Phần 98
Một ngày trời nắng đẹp, gió thổi nhè nhẹ làm lòng người phơi phới. Qua phòng Anh Tiến lấy tiền, Dũng còn được anh tặng một cái quần bò, một cái áo sơ mi trắng đuôi tôm cộc tay, một đôi giầy thể thao. Dũng mặc vào mà thấy mình người lớn hẳn ra, không hiểu sao anh mua vừa chuẩn phom người của Dũng luôn. Chuẩn men soái ca.
Cánh cửa tù mở ra, Dũng bước đi chầm chậm rón rén ra ngoài, những bước đi của người tự do. Sau lưng cậu là cánh cửa nhà tù, trước mặt cậu, phía bên kia con đường là cánh đồng lúa của người dân địa phương đang trĩu quả chờ người thu hoạch. Mùi lúa mới, mùi của nắng, mùi của gió, mùi của cuộc sống. Cách nhau có vài chục mét thôi, nhưng sao vị trí đứng này lại khác với trong kia đến vậy, sao mùi vị không khí lại khác nhau đến thế. Ơ đúng rồi, mình đã thành người tự do, mình là một công dân bình thường như bác nông dân đang thoăn thoắt tay liềm gặt lúa ở xa kia. Dũng hơi đỏ hoe đôi mắt, ở ngoài này ai cấm mình khóc đâu, phải vậy không nhỉ?
– Anh Dũng!
Dũng quay sang người vừa gọi tên mình thì thấy quen quen, hình như là người nhà cô Trúc thì phải, mấy lần có cùng cô Trúc đến thăm mình.
– Anh là… em nhìn anh quen quen.
Dũng thấy anh ấy to béo như một người khổng lồ, bụng bệ phệ, vai u thịt bắp, hai má núng nính mỡ như muốn chảy xuống cằm. Cái quần anh mặc chắc không có bán trên thị trường vì cái vòng lưng quần chắc phải rộng đến 2 mét mất.
– Em là Thiệp, ở nhà ai cũng gọi em là Thiệp béo. Em được lệnh của Ông bà chủ đến đây đón anh về. Ở nhà mọi người đang chuẩn bị mọi thứ để đón anh ạ.
– Anh Thiệp, anh chắc hơn tuổi em nhiều, sao cứ xưng em thế.
Thiệp béo gãi đầu gãi tai:
– Anh, anh cứ xưng anh kêu em đi. Em có thể hơn tuổi anh nhưng ông bà chủ dặn em kêu thế thì kêu thế đi anh.
– Nhưng…
Thiệp béo vẫn gãi đầu gãi tai nhưng chèn họng Dũng:
– Thôi anh, chuyện xưng hô quan trọng gì. Giờ anh em mình về đi, không ở nhà đợi. Anh em mình đi luôn cũng phải đến quá trưa mới về tới nhà anh ạ. Anh có cần mua sắm gì không ạ?
– Vậy không câu nệ chuyện xưng hô nhé. Tôi gọi anh xưng tôi cho thuận miệng được không?
– Vâng, anh gọi thế nào cũng được.
– Giờ về luôn đi. Tôi muốn về nhà lắm rồi.
Thiệp béo cho tay lên miệng làm thành tiếng sáo mồm cực to. Chỉ độ chưa đầy 1 phút sau, 2 chiếc ô tô, 1 chiếc Fortuner 7 chỗ ngồi, 1 chiếc 16 chỗ hiệu Ford Transit đỗ xịch cạnh Dũng và Thiệp béo. Một thanh niên ra mở cửa xe Fortuner mời Dũng lên:
– Mời anh lên xe.
Dũng bước lên xe 7 chỗ mà không quên ngó xuống xe 16 chỗ, trong đó chật kín người toàn đầu xanh đầu đỏ đầu đinh đầu trọc. Thiệp béo thấy Dũng nhìn sang xe kia thì giải thích:
– Anh ạ, ông bà chủ lo anh gặp chuyện gì nên cử đội đi theo hộ tống anh về. Chuyện này em cũng không dám thắc mắc mà chỉ theo lệnh mà làm. Tất cả đội đi đón anh gồm 20 người, tính cả em. Đều là đàn em thân tín của em, sẵn sàng “ngủ” nếu có lệnh. Nên anh yên tâm.
Dũng ở trại nên cũng biết được tiếng lóng của dân giang hồ, ý Thiệp béo là đàn em của anh ta sẵn sàng chết nếu có lệnh. Dũng cũng hiểu được ý của Cô Trúc và Chú Xã, cô chú lo đám Phong Xếch sẽ đón chặn Dũng ngay khi Dũng ra tù.
– Mẹ tôi có khỏe không?
– Bà chủ Loan ạ? Bà khỏe anh ạ.
– “Sao lại là bà chủ? ”, Dũng thắc mắc, cậu như người trên rừng về.
Thiệp béo thì không dấu giếm gì:
– Từ ngày anh vào trại, bà chủ Loan đến ở, trên dưới anh em bọn em đều coi bà là bà chủ thứ 2. Ông Chủ và bà chủ Trúc cũng lệnh cho bọn em như vậy.
– Vậy hả.
– Từ ngày tôi đi, mẹ tôi có gặp chuyện gì không?
– Không anh ạ, bà hầu như không ra khỏi cửa, hình như duy nhất có 1 lần bà Trúc rủ đi ra ngoài mua đồ ở siêu thị bà mới đi thôi. Nhưng lần đó chúng em bố trí 2 chục người đi theo bảo vệ nên không gặp chuyện gì. Còn ở nhà thì anh yên tâm ạ, căn phòng cẩn mật 24/24, có hệ thống camera an ninh giám sát. Không ai dám làm gì đâu ạ.
– Vậy hả. Tôi cảm ơn các anh đã bảo vệ mẹ tôi.
– Anh nói vậy em mang tội chết. Nhiệm vụ của ông bà chủ giao, em có chết không một tiếng than.
Vậy là Dũng sơ qua tình hình ở nhà, cậu lại lần nữa trong lòng cảm ơn sự giúp đỡ của vợ chồng cô Trúc, không có cô chắc mẹ không yên ổn được đến giờ này.
– Thôi nhanh về đi anh Thiệp.
– “Vâng”, nói rồi Thiệp béo hướng mắt lên lái xe: “Nhanh mày! ”.
Đoàn xe tăng tốc lao vút đi.
Dũng chăm chú nhìn qua ô cửa kính xe, cậu bồn chồn đến lạ vì sắp được trở về bên mẹ, trở về quê hương Hải Phòng yêu dấu, mới xa được độ 3 năm mà cậu thấy như mình đi quá lâu rồi. Đến xế trưa thì Thiệp béo lên tiếng:
– Anh Dũng, chúng ta đã vào đến địa phận Hải Phòng rồi.
– Uh. Tôi thấy quen quen rồi.
– Để em điện về nhà báo.
Thiệp béo rút điện thoại ra bấm số gọi:
– Ông chủ ạ!
– …
– Vâng, xe cách nhà 15 phút nữa ạ.
– …
– Vâng.
Thiệp béo cúp máy quay sang Dũng bảo:
– Anh Dũng, mọi người đã chuẩn bị xong hết để đón anh rồi.
– Uh.
Để lại một bình luận