Phần 56
Buổi tối hôm đó, Loan mua đồ ăn rất nhiều về nhà để hai mẹ con ăn, gọi là có tí chúc mừng con vừa đạt kết quả cao trong kỳ thi vừa rồi. Bữa ăn diễn ra được nửa chừng thì Loan mới hé lộ món quà cô dành cho con từ cách đây độ nửa tháng:
– Con này, mẹ có quà mừng con vào cấp III đấy.
– Thật á mẹ, con không cần gì đâu mẹ, mẹ đừng mua gì tốn kém, con lên cấp III phải tiêu của mẹ nhiều tiền hơn đấy.
Loan thầm cảm ơn con vì đã nghĩ cho mẹ còn khó khăn nhiều vất vả lo toan, từ bé đến giờ, Dũng chưa bao giờ mở miệng hỏi xin mẹ mua cho cái này, mẹ mua cho cái nọ. Có chăng chỉ là vài đồ dùng học tập nhỏ bé mà cậu dùng đến cũ hỏng mới hỏi xin mẹ tiền mua thay mà thôi. Nhưng lần này khác:
– Con đừng lo, mẹ chuẩn bị cái này từ lâu rồi. Lần này nhất định mẹ thưởng cho mẹ con mình.
– Mẹ con mình?
– Uh, cả hai mẹ con đều được thưởng.
– Món quà gì mà mẹ con mình đều dùng chung được hay vậy ta?
– Hi hi hi hi, thế mới hay. Mẹ thưởng cho hai mẹ con một chuyến đi nghỉ hè.
Mẹ vừa nói xong mà Dũng há hốc mồm vì ngạc nhiên và vui sướng. Từ bé đến lớn cậu chưa được đi nghỉ mát bao giờ. Nhà gần biển thật đấy nhưng cậu mới chỉ đi Đồ Sơn cách nhà 20km có 1 lần mà thôi.
– Vậy hả mẹ, hai mẹ con cùng đi à, con thích lắm mẹ ạ, con cảm ơn mẹ. Đi đâu hả mẹ?
– Biển Trà Cổ – Quảng Ninh, con đồng ý không?
– Đi đâu cũng được mẹ ạ, miễn là có mẹ đi cùng thì đi đâu con cũng vui.
– Con trai của mẹ ngoan, chỉ có hai mẹ con ta thôi. Cuối tuần này đi luôn nhé. 3 ngày 2 đêm.
– Vâng ạ.
Rồi bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ với những câu chuyện về biển, về chuyến nghỉ mát sắp diễn ra.
Buổi tối hôm đó, như lệ thường mẹ con lại quấn lấy nhau sau khi những cái áo mỏng manh được trút khỏi người, rồi những tiếng rên xiết, những tiếng bạch bạch va chạm da thịt, rồi nước được tiết ra, rồi tinh trùng được bắn thẳng vào bướm mẹ. Đê mê và hạnh phúc.
Hồi đó, Trà Cổ là một bãi biển mới được đưa vào khai thác du lịch tắm biển, khách đến còn ít vì chưa được nhiều người biết đến. Biển Trà Cổ cách thị xã Móng Cái khoảng 20km, cách Hải Phòng khoảng 200km, từ đây có thể nhìn sang đất Trung Quốc vì Móng Cái là thị xã biên giới ngăn cách với Trung Quốc bởi dòng sông Ka Long.
Biển mới khai thác nên rất đẹp, rất sạch và có nét gì đó hoang sơ. Hai mẹ con Loan xuất phát từ Hải phòng đầu giờ chiều mà đến tối mới đến được nơi, dù cách có 200km thôi nhưng đường đi khó khăn quãng từ Hạ Long đến Móng Cái với những khúc quanh, khúc ngoằn, lên dốc xuống đèo. Mệt mỏi, hai mẹ con đến nhận phòng khách sạn đã đặt từ trước, gọi là khách sạn cho sang miệng thôi chứ thực ra chất lượng thì chỉ tương đương nhà nghỉ. Loan đặt phòng 1 giường đôi có phòng tắm riêng với bình nóng lạnh, có cả điều hòa nữa. Phòng nghỉ này có ban công nhìn ra biển, cũng khá đẹp, sạch và yên tĩnh.
Qua giờ tắm biển nên hai mẹ con sau khi tắm rửa trên phòng thì xuống tìm quán ăn cơm. Ăn xong cũng gần 9 giờ tối, về phòng giờ cũng hơi sớm nên Loan rủ con:
– Mẹ con mình đi dạo biển đi.
– Vâng ạ.
Thế là cầm dép trên tay, hai mẹ con không phải xắn quần vì đều mặc quần cộc cả, nước biển man mát làm cảm giác mệt mỏi được xua tan. Loan nắm lấy tay con đi dạo ven biển, chả có mấy người còn ở biển giờ này thành ra nhìn từ xa thấy hai bóng hình một nam một nữ cầm tay nhau như những đôi tình nhân, ánh trăng trên biển làm nền cho khung cảnh nên thơ này.
Đi dạo một lúc, thấy đi đã xa xa, nhìn quanh chẳng còn ai và thấy đã mỏi chân, hai mẹ con dừng chân, lấy dép kê mông ngồi xuống cát. Loan ghé đầu vào sát ngực con. Dũng vòng tay ôm lấy vai mẹ. Loan thì thầm:
– Hôm nay mẹ muốn dẫn con tới đây, trước biển cả để muốn tâm sự cùng với con.
Dũng ghì sát mẹ hơn vào ngực mình, cậu lắng nghe xem mẹ muốn nói điều gì. Mẹ nói tiếp:
– Con biết trước biển là ý nghĩ như thế nào không?
– Con biết ạ, là trước mặt bố.
– Bố con đã bỏ mẹ con mình đi và ở lại với biển. Con biết không? Bố con là một người đàn ông tuyệt vời, là người đầu tiên mẹ yêu và mẹ hoàn toàn không hối tiếc vì đã là vợ của bố con. Nhưng mọi thứ như số phận an bài, mẹ và bố phải xa nhau vĩnh viễn khi mẹ còn rất trẻ. Bố để lại cho mẹ duy nhất một điều quý giá, đó là con.
– “Vâng”, Dũng khẽ đáp như muốn nói với mẹ rằng “con vẫn đang nghe đây”.
– Những ngày đầu mất bố, mẹ đã rất buồn, rất khổ, nhiều lúc mẹ muốn gục ngã lắm. Nhưng có con ở bên cạnh mẹ, mẹ con ta động viên nhau để rồi cùng nhau vượt qua biết bao trở ngại, thử thách trong cuộc sống. Rồi dần dần theo thời gian mẹ cũng nguôi ngoai đi phần nào nỗi cô đơn. Cũng bởi con luôn động viên mẹ, luôn luôn là đứa con ngoan ngoãn làm nguồn động lực cho mẹ.
– “Vâng”, Dũng đưa tay lên má mẹ để xoa đi giọt nước mắt vừa rơi.
– Dạo gần đây, mẹ thấy mẹ không còn yêu bố con như ngày xưa nữa, mẹ thấy mình… thấy mình… yêu con rồi.
Một khoảng lặng của hai mẹ con. Dũng đưa một tay cầm lấy bàn tay bé nhỏ của mẹ, cậu xiết lấy bàn tay ấy, truyền hơi ấm sang như động lực để mẹ nói tiếp, hãy để mẹ nói hết tâm tư của mình:
– Mẹ yêu con không đơn thuần là tình mẫu tử mẹ con nữa, mà mẹ thấy mẹ yêu con giống như nam nữ bình thường. Mẹ biết điều đó là không đúng nhưng sự thật là như vậy, mẹ không cần phải che giấu với con, không phải che dấu với bố con làm gì. Mẹ biết ghen, biết nhớ, biết cảm giác được che chở khi ở bên con. Những khi hai mẹ con mình tình cảm, gần như mẹ không nghĩ con là con của mẹ, mẹ chỉ nghĩ con là người đàn ông của mẹ, mẹ thấy mình thật nhỏ bé khi nằm trong vòng tay con. Rồi những lúc mà con ở trong người mẹ, mẹ thấy mẹ thực sự là người vợ của con, con là chồng của mẹ. Mẹ xấu lắm phải không?
Xiết chặt đôi bàn tay mẹ, Dũng quay mặt mẹ lại về phía mình, một nụ hôn nồng nàn sâu lắng ngọt ngào được Dũng đặt lên đôi môi mẹ, còn có vị mằn mặn của nước mắt. Nụ hôn trước biển cả bao la, trước sự chứng kiến của ánh trăng sáng vằng vặc. Nụ hôn như đáp trả cho tất cả những tâm sự thầm kín của mẹ. Hai cái lưỡi đùa nghịch nhau trong nụ hôn.
Nhả môi mẹ ra:
– Dũng yêu mẹ lắm.
Rồi quay mặt ra phía biển, Dũng nói to:
– Bố, con yêu mẹ, con sẽ thay bố yêu mẹ.
Sau câu nói với biển, Dũng quay lại nhìn mẹ âu yếm:
– Mẹ ơi, con lớn rồi. Con biết thế nào là tình yêu rồi. Con cũng biết thế nào là đúng là sai, là trái là ngược rồi. Mẹ nghe con nói này. Dũng yêu mẹ lắm. Dũng sẽ thay bố làm cho mẹ hạnh phúc. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh thôi, những chuyện khác để Dũng lo.
Họ lại nhìn nhau đắm đuối, hạnh phúc là đây chứ đâu. Hạnh phúc đôi khi chỉ là sự hài lòng về một việc gì đó mà thôi. Loan hạnh phúc vì tình cảm của mình được con đáp ứng, có trái khoáy ngược đời đi chăng nữa nhưng đó là cuộc đời. Còn ở đây, tình yêu của mình dành cho chàng trai này được người ta đáp trả, người ta cũng yêu mình như mình yêu người ta vậy. Thế là đủ.
– “Nhớ đấy!”, Loan e thẹn mà nũng nịu như biết bao cô gái khác được người yêu nịnh đầm.
Lại một nụ hôn dài ướt đẫm được trao nhau.
Mỏi miệng, Loan rời nụ hôn ra lấy vạt áo lau nước bọt vẫn đọng lại khóe môi. Cô tâm sự tiếp với con:
– Nhưng con có biết không? Chuyện mẹ con mình xã hội chẳng bao giờ chấp nhận đâu. Với mẹ, như bây giờ đã là quá hạnh phúc rồi, quá mãn nguyện rồi. Mẹ tưởng mẹ sẽ không được yêu bao giờ nữa, không được làm đàn bà bao giờ nữa. Nhưng con đã cho mẹ tất cả. Con đã cho mẹ lại được yêu, lại được làm đàn bà như bao nhiều người đàn bà khác. Mẹ cảm ơn con.
– Mẹ…
– Để mẹ nói tiếp. Mẹ nói vậy chắc con hiểu ý mẹ. Với mẹ như thế là đủ, nhưng với con như thế là không đủ. Con lớn rồi, tới đây con bắt đầu bước ra thế giới, xa rời vòng tay mẹ rồi, con cứ tự do bay nhảy theo ý con. Nhưng nếu thương mẹ thì xin con mỗi lần mỏi mệt hãy về bên mẹ, lúc nào mẹ cũng đợi con trở về yêu thương mẹ. Mẹ sẽ đợi con như một người vợ đợi chồng về ăn cơm. Mẹ sẽ không trách con đâu nếu con có thêm một hoặc nhiều người phụ nữ khác. Chỉ mong con đừng bao giờ quên rằng, còn có mẹ cũng là người phụ nữ của đời mình.
– Mẹ…
– Con hiểu ý mẹ chưa? Đừng phản bác mẹ. Chỉ cần hiểu mẹ mà thôi.
– Vâng ạ. Con hiểu rồi.
– Mình về phòng đi. Hôm nay mẹ muốn tặng con thêm một thứ.
– Thứ gì hả mẹ.
– Ghé sát lại đây.
Dũng ghé sát tai lại miệng mẹ, hơi thở phập phồng làm tai cậu kích thích. Mẹ nói như rên:
– Hôm nay mẹ cho Dũng phá trinh lỗ đít mẹ.
– Mẹ… thật sao?
– Mẹ nói dối Dũng bao giờ chưa. Về đi. Người ta thèm rồi này.
Hai mẹ con đứng dậy phủi đít, cầm dép rồi quay trở về khách sạn, đi mà như chạy vậy đó.
Để lại một bình luận