Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 7

Đời học sinh – Chương 7

– Hề hề, cơ mà hông làm bài tập hả mày, bỏ tật làm biếng đi nhé, phải học tập tao này!

– Học mày cái gì?

– À, Phong ơi!

Bỗng nhiên nó quay sang tôi.

– Kêu tao gì đấy!

– Chút chỉ tao bài tập anh văn luôn nhé!

– Tổ bà mày, đùa bố à!

Thằng Khang tức tối kí vào vai thằng Phú một cú nhá lửa làm nó ôm vai la bài hãi:

– Ahh, tao bị đứt hết gân mạch rồi!

– Mấy người trật tự lại dùm cái đi!

Lam Ngọc nhíu mày gắt nhỏ làm cả bọn câm như hến chẳng thằng nào dám hó hé, duy chỉ có một thằng:

– À Phong ơi.

– Gì đấy?

– Làm bài tập tiếng anh rồi đó hả?

– Ờ, chi thế!

– Lát chỉ tao tin học nha!

– Á sặc, mày lảng nữa!

– Lảng gì, thì tao hỏi mày làm bài xong chưa, chỉ tao môn khác!

– Chắc tao chém mày chết, để tao chép bài sử xong rồi muốn làm gì làm!

Đó là thằng cuối cùng trong số 3 thằng bọn tôi quen được, cả lớp tôi ai cũng gọi nó là Kiên lảng, bởi lẽ thỉnh thoảng nó hay có một số phát ngôn lảng xẹt khiến người khác sôi máu, chính tôi cũng bị nó làm cho sôi máu mấy lần bởi cái tật ăn nói ngô nghê của nó. Đó là những thằng mà bọn tôi quen được trong số mười mấy thằng con trai mới chuyển tới lớp tôi năm 11 này, nhờ tụi nó mà cả quãng đường cấp 3 còn lại của tôi sinh động hơn hẵn, không tin ư, về sau sẽ thấy thôi.

Trở lại với việc thanh tra dự giờ đột xuất môn lịch sử.

Như mọi người đã biết bà cô Lam đã cho bọn tôi biết trước được bài mới để ứng biến khi thanh tra đến dự, thế nhưng rắc rối chẳng vì thế mà thuyên giảm, trái lại nó còn gây ra không ít chuyện bi hài sắp tới đây.

Vào cuối giờ ra chơi, trong khi cả lớp còn đang mải mê lo coi lại bài lịch sử thì thằng Khanh khờ ngồi bàn trên cứ ngồi tum húm một chỗ, mồ hôi mồ kê đổ ra ướt cả lưng áo. Thấy thế tôi mới tò mò khều vai nó:

– Ê mày, bị bệnh à, làm gì ghê thế!

– Không có chuyện gì đâu, tại tao nực á!

– Nực gì mày, trời đang mát mẻ, kể bố nghe nào!

– Mày kề sát tai lại đây!

– Sao nói tao nghe xem!

– Tao đau bụng quá!

– Gì, đau bụng mà mặt mày nhìn như trăn trối vậy!

– Ai biết đâu, sáng mới ăn mấy trái ổi, hồi nãy uống thêm có chai pepsi mà đau bụng quá!

– Chết cha mày hôn, mày uống kiểu đó dễ bị ngộ độc ổi lắm, không chữa trị thì chết ngay đó!

Phú nổ vừa nghe đã chêm ngay một câu vào làm thằng Khanh sợ xanh mặt rung lẩy bẩy.

– Đừng có hù nó mạy, coi có sao không để tao nói với lớp trưởng!

– Thôi mày lảng quá, nói với lớp trưởng làm gì? Giờ có đau bụng thì đi vào nhà vệ sinh giải quyết đi, không lát thanh tra vào là khỏi đi luôn bây giờ!

Nghe lời bọn tôi, nó líu ríu ngồi dậy định đi tới nhà vệ sinh thì đoàn thanh tra đã thoắt hiện trước của lớp cùng với bà cô lịch sử, thế là nó xui xị đành ngồi xuống trở lại, nom nét mặt đần ra thấy rõ:

– Làm sao giờ tụi bây?

– Thì cứ ngồi im đó chịu cho hết giờ đi, có sao đâu mà – rồi Toàn phởn quay sang bọn tôi – tụi bây nghe đây, từ đây đến cuối tiết không thằng nào được đụng vào thằng Khanh, nó bây giờ như trái bom nổ chậm, đụng vào là nổ ngày, rõ chưa?

– Déc sơ!

Cả đám bọn tôi vừa nhịn cười vừa liếc nhìn thằng Khanh giờ này trông thảm đến phát tội, giá mà có cái lỗ cho nó chui xuống được!

Tiết dự giờ rồi cũng bắt đầu trong không khí cực kì căng thẳng, cô sử cứ luyên thuyên giảng trong khi bọn tôi cứ ngồi xếp re dò theo những gì được ghi trong tập. Những lúc như thế này tôi lại liếc nhìn sang Lam Ngọc, nàng vẫn chăm chỉ nghe giảng bài như mọi ngày, chỉ có điều hơi lạnh lùng một tí, hơi hững hờ một tí và hơi buồn đượm một tí. Ừ thì lỗi do tôi mà, cho đến nay, tôi vẫn tự hỏi mình quyết định như thế là đúng hay sai, tôi có quá vô cảm khi quyết định nghe theo thằng Toàn không, dù gì thằng Toàn cũng là người ngoài nó không hề biết Lam Ngọc đã trải qua những gì và chịu đựng những gì, những quyết định của nó chỉ mang tính khách quan bề ngoài mà thôi.

Liệu tôi:

– À, Ngọc ơi…

– Em Phong…

Đang định quay sang Lam Ngọc, tôi bỗng giật mình khi nghe tiếng cô sử gọi đích danh tên mình đứng dậy:

– Dạ… cô kêu em…

– Em cho cô biết nội dung của hội nghị mu – ních là gì?

Tự tin với bài giảng đã được chép trước đó, tôi ung dung lật ra ngay phần cần trả lời để chấm dứt câu hỏi nhưng hỡi ơi lật mãi chả thấy đâu, tôi vỗn dĩ chẳng thích màu mè nên tựa bài hay tiêu đề chẳng bao giờ lấy viết đỏ ghi cả, giờ đây trong cơn rối rắm tôi chẳng thể nào tìm được cái hội nghị mu – ních gì đó ở đâu cả, tất cả bây giờ trươc mắt tôi chỉ là một đống chữ xanh lè được chép gấp rút.

Thấy tôi cứ ậm ừ, cô lại hỏi với vể khẩn trương:

– Sao, em trả lời được không Phong?

– Dạ được mà cô!

– Nội dung của hội nghị Mu – ních là… à… thành lập… Bayern…

– Hả, em trả lời sao, nói rõ cho mọi người nghe!

– Dạ à…

– Đây nè, đọc 8 điều đi, nhanh lên…

Đang trong cơn bỉ cực, Lam Ngọc đã chìa cuốn vở trước mặt tôi ngay chốc phần trả lời câu hỏi trực tiếp cứu nguy cho tôi một mạng trông thấy, vì thế tôi có thể trả lời câu hỏi và ngồi xuống một cách hiện ngang mà tim vẫn còn đập thình thịch như trống.

– Sao Phong chép bài cẩu thả vậy, chẳng làm dấu tiêu đề gì hết, thấy hậu quả chưa?

Nàng nhíu mày nhắc nhở khi tôi chỉ mới vừa ngồi xuống.

– Hề, thì có viết đỏ đâu mà viết!

– Không có thì lấy viết của Ngọc này, Ngọc lúc nào cũng sẵn lòng với Phong mà!

– Hả…

– À, ý Ngọc là lúc cũng sẵn lòng cho Phong mượn mà!

Nàng vội gượng gạo chữa lời mà nét mặt không tránh khỏi những vệt đỏ ửng nhưng chỉ trong thoáng chóc nàng đảnh sang chuyện khác rất nhanh:

– Mà hồi nãy Phong tính nói với Ngọc chuyện gì thế?

– À chuyện… chậc… không có gì, tính hỏi tý bài ấy mà, giờ hết rồi!

– Ừm, vậy thôi tập trung nghe giảng đi, cô lại gọi nữa đấy!

Thế là tôi lại bỏ mất một cơ hội đáng giá nữa, nhưng nếu thật sự tôi muốn nói với Lam Ngọc, tôi sẽ nói chuyện gì đây? Nói rằng tôi không phải đang cặp với Ngọc Mi mà chỉ là một bản giao kèo để chờ Ngọc Lan thôi sao, như thế chỉ làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, chưa kể Lam Ngọc sẽ không bao giờ tin chuyện chỉ có ở trong phim này đâu. Cho nên, sự im lặng đôi khi cũng giải quyết được rất nhiều chuyện… khi ta bế tắc.

Buổi dự giờ vẫn được tiếp tục sau câu hỏi của cô, thằng Khanh giờ này coi bộ đã đến giới hạn chịu đựng, mặt nó xanh lè, mồ hôi vả ra như tắm ướt hết cả người. Theo như thằng Toàn nói, trái bom Khanh Khờ đã sắp phát nổ đến nơi. Người lo lắng nhát lúc này không ai khác ngoài tôi, bởi lẽ tôi ngồi ngay sau nó, có mệnh hệ gì người chịu đầu tiên là tôi chứ không ai khác, bởi thế tôi lúc nào cũng nơm nớp lo âu khi nhìn thấy mỗi cú rung người của nó, cảm giác sợ hãi còn hơn là ngồi cạnh trái bom thiệt nữa.
Ấy thế mà:

– Khanh, em có nhận xét gì về tình hình chiến sự trong giai đoạn chiến tranh này?

Trời xui đất khiến thế nào mà cô sử kêu ngay thằng Khanh làm nó giật mình, mặt trông tội đến phát thương. Nó rung lẩy bẩy đứng lên, cầm cuốn vở đọc từng chữ cứ y như đọc tuyên thệ vậy. Cả lớp giờ này chỉ có bọn tôi là biết nó đang bị gì, những đứa khác bây giờ chắc có lẽ chỉ tưởng nó đang run vì bị kêu lên mà thôi.

– Ê, coi bộ thằng này sắp nổ tung rồi mày ơi!

Phú nổ nhăn mặt ra dấu cho bọn tôi vì nó cũng ngồi ở dãy bàn kề sát tay trái thằng Khanh.

– Ê, thằng Khanh đọc tới đâu rồi!

– Thôi mày lảng quá, hơi đâu dò theo nó!

– Èo, tụi bây im lặng đi, thằng Khanh nó nghe bị áp lực hơn giờ, để…

Chưa kịp nói hết câu, một cơn gió lùa từ cửa sổ vào làm tập vở phấp với tứ tung. Nhưng cái mà bọn tôi lo nhát là giờ này Khanh khờ đang có dấu hiệu hiếp mắt, miệng mở rộng, lỗ mũi phình to, đó chính xác là hắc xì. Xét tình thế giờ này, nó đang đứng trước mặt tôi, chính xác hơn là bàn tọa của nó, nếu nó hắc xì chắc chắn tôi sẽ lãnh đạn 100 phần công lực, chưa kể là Lam Ngọc ngồi kế bên có thể sẽ bị vạ lây, và rồi…

– Hắc xì…

Ngay cái khoảnh khắc đó, tôi chẳng còn suy nghĩ được gì nhiều, đành ngã người lao về hướng của Lam Ngọc thuận tay xô nàng nằm rạp xuống đất nhắm mắt hứng chịu sự bùng nổ của thằng Khanh.

– Bủm…

Tuy nhiên, trái ngược với suy đoán, nó chỉ xì rắm một cái rõ to chứ chẳng còn chuyện gì xảy ra nữa. Cả lớp giờ này im lặng đến phát sợ, mọi sự chú ý thoạt đầu đều dành cho tôi với Lam Ngọc hiện đang nằm dưới sàn nhưng nhanh chóng sau đó tất cả đều đổ dồn vào thằng Khanh khờ giờ này đang tỏa mùi chẳng khác nào bãi rác lâu năm.

– Nổ hố xí rồi, sơ tán đi!

Phú nổ la bài hải làm cả lớp ai náy cũng đều hốt hoảng di chuyển khỏi chỗ ngồi, riêng chỉ có Khanh khờ giờ này cứ ngẩn tò te ra đó chả biết làm gì ngoài ngó láo lia như từ trên trời rơi xuống. Cảnh tượng giờ này hết sức là hùng vĩ khi cả lớp tràn hết ra ngoài ban công tị nạn khỏi cái mùi địa ngục đó, đến nỗi bác bảo vệ phải chạy lên xem xét tình hình an ninh trật tự. Còn cô sử thì cứ đứng xin lỗi rối rít mấy người thanh tra trong khi mắt cứ lườm về phía lớp tôi với sát khí đằng đằng như bừng lửa. Buổi dự giờ vì thế cũng bị hủy bỏ, cả lớp tôi uể oải bước vào lớp khi ám khí đã bị xua tan đi hết, người tiếp chuyện với Khanh khờ đầu tiên là thằng Toàn, nó đi tới vỗ vai:

– Ê mày, người ta đi hết rồi, có đau bụng thì vào nhà vệ sinh đi!

– Hết đau bụng rồi, xì ra phát hết nhẵn, biết thế lúc đầu giờ tao xì phát cho xong!

– Cái thằng… ăn nói nghe nổi cả da gà!

– Thánh ới, ngồi ngay ngắn nhận của em một lạy… từ nay chức thánh nổ chắc phải trao lại cho thánh rồi!

Phú nổ chạy đến quỳ một chân trước mặt thằng Khanh làm nó tức tối gắt gỏng:

– Dẹp bọn mày đi, tao bị thế còn chưa vừa lòng hả!

– Khanh ơi, mày có đi vệ sinh không, tao cho mượn giấy nè!

– Đệt, tụi bây đừng có chọc bố điên!

Thấy nó khổ sở thế, bọn tôi cũng chẳng đành lòng chọc nên đi về chỗ ngồi chuẩn bị bài cho môn tiếp theo, nhưng chắc chắn rằng việc mà thằng Khanh gây ra hôm nay sẽ không gói gọn trong lớp đâu, bởi lẽ mấy đứa con gái lớp tôi đứa nào cũng là cái loa phát thanh di động cả, 1 truyền 10, 10 truyền 100, sớm muộn gì cả trường đều biết, tới lúc đó mới thực sự là thảm họa cho chú Khanh nhà mình. Cơ mà bỏ qua chuyện đó một bên đã vì có một chuyện khác còn quan trọng hơn, ngay lúc bọn tôi đang chuẩn bị bài thì ông thầy chủ nhiệm đã chiểm chệ đi vào lớp với bộ mặt cau có không chê vào đâu được:

– Các em có coi nói này là trường học không?

– Dạ thưa thầy!

– Biết hôm nay thanh tra tới dự giờ mà còn dám gây ra chuyện lớn như thế này nữa hả!

– Dạ, nổ hố xí là chuyện ngoài dự kiến mà thầy!

– Phú, em đừng có giỡn nữa, đây không phải chuyện thường đâu!

– Dạ thầy ơi!

– Sao Kiên, em có ý kiến gì?

– Tiết sau học môn gì thầy?

– Lớp em đang giỡn mặt với thầy đó à, lớp em đã gây ra chuyện lớn rồi, chắc chắn sẽ không yên với nhà trường đâu, thầy cũng không biết làm sao để giải quyết đây!

– Nhưng thưa thầy, chuyện này cũng ngoài ý muốn, chắc các thanh tra sẽ hiểu ạ!

– Đúng đó, hay là thầy đi với em cùng với lớp trưởng lên văn phòng xin lỗi đoàn thanh tra ạ!

– Ừm, để xem sao đã!

Kết quả bữa hôm đó cũng khả quan lắm, tuy đã xin được đoàn thanh tra bỏ qua chuyện kỉ luật trường rồi đấy nhưng tội chết có thể tha tội sống khó bỏ, sau bao nhiêu tranh cãi, cuối cung lớp tôi cũng phải chịu một hình phát để có cái gọi là răn đe nhưng lớp khác, hình phạt cũng chả có gì nặng, chỉ là làm lao động trường 1 ngày thôi, nhưng lại ngay vào ngày 29 tháng chạp mới ức, nó gián tiếp liên quan đến bao nhiêu là chuyện, thiệt khổ gì đâu!

Thời gian cứ thầm lặng trôi, chẳng mấy chốc sau cũng đến ngày 29 tết. Nhỏ Nhung đã về quê ăn Tết từ hồi 25, đương nhiên ba tôi cũng được nghỉ, nhưng chỉ duy nhất ngày hôm nay, đến sáng hôm sau lại đi theo đoàn múa lân để biểu diễn theo yêu cầu nên cũng không ở lại được lâu.

Mới sáng bảnh mắt, ba tôi đã đập cửa phòng:

– Dậy mày, thằng kia! Tết nhất mà ngủ tối ngày!

– Để con ngủ chút đi ba!

– Mày có mở cửa ra không, tao tông vào bây giờ!

– Rồi rồi, con ra ngay, làm gì mà ba kêu sớm vậy?

– Cái thằng này hay nhỉ, mới tối qua mày còn kêu tao sáng mai kêu mày dậy đi trực trường, giờ còn giả nai hả con?

– À, con nhớ rồi, ơ… oáp…

– Thanh niên trai tráng… chậc… mà trường gì kêu đi trực cả ngày tết thế, mày bị phạt lao động à?

– Dạ đâu có, tại lớp con đăng kí ngày tết để kiếm thêm điểm cộng đó, hề hề!

– Kiếm điểm gì kì thế không biết!

– Dạ thôi con đi đánh răng rồi lên trường nghe ba!

– Ừ, đi cẩn thận đấy!

Thế là tôi chạy tót một mạch ra xe dong thẳng ra ngoài đường.

Năm nay không có 30, nhưng không vì thế mà mọi việc trở nên xáo trộn, vẫn những cửa hàng đầy ấp khách tranh thủ đi muôn đồ cuối năm, vẫn nhưng hàng trái cây bán muộn cho những ai chưa cho măm ngũ quả, vẫn là những hàng thịt còn sót lại chờ người đến để hóa thành những nồi thịt khó tàu nghi ngút. Không khí tết vẫn như thế, vẫn nhộn nhịp vui tươi, nhưng trong lòng tôi lại có một cảm giác gì đó rằng nó chẳng giống trước nữa. Có lẽ vì những trò chơi năm mười, cuốc bắt, rồng rắn lên mây cùng với những trò chơi khác đã không còn hiện diện ở cái xóm này như 10 năm về trước, nó đã dần được thay thế bằng những trò chơi điện tử, những chiếc điện thoại cảm ứng trượt vèo vèo với vô số nhưng trò chơi hấp dẫn, liệu đến thứ gì sẽ thay đổi nữa?

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 7


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)