Phần 64
Cả bọn dừng chân đá tay đấm lại, quay người lại nhìn ông Sáu vừa lên tiếng. Thấy Dũng không còn cử động, nó buông tay ghì cổ ra đứng dậy nói với ông Sáu:
– Này ông già, sao hôm nay ông lại lên tiếng. Tôi và ông đã thỏa thuận là chuyện ông ông làm, chuyện tôi tôi làm. Ông quên rồi à.
– Tao không quên, nhưng bọn mày hèn lắm. Cả chục thằng mà đánh một thằng trẻ con. Có giỏi thì một đánh một với nó đi.
– “Thằng già này, bố mày không biết mày là ai nhưng hôm nay bố chiến mày”, Tú lé thấy mình cần phải ra oai nhổ cái gai trong mắt này. Nó tuy là đại ca của cái buồng này nhưng vẫn chưa thu phục được ông già này.
Dũng ngất lịm đi vì mất máu và quá đau đớn. Không biết có bị gãy gì nữa không?.
“Mẹ, mẹ, mẹ ơi!”, Trong cơn mê sản Dũng gào to rồi ngồi bật dậy, mồ hôi mồ kê ướt đầm chiếc áo tù. Ngó lơ thấy nơi này lạ hoắc, phải rồi cậu mới vào tù hôm qua, đã đi đến đâu đâu mà biết đây là đâu cơ chứ. Rồi nhìn thấy mấy cái tủ thuốc, giường bọc ga trắng, cậu lờ mờ đoán được mình đang ở phòng y tế.
– Nằm im đi.
Tiếng phát ra từ một cô gái. Dũng thấy đang lúi húi pha pha cái gì đó như là pha thuốc. Cô gái mải mê với công việc của mình mà không thèm ngó bệnh nhân một tẹo nào. Nhận xét sơ sơ thì đó là một cô gái còn trẻ, chắc chỉ hơn Dũng 2 – 3 tuổi là cùng. Cô cao lắm, hơn cả mẹ nữa, nước da trắng bóc, tóc để dài ngang vai, khuôn mặt thanh tú cực kỳ xinh đẹp nhưng vô hồn, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, sống mũi dọc dừa, môi hồng tươi, cằm nhọn V-line.
Lại nhìn xuống thân mình, không thấy có vết băng bó của gãy xương nhưng khắp người cậu từ đầu xuống chân là chi chít vết dán của băng bông. Bộ quần áo tù hôm qua cũng không còn trên người mà là bộ quần áo mới. Dũng hỏi chị y tá:
– Chị gì ơi, đây là đâu ạ.
– “Phòng y tế”, tiếng đáp lạnh lùng không biểu cảm.
– Chị gì ơi, chị là bác sĩ à?
– Không!
– Vậy chị là y tá ạ?
– Là phạm nhân.
Dũng nghĩ thầm: “thì ra chị ấy cũng là phạm nhân như mình”. Dũng nhìn kỹ lại một lượt thì thấy đúng là khoác ngoài là cái áo blu trắng nhưng quần và áo bên trong lộ ra cũng là quần áo sọc của tù nhân. Lại nghĩ thêm: “cũng khổ như mình, còn trẻ mà phải vào đây”. Đang miên man suy nghĩ thì nghe tiếng chị y tá như ra lệnh:
– Uống thuốc đi!
Cầm một vốc thuốc trên tay đủ màu xanh đỏ tím vàng. Dũng ngây ngô:
– Uống cái nào trước ạ?
– Cái nào cũng được.
Dũng không nói gì nữa mà cầm nguyên cả vốc thuốc đút vào miệng. Ôi sao mà thuốc đắng thế không biết. Cậu quên mất là uống thuốc cần phải nước. Nhưng mới có cầm thuốc thôi mà chưa có nước. Không lẽ nhè thuốc ra thì còn gì đáng mặt nam nhi trước người đẹp. Nhăn nhó mặt mũi vì thuốc quá đắng, cậu làm dấu cho chị như muốn xin chị cốc nước.
Oái oăm thay, chị tù này thực sự là đáng ghét quá đi. Biết Dũng cần thuốc nhưng cố tình ngó lơ, giả tảng:
– Cần gì? Nói.
– Ị o em ước. Aaaaa, ắng úa!
Chị gái này thừa hiểu thằng bệnh nhân này cần nước nhưng muốn trêu nên cố tình giả lơ, vờ như không hiểu để Dũng với mồm thuốc đắng:
– Gì cơ?
– Ước ị ơi!
Cười nhếch mép xong một cái, cô y tá xinh đẹp nhưng lạnh lùng kia mới từ từ đi ra bình nước lấy cho Dũng một cốc.
– “Ực, ực, ực”, cốc nước cứu một mạng người. “Chị ơi sao thuốc đắng thế”
– Thuốc dành cho người lớn.
Dũng đỏ dừ mặt vì biết mình bị người ta khinh thường, chị ấy nói thế hóa ra bảo mình là trẻ con à:
– Chị…
– Nghỉ đi, tôi còn phải chăm sóc bệnh nhân khác.
– Ai hả chị.
– Một đống người phòng cậu chứ ai.
Dũng ngạc nhiên vì chị y tá nói là còn phải chăm cả một đống người phòng cậu. Dũng ngất đi nên không biết, cán bộ quản giáo được Bác Sáu báo là cả phòng hỗn chiến đánh nhau, toàn bộ bị thương hết rồi. Vậy là cả đêm qua cả cái trại tù này nháo nhác hết lên vì 9 thằng đánh nhau, lạ một nỗi là cả 9 thằng đều bị thương, vậy ra không có thằng nào thắng cả. Sự thật thì 8 thằng đánh Dũng đến ngất đi và 8 thằng bị Bác Sáu đánh thừa sống thiếu chết, thằng thì gãy tay, thằng thì gãy chân, thằng thì mất răng, thằng thì thổ huyết. Còn Bác đánh như thế nào thì chắc chỉ bác biết, bọn bị đánh cũng không biết vì lúc đó không biết ai đã tắt đi ngọn nến duy nhất trong phòng.
Trở lại với phòng bệnh của Dũng, thấy chị y tá bước ra cửa, Dũng với theo:
– Chị gì ơi, chị tên là gì để lần sau gặp lại em biết mà chào.
Hơi đứng lại một chút ở cánh cửa, cô y tá không ngoảnh mặt lại mà nói vô hồn:
– Gọi là X đi.
Nói rồi X đóng cửa xầm một cái để lại Dũng với nét mặt ngây ngô: “Người gì lạ, tên gì tên là X”, Dũng lắc đầu thả lỏng người từ từ chìm vào giấc ngủ vì trong thuốc có chứa thuốc ngủ. Cậu học được thêm một bài học trong tù: thuốc trong tù đắng hơn thuốc ngoài đời.
Giữa lúc Dũng đang ở phòng bệnh thì tại Buồng giam số 3, khu A dành cho nữ, một đôi nam nữ đang trần truồng ôm nhau sau một trận mây mưa. Trong phòng duy nhất chỉ có hai người, những người còn lại đang quẩn quanh lang thang bên ngoài cảnh giới.
– Anh Sáu này! May hôm qua anh không đánh chết đứa nào, không to chuyện đấy.
– Anh cố tình không đánh chết thôi.
– Anh ngoan dần rồi đấy.
– Ba này, em làm việc anh nhờ chưa?
– Rồi ạ, em nhờ cái X để ý thằng cu đấy rồi. Em không hiểu sao anh lại để ý đến thằng nhỏ. Anh phá đi lệ của mình rồi. Chuyện này rất có thể nguy hiểm anh ạ.
Đoạn hội thoại trên là của Bác Sáu và Cô Ba. Ngoài đời, Cô Ba là vợ không chính thức của Bác Sáu. Từ ngày bác Sáu nhập trại cách đây 10 năm thì chỉ độ 3 tháng sau người ta đã thấy cô Ba nhập trại rồi. Cô cố tình gây án để được vào đây cùng bác, được chăm sóc bác như một người vợ vẫn thường làm cho chồng mình. Không chỉ thế thôi đâu, cô Ba lo bác Sáu ở trong này gặp chuyện chẳng lành, bởi bác vào đây không đơn giản là vì gấy án mà vào tù.
Đặt tay lên đôi vú của vợ, Bác Sáu thở dài nói:
– Anh cũng không biết tại sao nữa, tại thấy thằng nhỏ mới tí tuổi đầu đã cơm tù nước trại rồi, thấy nó giống mình hồi bé. Với lại hôm qua thấy thằng nhỏ cũng có tí chất. Tự dưng muốn nó sống, thế thôi.
– Việc của anh từ xưa đến nay em không dám gàn, nhưng anh phải hết sức cẩn thận kẻo nguy hiểm anh ạ.
– Anh biết rồi. Khổ thân em vì anh mà bao năm nay phải ở đây.
– Anh đừng nói về chuyện này nữa, vì anh em chết còn được nữa là. À anh này, có phải anh định đào tạo thằng bé không?
– Không biết được, còn phải xem thế nào đã. Chỉ có một chuyện không thể đánh giá hết được con người nó. Xem đã.
– Vâng.
Kết thúc câu chuyện là cô Ba lại luồn xuống mà hôn chùn chụt vào cái dương vật đã cứng trở lại của Bác Sáu. Họ lại mải mê với cuộc làm tình trong chốn lao tù, mặc mấy cô nàng đang lang thang vô định ngoài cửa kia.
Để lại một bình luận