải đến khi thằng Bảo xác nhận lại tôi mới dám tin. Ngọc Lan và Ngọc Mi tuy là hai chị em nhưng được hai bên nội ngoài nuôi dưỡng, chả trách sao tính cách lẫn lối sống của hai người quá khác nhau. Nhưng hơn hết, Ngọc Mi được bên nội nuôi từ nhỏ, đó chính là lí do vì sao con bé lại kín đáo, sắc xảo hơn chị rất nhiều. Giờ đây, con bé đang chịu sự giao huấn của người cha khó tính, chắc chắn sẽ chẳng có điều tốt lành gì. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã đâm rùng mình, chẳng đứng vững được.

Ngồi chờ 5 phút rồi 10 phút, tôi chẳng thấy bất cứ tiếng động gì ngoài sự yên ắng đến phát sợ. Thằng Bảo vẫn ngồi đấy, xoay xoay hai ngón cái tỏ vẻ khẩn trương không kém. Nhưng rồi sự chờ đợi của tôi cũng được đền đáp, chỉ vài phút sau, cả ba người đều đủng đỉnh từ trên lầu đi xuống, trông nét mặt như chẳng có gì xảy ra cả, riêng chỉ có ba của nhỏ là con hơi bực nhưng không còn cáu gắt nữa.

Vừa nhìn thấy tôi, con bé liền lên tiếng:

– Anh lên đây, có chút việc!

Chỉ khi có sự gật đầu của ba mẹ con bé, tôi mới dám rụt rè bước theo Ngọc Mi lên tầng thượng theo sự chỉ dẫn của con bé. Tại đây đã được kê sẵn một bộ bàn ghế từ lúc nào.

Nhẹ nhàng ngồi xuống, con bé từ tốn:

– Anh ngồi xuống đi, em nói chuyện này!

– À ừ, em nói đi!

– Chắc nãy giờ ở dưới lầu Bảo cũng đã kể anh nghe về chuyện nội ngoại chia nhau nuôi tụi em rồi phải không?

– Ừ, phải nhưng sao kì vậy?

– Hừm, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa, ba mẹ em lúc đến với nhau bị gia đình hai bên ngăn cản nhiều lắm, nhất là bên nội lúc nào cũng muốn giữ gìn dòng máu thuần Việt nên ra sức can ngăn hết mực.

– Rồi sao hai người có thể đến với nhau?

– Đó là do lòng kiên trì của mẹ đã làm bên nội cảm động. Nhưng không vì điều đó mà bên nội thay đổi lập trường của mình. Thế là mẹ em phải chấp nhận điều kiện rằng nếu sinh ra đứa đầu tiên thì sẽ do bên ngoài nuôi, còn đứa thứ hai sẽ do bên nội nuôi, và nếu bất kì đứa con nào đến 16 tuổi đều phải về Việt Nam tiếp tục học…

– Và em đã được bên nội nuôi phải không?

– Ừ, để tiện việc chăm sóc, bên nội đã sang tận Pháp định cư để nuôi dạy rèn luyện em theo khuôn khổ gia giáo.

– Thế chắc là vất vả lắm phải không, hai chị em gặp nhau như thế nào?

– Đã quen rồi, không sao đâu. Cứ mỗi tuần hai đứa được nghỉ lại được hai bên cho gặp nhau. Lớn lên thì được tự do hơn một chút nhưng vẫn phải theo khuôn khổ.

– Vậy là những gì em được dạy là nhưng gì em đã thể hiện với anh lúc đi chơi thảo cầm viên phải không?

Con bé không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn lên bầu trời đen kịt đầy sao. Thấy thế tôi vội mở lời nhằm tránh khoảng lặng quá lâu.

– Vậy còn chuyện bản giao kèo thì sao?

– Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, không thể cho ai biết được!

– Vậy chẳng lẽ…

– Đúng, bây giờ mọi người đều biết em đang quen anh rồi!

– Ặc, vậy phải làm sao đây?

– Còn làm sao nữa, thì phải giả giống hơn trước chứ sao?

– Trời, phải vậy nữa à?

– Ba em là một người cực kì khó tính, vất vả lắm mới thuyết phục được ông ấy. Chúng mình không còn đường lùi đâu!

Vừa nghe, tôi như suy sụp hoàn toàn. Tương lai của tôi bây giờ hoàn toàn mù mịt. Thậm chí tôi còn chưa thể mường tượng ra được sau này mình sẽ như thế nào với con bé đây. Trò chơi tưởng chừng như vô hại bây giờ lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất giữa tôi với Ngọc Lan rồi, thiệt là khổ gì đâu!

– À Mi ơi, hỏi xem Phong có khát nước không lấy ít nước chanh mẹ mới pha lên uống nè!

Giữa lúc cùng cực, giọng của mẹ nhỏ vang lên, con bé vội lật đật đứng dậy hỏi:

– Anh khát nước không, em xuống lấy nước chanh lên uống nhé?

– Ừm sao cũng được!

– Vậy ngồi đây đợi xíu nhé, em lên ngay!

Con bé vội lót tót chạy xuống để lại mình tôi nơi đây với những đám mây đen mù mịt bao quanh khắp người.

Thế nhưng chẳng âm tính được bao lâu, tôi lại giật thót bởi tiếng chuông điện thoại lạ lẫm.

Ngó ngang ngó dọc tôi chợt phát hiện ra âm thanh đó phát ra từ chiếc điện thoại đang để trên bàn.

Hình như đó là điện thoại của Ngọc Mi, lúc nãy tôi có thấy con bé cầm nó.

Thế nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm, điện thoại reo một lúc rồi tắt lịm, ấy vậy mà chưa đầy 10 giây sau, nó lại reo lên.

Tôi bắt đầu bối rối chờ con bé lên trả lời điện thoại nhưng có vẻ nó không hề nghe thấy.

Chẳng chờ con bé nữa, tôi vôi chộp lấy điện thoại toan chạy xuống đưa cho nó nhưng vừa đến cửa tầng thượng, điện thoại lại tắt.

Quá tò mò ai giờ này gọi con bé gấp thế, tôi ngó xuống tầng dưới như bản năng rồi len lén mở điện thoại ra xem.

Ngay tức thì, tôi phải sững sốt khi số điện thoại đó được con bé lưu là chị hai, mà chị hai của con bé tức là Ngọc Lan.

“Vậy Ngọc Lan mới vừa gọi cho nó sao?”

Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ, chuông điện thoại lại reo lên, đó vẫn là số của nàng. Lúc đó trong đầu tôi bỗng nãy ra một ý định liều lĩnh.

Có nên trả lời điện thoại không?

Chuông điện thoại vẫn cứ ngân vang mà con bé Mi chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Những ý nghĩ về việc nghe điện thoại vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi chẳng thể nào dứt ra được. Số của nàng vẫn cứ hiện khiêu khích trên màn hình. Liệu khi bắt máy rồi tôi sẽ nói gì đây, hỏi thăm sức khỏe cửa nàng ư? Nhưng quan trọng nhất là nàng có trả lời lại khi biết tôi đang nghe điện thoại không? Cả tâm trí tôi giờ này chỉ tập trung duy nhất vào chiếc điện thoại đang run bần bật trên tay.
Nhưng rồi tôi cũng đi đến quyết định cuối cùng, ngó xuống cầu thang một lần nữa, tôi run rẩy bắt điện thoại:

– Alô, Mi đó hả, sáng giờ bận quá không chúc mừng năm mới em được, hôm nay sao rồi, mọi việc vẫn bình thường chứ?

– …

Tự nhiên lúc đó tôi khựng miệng chẳng nói được lời nào mặc cho Ngọc Lan cứ nói luyên thuyên như chưa hề biết danh tính của người ở đầu dây bên kia.

– Sao thế, em gặp chuyện gì à? Sao không trả lời chị?

– … À!

– Qui êtes – vous? Maman? (Là ai vậy, mẹ à?)

Thấy không thể tiếp tục kéo dài, tôi bèn lấp bấp mở lời:

– À, là Phong đây, mình…

Chưa kịp nói hết câu, nàng đã nhanh chóng cúp máy chỉ để lại những tiếng tút tút làm tôi thấy bần thần cả người.

Làm sao chứ, nàng không muốn nói chuyện với tôi hay sao, tại sao khi vừa nghe tiếng tôi nàng lại tắt máy thay vì vui vẻ tiếp chuyện như trước kia, tôi đã làm gì sai chăng? Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm, tôi phải cuống cuồng trả điện thoại về vị trí cũ khi nghe tiếng con bé bước lên lầu:

– Anh làm gì mà hớt hải thế, mới làm chuyện xấu à?

– À không có gì, chỉ ngắm cảnh thôi mà?

– Có thật là thế không?

– Thật hề hề!

Tôi vuốt ngực thở phào vì khi con bé vừa lên đèn màn hình đã kịp tắt trực tiếp cứu cho tôi một phen hú vía thấy rõ. Nó đưa cho tôi ly nước chanh rồi vươn vai tựa vào ban công hít một hơi thật sâu. Lúc đầu tôi cũng chẳng để ý lắm, chỉ chú tâm nhắm nháp ly nước chanh mát lạnh đang cằm trên tay thôi, nhưng mãi đến lúc sau, thấy con bé cứ đứng đó tôi mới tò mò hỏi chuyện:

– Nè, làm gì đứng đó hoài vậy, không sợ lạnh hả?

– Anh cứ uống đi, hỏi nhiều làm gì?

Tức thì, tôi bỏ ly nước xuống bàn rề rà đi đến chỗ của con bé. Nó giờ này tựa hẳn người vào ban công như chẳng còn chút sức sống nào, mặt cứ nhìn xa xăm đâu đó, phải gọi đến lần thứ 2 nó mới đáp lại:

– Sao không uống đi, ra đây đứng làm gì?

– Bạn gái anh buồn thế này không ra sao được!

– Đừng có đùa, không vui đâu!

– Gì thế, bộ gặp chuyện gì à?

– Anh có thật là thích chị em không?

Nó bất chợt hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.

– À thì thích mà, sao em lại hỏi thế!

– Thích nhau có vui không, sao ai cũng thích nhau hết thế?

– Hở, em đang nói cái gì vậy?

– Từ nhỏ đến giờ ít tiếp xúc với con trai nên cũng chẳng biết cái cảm giác thích nhau, cảm giác vui vẻ như thế nào nữa!

– Từ đó đến giờ em không có đi đâu chơi hết à?

– Không, lúc nhỏ em chẳng có thời gian để đi chơi nhiều như chị hai đâu! Có đôi lúc em ganh tỵ với chị hai lắm. Nhưng giờ quen rồi, không gò bó cũng thấy khó chịu!

Con bé khẽ cười, nhưng tôi có thể nhận ra được nó không thực sự cười, khóe mắt nó đỏ lên và có thứ gì đó long lanh đang ứa ra, chắc là nó đang cố kiềm nén cảm xúc trước mặt tôi. Nghĩ lại cũng đúng, tôi từng nghe nói nội con bé rất nghiêm khắc, có lẽ con bé đã bị ép theo khuôn khổ từ nhỏ nên đáng lẽ ra ở cái lứa tuổi này con bé ắc hẳn phải hồn nhiên, vô tư lắm chứ không phải thông minh, sắc xảo đến đáng sợ như thế này. Nhìn đi nhìn lại, chắc chỉ có tôi mới giúp con bé được vào lúc này thôi, thế cho nên hít một hơi thật sâu, tôi khều vai con bé:

– Nè, mấy ngày tết có đi đâu chơi không?

– Tết âm lịch thì cũng ở nhà như mọi ngày thôi!

– Hay đi chơi giao thừa ngắm pháo bông với anh nhen!

– Đi… với anh?

– Gì? Đừng nói là không biết tết là thế nào nhé!

– Không ý em nói là anh rũ em đi chơi đấy à?

– Sao? Lạ lắm hả?

– Không… không có gì, đi thì đi vậy!

Phớt lờ đi những biểu hiện kì lạ của Ngọc Mi, tôi vẫn vui thầm trong bụng vì tin rằng mình đã làm được một việc tốt giúp con bé. Còn về cú điện thoại đó của Ngọc Lan tôi cũng chẳng biết vì sao nàng lại làm thế, chắc là do ngại, nhưng cũng có thể là một lí do nào đó, âu thì cứ đợi nàng về sẽ rõ vậy…

Trở lại với những diễn biến ở trường.

Có thể nói thời gian tiền nghỉ tết là khoảng thời gian dài thê lê vô số kể, bởi lẻ tâm trạng đứa nào đứa này bây giờ chỉ có một chữ tết mà thôi chẳng còn hứng thú học hành gì nữa, ấy thế mà các giáo viên chẳng chịu hiểu cho học sinh, cứ mỗi khi học xong lại giao cả sấp bài tập về nhà cao như núi, còn không thì phải trả bài muốn mệt xỉu với những bài lịch sử, địa lí dài 2 – 3 trang giấy.

Hôm nay cũng vậy, mới vừa bước vào lớp thôi đã thấy cảnh tượng cả đám học sinh tụm 5 tụm 7 nháo nhào chép bài làm tôi thấy hơi nhồn nhột liền chạy vào chỗ hỏi thăm tình hình ngay:

– Ê Toàn, chép cái giống gì thế mày?

– Chép bài lịch sử!

– Bữa trước mày không ghi bài à?

– Bữa hổm bố ghi rồi, đây là cái bài bà cô lịch sử hồi nãy mới gửi bảo là có thanh tra đến dự giờ đột xuất nên đưa cho lớp ứng phó trước, mày tranh thủ chép vào đi, làm phật lòng bà cô thì đừng có hòng mà sống yên!

Toàn phởn nói chẳng sai tý nào cả, trong lớp tôi ai cũng sợ cái uy của bà cô dạy lịch sử đó, chẳng những khó mà còn rất nghiêm, một khi đã phạt đứa nào thì đừng có hòng mà chống chế, xin xỏ. Còn nhớ hồi đầu năm có thằng chỉ lỡ miệng ngáp trong giờ học thôi đã bị bà cô cho lên sổ đầu bài không thương tiếc, từ đó trong giờ lịch sử cả lớp ai cũng trên tinh thần cảnh giao cao độ chả đứa nào dám hó hé lời nào cả, tưởng chừng như chỉ cần nhút nhít một tí thôi đã bị bà cô cho lên sổ ngồi chơi vậy. Nay có thanh tra dự giờ thì chắc sẽ còn căng thẳng hơn nhiều thế cho nên cả lớp tôi giờ đây ai cũng chép ro ro như máy, cơ mà cũng có một vài trường hợp ngoại lệ:

– Ê Phong, mày làm bài tập tiếng anh chưa, bày tao với!

Đó là thằng Khang đinh trong lớp tôi, biệt danh đó xuất phát từ mái đầu không bao giờ dài của nó. Lúc đầu thì nó cũng để tóc ngắn như bao thằng con trai khác đấy nhưng nó cứ để dài ra chẳng bao giờ chịu hớt nên khá nhìu lần bị đội trưởng đội cờ đỏ Lam Ngọc nhắc nhở, thế là nó chơi luôn nguyên quả đầu đinh lên trường làm ai cũng nhìn nó với cặp mắt sững sốt. Mà cũng phải công nhận rằng thằng này chơi khá được, nó nói là nó làm, chả bị ai tác động gì cả, chỉ ngặc một nỗi nó hơi lầm lì, học khá kém, có khi còn thua cả Khanh khờ nữa, vì thế cứ mỗi lần có bài tập là nó lại tìm đến tụi tôi, nhất là môn tiếng anh, cũng nhờ thế mà nó thân với tụi tôi luôn.

– Đâu, mày không hiểu phần nào?

– Thì mấy cái bài tập đó, hôm nay ông thầy anh văn bắt nộp bài tập mà!

– Làm tới đâu rồi đưa bố xem!

– Hề, chưa làm!

– Đệt, thôi cái đó để sau đi, tao chép bài lịch sử đã!

– Thì mày cứ làm hộ tao, để tao chép bài lịch sử cho mày cho!

– Úi cái thằng đấy mà vẽ vời gì, chữ nó xấu thế bố thằng nào đọc được, đâu có đẹp như chữ bố!

Xin phép được giới thiệu với mọi người, đây là một trong số 3 thằng bạn mới bọn tôi đã quen được từ hồi đầu năm lớp 11 tới giờ, tên của nó là Phú nổ. Cái biệt danh Phú nổ xuất phát từ cái tính hay nổ của nó, về khoản nói phét, chém gió thì thằng này là trùm, ở đâu có nó ở đó như cái đại nhạc hội, chẳng bao giờ yên lặng được, nhưng cũng nhờ nó mà cả lớp như sinh động hơn hẳn, tiết nào tiết nấy vui nhộn hẳn ra.

– Chữ mày đẹp thì mày chép dùm cho thằng Phong đi!
– Bậy, bố đang ngâm cứu lịch sử, để sau đi!

– Chém gió, chữ mày có hơn gì chữ tao đâu!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 7


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)