Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 7

Đời học sinh – Chương 7

Đạp xe được một lúc, cổng trường đã hiện ra trước mắt với không khí vô cùng đìu hiu. Phải len lỏi vào bên trong mới có thể thấy được một vài phần tử trong lớp tôi đang khua chổi múa kẹp rác trong đó, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười mấy mạng, tuy nhiên những thành phần chủ chốt như Toàn phởn, Khanh Khờ cho đến bé Phương, Lam Ngọc đều đến đông đủ.

Vừa thấy tôi, Phú nổ đã reo lên vang vọng:
– A, sư phò… ò!

– Nhậu không?

– Ba xị…

– Mồi gì…

– Mồi tía cưng, bố cái thằng vào trễ!

Nó đột nhiên đổi giọng cốc vào đầu tôi muốn nhóe lửa.

– Trễ gì, tụi bây cũng mới bắt đầu mà!

– Bắt cái gì, tụi tao làm lâu rồi, giờ này mới tới hả, ở lại làm một mình nhe con!

– Ê Phú!

– Kêu gì mày.

– Theo tao lên quét lầu 2 kia, thằng Tuyên kêu!

– Đệt, bố lạy mày thánh lảng, để còn làm ăn tý xíu!

– Hế hế, thế ra Phú nổ vẫn nổ như thường nhễ!

Tôi bốp tay rôm rốp lườm nó muốn cháy xém:

– Đâu có, thấy mặt mày còn say ke quá, tao hù vài phát cho nó tỉnh ngủ ấy mà. Thấy chưa, mặt mày giờ bảnh như chó cảnh ròi!

– Đệt, bố đấm mày mỏi tay!

– Thôi thôi, hai người trật tự lại làm lao động lẹ rồi về!

Lại là chất giọng lạnh lùng của lam Ngọc vang lên khiến cả hai thằng đứng xếp re như duyệt binh.

Buổi lao động cũng được bắt đầu, nhờ có thằng Tuyên biết ý nên tôi với thằng Toàn, thằng Khanh, Lam Ngọc, bé Phương cùng với đám loi choi kia được trực chung một nhóm ở hành lang tầng trệt, công việc cũng chả có gì khó khăn, chỉ việc quét và quét thẳng tiến thế nên nó tạo cho tôi một cái cảm giác chán chườn vô cùng. Không khí trong trường hôm nay cũng khá là ảm đạm, chắc là do tôi đã quen với cái cảnh nhộn nhịp, ồn ào của những buổi học thường ngày rồi, giờ đây trong một ngồi trường vắng tanh như thế này, nếu không có bọn tôi chí chóe ở đây chắc nó cũng chẳng khác gì một khu bỏ hoang là bao, à mà dùng khu bỏ hoàng thì hơi quá, nhưng cảnh tượng thì đích thực là như thế mà.

Quét tới quét lui dăm ba chỗ, cuối cùng những cái miệng bàn lùi đã bắt đầu lên tiếng, người khai hỏa đầu tiêng là Toàn phởn:

– Ầy chà, làm việc nãy giờ mệt rồi, nghỉ tí đã!

– Ê thằng kia, nãy giờ thấy mày cứ đứng phủi qua phủi lại chứ có quét gì đâu mà mệt!

– Sao không mày, nãy giờ tao quét gần chết, mày mới là thằng làm biếng đó Phú!

– Biếng đâu, nãy giờ thấy tao không, cân cả cái hành lang còn đòi gì nữa!

– Nổ vừa vừa thôi mày, tưởng mình mày làm hả?

– Ờ, tao cũng làm chứ bộ!

Khanh khờ cũng lóc chóc sợ bị nói là làm biếng.

Đến đây, mắt Toàn phởn bỗng nhiên sáng rỡ lên, nó cất giọng ngọt như mía lùi:

– Ê, tụi bây có khát không, tao đi mua nước nha!

– Thôi khỏi mày, kiếm cớ trốn lao động hả!

– Trốn đâu, tưởng ai cũng nghỉ như mày hả?

– Xời, xin lỗi! Bố đây là siêng năng nhất nha cưng!

– Ê Phú, chỗ này còn rác nè, phụ tao quét với!

– Dẹp mày đi, phá bố à!

– Ộ, coi người siêng năng nhất kìa!

– Gì chớ, siêng năng nhưng cũng biết mệt chứ mạy!

– Thôi tụi bây coi làm lao động lẹ còn về nữa, ở đây mãi chán chết!

– Mày không đi chơi ở đâu à Khang?

– FA thì đi đâu, đi coi mấy đứa cặp bồ cho tủi thân à?

– Ế, tối nay ai muốn vào hội độc thân với bố đi coi pháo hoa giao thừa không?

Toàn phởn bỗng đứng lên hớn giọng.

– Mày mà FA cái nỗi gì mà lập hội?

– Vậy là mày không biết tiền sử của bố rồi, cứ hỏi cô gái xinh…

Chưa kịp nói hết câu, Toàn phởn đã bị Lam Ngọc lườm cho cháy xem cả người, vội vàng nhảy ra một đoạn khá xa nói tiếp:

– À, chung quy thì cứ đi chơi vui, chứ có gì đâu mà! Thằng nào muốn tối nay đi chơi thì điểm danh với bố nghen, kẻo hết chỗ!

– Làm như quý làm mà hết chỗ, mà dù gì tối nay cũng ở không, thôi thì đi chơi cho vui vậy! Cho bố một suất VIP nhé!

– Ờ được, còn thằng Phong có đi không mày?

– À, việc này…

Sựt nhớ tới buổi hẹn với con bé Ngọc Mi, tôi lại phân vân nửa muốn nửa không. Muốn vì việc này sẽ tạo cho con bé cảm giác bè bạn, vui vẻ khi lúc nào cũng có miệng thằng Phú bô bô nhưng đây chỉ là ý kiến chủ quan của tôi, biết đâu con bé lại không thích đông người, con gái gia giáo mà.

Thế nên tôi cứ ậm ừ đến một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng:

– À, chắc không đi được, tao mắc công chuyện ở nhà rồi!

– Úi xời, tết nhất mà bận công chuyện gì mày, đi dựt đồ à!

– Dựt dựt tía cưng, nói chung là tao đi không được rồi!

– Ùi, vắng mày cũng chẳng nhằm nhò gì! À mà Ngọc có đi hơm!

Đột nhiên Toàn phởn cao giọng lãnh lót.

– Gì, tôi à?

– Ừ, tối bà có rảnh không, giao thừa đi với bọn này cho vui, có bé Phương nữa nè!

– Ừm, cũng được, đi thì đi!

– Đó thấy chưa, có tui tham gia là Ngọc đi liền hà, hế hế!

Phú nổ được nước nổ banh xác.

– Phú này, nếu muốn biết cảm giác làm mộc nhân thế nào thì liên hệ bạn Toàn để biết thêm chi tiết nhé!

– À thôi, tốt nhất là không nên biết, Toàn ha?

– Tao không liên quan, đừng kéo tao vào kẻo vạ lây!

– Thôi, mọi người tranh thủ quét xong rồi, về nhà chuẩn bị tối đi chơi nhen!

– Ok, việc này thì khỏi phải bàn!

Nhờ đó, tụi này làm việc rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc là cái hành lang đã sạch bong không tỳ vết. Ngay cả việc về cũng vậy, thằng Tuyên chỉ mới điểm danh xong là cả đám đã chạy ùa ra chỗ giữ xe như ong vỡ tổ. Tất cả chỉ tại mấy cái trò cù nhây của đám choai choai Phú nổ với đám con gái nên mới thành ra cớ sự như thế. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ đứng ngoài cười cho có rồi lủi thủi đi về thôi, với tôi bây giờ chẳng ham hố gì con gái nữa rồi, bấy nhiêu rắc rối là quá đủ. Giờ tôi chỉ muốn tìm một chỗ nào đó thật yên tĩnh để tựa lưng vào mà ngủ một giác thật say thôi.

Nhưng tôi chẳng yên thân được bao lâu, chỉ mới vừa về tới nhà, chuông điện thoại đã reo lên inh ỏi:
– À lố, ai đấy!

– Em Mi đây, đã dặn anh biết bao nhiều lần mà vẫn chưa lưu số em nữa à!

– Quên, hề hề! Mà gọi anh có chuyện gì thế, tối mới đi chơi mà!

– Có mới gọi chứ, khoảng chiều chiều anh qua nhà em đi!

– Có chuyện gì thế, lại gặp ba mẹ em nữa hả?

– Không, chỉ là ăn cơm với nội em thôi!

– Gì, nội em á? Lại chuyện gì nữa vậy.

– Anh bình tĩnh, nội chỉ mới về nước mấy bữa nay chưa biết chuyện gì cả đâu, khi nghe tin em đi chơi giao thừa với bạn thì nội đòi xem anh thế nào thôi!

– Èo, có gì không đấy!

– Không sao mà, anh chỉ cần làm theo hướng dẫn của em là được! Thôi, em bận việc rồi, gặp anh sau nhé!

Nói rồi, con bé cúp phone cái độp làm cả người tôi như muốn tan chảy ra. Vậy là chiều nay tôi phải gặp nội con bé, người nổi tiếng khó bậc nhất trong gia đình. Cũng may là con bé vẫn chưa nói chuyện tôi và nó đang quen nhau, tất nhiên là trên danh nghĩa thôi, nhưng như thế cũng đủ để nội con bé phát điên lên rồi. Thôi thì chịu đấm ăn xôi vậy, dù rằng không phải xôi của mình nhưng vẫn phải đi, thật là rắc rối gì đâu!

Vào đâu giờ chiều, không khí có vẻ dễ chịu hơn khi những cơn gió mát bắt đầu thổi lùa qua nhưng con phố như muốn chào hổi nhưng người dân ở đây rằng “chúng tôi đã đến rồi, không khí mùa xuân nhé”. Quả thật đến chiều quan cảnh ngoài đường càng nhôn nhịp hơn khi người ta đã bắt đầu rời nhà chuẩn bị cho chuyến du xuân đêm giao thừa. Nào liển, hàng rong, đâu đó là những cây nêu được dựng lên làm cho không khí tết càng đến gần hơn bao giờ hết.

Sau khi chỉnh chu quần áo gọn gàng, tôi bắt đầu sải từng bước rề rà đến chiếc xe cam đen đã gắn bó với tôi biết bao năm nay, trước đó ba đã cho tôi một số tiền gọi là mừng tuổi khiến tôi mừng muốn ứa nước mắt. Thế là thời gian gặp mặt của hai cha con tôi cũng hết, tối nay ba tôi cũng đi về đoàn luôn, chắc là lâu lắm mới gặp lại. Đáng lẽ ra tôi đã có thể ở với ba tôi lâu hơn một chút rồi, chỉ tại buổi trực trường kinh khủng nhất chưa từng thấy ngày hôm nay thôi. Nhưng thôi, dù gì cũng gặp nhau rồi, biết ba vẫn khỏe thì tôi cũng an tâm, giờ đây công việc còn lại chỉ là đi đến nhà con bé thưởng thức bữa ăn kinh dị cùng nội của nó mà thôi.

Đúng bong 6h tối tôi có mặt tại nhà của con bé, tuy là được nó dẫn vào nhưng đôi chân tôi cứ líu ríu cả lên vì khẩn trương, khẩn trương đến nỗi con bé phải lên tiếng:

– Anh cứ bình tĩnh đi, vào ăn có bữa cơm thôi chứ có phải ra mắt đâu mà!

– Có thiết là ăn cơm thôi không, anh thấy sao sao ấy!

– Cùng lắm bà chỉ hỏi vào câu về tên tuổi, quê quán, ăn nhanh xong rồi đi ngay mà, đừng lo!

Tin lời con bé, tôi bước có đôi phần tự tin hơn vào ngôi nhà to lớn đã từng tạo cho tôi nhiều kỷ niệm trước đây.

Hôm nay căn nhà được bày trí khá bắt mắt với những gam màu đỏ ói đặc trưng cho ngày tết, nào liển, nào hoa, nào măm ngũ quả, mai vàng câu đối chẳng thiếu thứ gì. Cái thiếu duy nhất ở đây chắc có lẽ là cô gái mắt xanh xinh xắn đó, thiếu cô ấy, không khí tết có phần ảm đạm đi đôi chút, nhưng không sao đâu, một ngày nào đó tôi sẽ được gặp lại đôi mắt xanh ấy thôi mà…

– Nè, anh có nghe em nói gì không?

– Hả hả, có chuyện gì?

– Em hỏi hôm nay nhà bày trí có đẹp không?

– À đẹp chứ, em bày trì à?

– Cũng một phần thôi, chủ yếu vẫn do nội hưỡng dẫn cả!

– Nội em giỏi ghê nhỉ?

– Còn phải nói, hồi còn trẻ nội em thông minh, sắc xảo lắm đấy!

– Hơn cả chị em?

– Sao lại hơn cả chị em? Hơn cả em ấy chứ!

– Èo èo, bắt đầu thấy lạnh người rồi đấy.

– Bé Mi à, con dẫn bạn vào nhà chưa, sao lâu thế?

Bỗng dưng một giọng lão niên vang lên cắt đi cuộc nói chuyện của bọn tôi. Ngay sau đó, con bé Mi bỗng cầm tay tôi đi thoăn thoắt vào trong bếp với chất giọng không thể dịu ngọt hơn được:

– Dạ, con vào rồi nè nội! Đây là bạn con, ảnh tên Phong, học cùng trường với con nhưng lớp trên!

– À, ra đây là người dẫn con đi chơi à, ngồi đi, vào bữa ăn rồi đó!

– Dạ, cảm ơn bà!

– Sao hai tụi con quen nhau vậy, hai đứa khác lớp mà nhỉ?

– Dạ, anh ấy làm bên đoàn, gặp nhau thường nên quen luôn ạ?

– Mi này… ục…

Chưa nói hết câu tôi đã bị con bé dẫm chân một phát muốn tóe móng cộng với một cái lườm lạnh băng làm tôi khiếp vía im ngay tức khắc.

– Chà, đã gọi bằng Mi rồi à, thân đến thế sao?

– Dạ, hông có gì đâu nội, chuyện bình thường mà!

– Chuyện bình thường? Cho người khác biết tên cún cơm mà không thân thì gọi là gì Mi nhỉ?

– À, dạ thưa bà, chuyện này là do con tình cờ biết được tên em ấy trong cuốn sổ tay, nên hay giỡn vậy thôi, không ngờ đây là tên cún cơm ạ!

Tôi nhanh trí bịa ra ngay một chuyện để chữa cháy, ấy thế mà vẫn bị bắt thó:

– Ra vậy hả, thế ra con xem lén sổ tay của bé Mi rồi!

– Dạ việc này…

– Thôi, làm quen nhiêu đây cũng được rồi, mọi người ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội đó!

Thấy tôi có vẻ ngáo, bà cũng chẳng hỏi dồn nữa nên đảnh sang chuyện ăn cơm để tôi đỡ phải mất mặt. Kì lạ thay mẹ của Ngọc Lan thường ngay rất hay cười đùa khi nói chuyện nhưng hôm nay cũng chẳng cười lấy một tiếng nào ngoài mới tôi ăn mấy món do mình tự nấu để tránh sự ảm đạm của bữa ăn. Và đó cũng là không khí chính suốt buổi hôm đó, một cảm giác thật ngột ngạt và khó chịu, tôi thậm chí còn chẳng dám vợ đũa gắp thức ăn nếu không có sự trợ giúp của cả mẹ Ngọc Lan và con bé Mi.

May sao, bữa ăn cũng trôi qua một cách bình yên vô sự. Đương nhiên, sau bữa ăn, tôi lập tức di chuyển sang phòng khách càng nhanh càng tốt để tránh phải giáp mặt với bà, nơi chỉ có thằng Bảo đang ngồi chiễm chệ nhai số mức dừa trong chiếc hộp nhựa. Khổ nỗi tôi phải đợi bé Mi rửa chén xong mới có thể đi chơi được nên phải ngồi giáp mặt với nó trong khi xung quanh chả có ai.

– Này, lúc nãy một phen thót tim hả?

Thằng Bảo nhìn tôi cười khoái trá.

– Thót tim cái gì, chuyện bình thường mà!

– Hề, chưa hết đâu, đó chỉ là bà nói chuyện xã giao với anh thôi đấy, còn nếu đã thân rồi thì cảm nhận độ thốn khi nói chuyện đi nhé!

– Ghê đến thế cơ à?

– Tất nhiên rồi, anh nghĩ bé Mi được như bây giờ là do ai kèm cặp chứ?

– Liệu có quá không, chia nhau ra để nuôi rồi còn sang tận bên đó để nuôi dưỡng nữa?

– Chả có gì là quá đối với một gia đình gia giáo cả? Nhưng kể ra cũng tội cho bé Mi thật đấy! Từ nhỏ đã phải theo nếp nhà, ít khi được đi chơi lắm!

– Vậy con bé phải ở nhà suốt sao?

– Cũng không hẳn, chỉ là ít đi chơi thôi! Cuối tuần nội vẫn cho Mi về nhà ngoại chơi mà!

– Chà, nhóc là hàng xóm nhưng cũng rành nhỉ?

– Chỉ là được nghe kể lại thôi! Với lại lúc nhỏ cũng hay rũ Mi đi chơi lắm, nhưng chẳng được bao lâu đã bị nội kêu về nên cứ ấn tượng mãi chuyện đó!

– Vậy là nhóc thích bé Mi lắm à?

– Anh biết rồi còn hỏi, có phải đang trêu chọc tôi không?

– À không, chỉ là…

– E hèm…
Đang nói, giọng con bé Mi đã hắn lên từ đằng sau làm tôi hú vía suýt nuốt luôn hột chùm ruột đang ngậm trong họng.

– Nãy giờ hai người đang nói chuyện gì mà nghe loang thoáng có tên tôi thế?

– À hề hề, có gì đâu, anh đang nói chuyện đi chơi tết với Mi ấy mà!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 7


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)