Phần 96
Những ngày tháng cuối cùng Dũng ở trại là những ngày cậu bồn chồn nôn nao khó tả, vậy là cậu sắp được trở lại với cuộc sống bình thường như bao người khác, vậy là cậu sắp được trở về bên vòng tay yêu thương của mẹ Loan, lại được mẹ chăm sóc, lại được chăm sóc và bảo vệ mẹ rồi. Với mới kiến thức thu lượm được ở nơi đây, với những kỹ năng mà bác Sáu truyền thụ, Dũng tự tin có thể bươn chải được với cuộc sống, tự tin đứng trước thiên hạ mà bảo vệ mẹ mình, bảo vệ những người mà cậu yêu thương và bảo vệ cả chính bản thân mình nữa.
Sắp ra trại nhưng cậu không hề lơ là việc học, trau rồi thêm được chút nào là quý chút ấy.
Cũng sắp đến hồi chia tay, một lần sau khi kết thúc buổi học thực hành đối kháng, hai bác cháu ngồi nghỉ mệt, Dũng hỏi:
– Bác này, khoảng tháng nữa là cháu ra trại rồi. Bác còn ở lại đây bao lâu?
– Cháu quên rồi à, án của bác là chung thân.
– Vâng, cháu cũng chẳng biết nói gì cả bác ạ, nhưng cháu và chị X rất cảm ơn bác đã không quản vất vả dậy chị em cháu.
– Mọi thứ là nhân duyên cả thôi cháu ạ, bác cũng vui vì những gì mình biết không bị chôn vùi vĩnh viễn nơi đây.
– Có một chuyện cháu vẫn cứ thắc mắc không biết có nên hỏi bác không?
– Chuyện gì?
– Bác là ai?
Bác Sáu trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Nếu có duyên, nhất định tự cháu sẽ biết bác là ai, nếu không có duyên cháu không bao giờ biết được. Vậy nên đừng cố hỏi bác, bác muốn nói thì đã nói cho cháu biết lâu rồi.
– Vậy à, bác bí ẩn quá.
– Cháu ạ, sau này ra ngoài đời cháu nên càng giấu mình càng tốt. Mình hiểu rõ người ta nhưng để cho người ta biết quá rõ về mình, lợi bất cập hại.
– Vâng ạ.
– Bác muốn tặng cháu một thứ để kỷ niệm mối nhân duyên giữa bác cháu ta. Không biết cháu có dám nhận không?
– Trời bác, quà tặng thì có gì mà dám hay không dám chứ.
– Quà này đặc biệt khác với những quà khác.
– Quà gì vậy bác.
– Một hình săm trên lưng.
– Bác biết săm?
– Không chỉ là biết đâu.
– Thú thực với bác là cháu không muốn hình săm gì trên người, nếu muốn thì cháu đã săm từ những ngày đầu vào đây rồi. Anh em phạm nhân có ai là không săm cái gì đó đâu.
– Bác biết mà, thế mới hỏi là có dám nhận quà bác tặng không.
Dũng đắn đo suy nghĩ mông lung, ân tình của bác quả cũng là rất lớn đối với mình, một hình săm trên người cũng là một kỷ niệm quãng đường đời của mình nơi đây. Đáng quên nhưng cũng đáng nhớ, bởi quá khứ là cái không ai có thể chối bỏ được. Mình đã từng ở tù, điều đó muốn quên không nổi, muốn xóa không xong. Thôi chi bằng, đánh dấu quãng đời này bằng một hình săm để nhắc nhở mình trong cuộc sống sau này vậy. Dũng trả lời bác:
– Vâng, cháu cảm ơn bác. Cháu nhận món quà này. Nhưng bác ơi, bác săm chỗ nào đấy đừng lộ ra ngoài là được.
– Ha ha ha, yên tâm. Sau lưng mà. Mặc áo không ai biết cháu có hình săm đâu.
– Vâng.
Rồi 1 tuần liền liên tục Dũng trở thành giá vẽ cho bác Sáu. Từng nét bút, từng nét chấm mực điêu luyện, tuyệt mĩ được bác Sáu trổ tài lên lưng của Dũng. Cuối cùng, hình một con hổ oai hùng, một chúa sơn lâm gầm thét giữa núi rừng bạt ngàn phủ kín tấm lưng trần lực lưỡng của Dũng. Phải nói nếu ai nhìn vào bức hình săm này sẽ không khỏi giật mình mà nhụt chí trước sự oai nghiêm, hùng dũng và oai phong của nó.
Để lại một bình luận