Phần 87
Ném cho Dũng và Tít trâu mỗi người một cái bàn chải. Nhanh chóng đỡ được, Dũng mân mân cái bàn chải đánh răng trong tay. Cậu hỏi một câu mà cả phòng cho là Dũng chắc bị điên:
– Bác Sáu, sao bác lại lấy bàn chải đánh răng của cháu, lấy gì cháu dùng.
“Ôi giời đất ơi, hỡi làng nước hỡi, lại đây mà xem này, giờ này là giờ nào rồi mà thằng Dũng nó còn tiếc cái bàn chải đánh răng”, đấy mọi người đều mỗi người một suy nghĩ nhưng cơ bản là mọi người cho Dũng đang ở trong tình trạng “ngáo” hoặc “sợ quá hóa rồ”.
Bác Sáu thì điềm tĩnh hơn:
– Xong việc vẫn dùng được, bàn chải nó ở đầu kia mà.
– Ừ nhỉ, cháu quên mất, hihihihi!
Lại một lần nữa mọi người khẳng định thằng Dũng bị điên thật rồi, nó còn cười hihihihi như trẻ con được quà nữa kìa. Chỉ có X là vẫn nhắm tịt mắt mà nghe được đoạn hội thoại điên rồ vừa rồi. Cô nghĩ thầm “trẻ con vẫn mãi là trẻ con”.
Bác Sáu hô:
– Bắt đầu.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Dũng, X cũng hé hé mắt ra xem. Tim cô đập thình thịch.
Dũng cầm chắc chuôi bàn chải trong tay, cậu ôm bàn chải vào lòng bàn tay, cạnh bàn tay chỗ ngón út đúng vừa bằng vết đánh dấu đỏ. Và rồi Dũng giơ tay cao quá đầu trổ mạnh xuống đùi phải của mình. Mọi người nín thở.
– “Phập! ”
– “Á! ”, Có tiếng thét lên nhưng không phải của Dũng mà là một chị trưởng buồng nào đó, không phải của cô Ba, không phải của chị X.
X giật thót mình một cái. Cô Ba tròn mắt.
Dũng thấy nhói đau ở đùi, máu bắt đầu trào ra qua khe hẹp giữa bàn chải và thịt. Cậu cắn chặt răng, mắt hằm hằm nhìn vô định. Chưa đầy 1 giây từ lúc Dũng cắm bàn chải vào đùi đến sát cữ tay cậu rút ra nhanh và dứt khoát.
Vừa rút ra là bác Sáu dịt luôn một cục nhỏ sợi thuốc lá được vê vê thành hòn vào lỗ thủng trên đùi Dũng. Mục đích là để cầm máu. Đỡ lấy bàn chải bác nhìn vết máu trên đó và hô:
– “Đúng luật! ”, Sau đó lấy khăn lau máu ở bàn chải rồi đưa lại cho Dũng.
Bác Sáu quay sang Tít trâu:
– Đến mày!
Tít trâu có chút chùn chùn vì chứng kiến cảnh Dũng vừa tự xử, theo đại ca từ lúc nhập trại đến giờ, bị sai đánh, sai đâm thằng nào đó nó đâu có ngại. Nó thân là đệ tử ruột số 1 của Phan bò, nhận lời này của đại ca nó tính là 1 mũi tên trúng 2 đích, thứ nhất là thể hiện số má với các phạm khác, thứ 2 là lời hứa sau khi anh Phan ra trại thì đôn nó lên thay.
Nhưng đến giờ này nó không ngờ, xương đến vậy. Nhưng trót đâm lao thì phải theo lao không thì không có cửa tồn tại ở đây nữa, giật thót mình vì bị ông Sáu hô đến lượt, nó hơi run run nhưng chấn tĩnh lại mà cầm chặt bàn chải giống như thế mà Dũng vừa làm. Có người nhắm mắt không dám nhìn.
Và rồi…
– “Sụt” – “A”, tiếng Tít trâu rít lên sau quả đâm đầu tiên vào đùi phải.
Nó rút ra và cũng được cầm máu bằng sợi thuốc lá ngay.
– “Đúng luật! Tiếp! ”, Bác Sáu quay sang nhìn Dũng.
Hình như bác Sáu chưa nói hết câu, mọi người chưa kịp định thần xem kịch thì Dũng đã hành động:
– “Phập”, một cái đâm hết tầm tay, bàn tay chạm vào da đùi báo hiệu độ sâu đã vừa đủ. Dũng rút ra ngay đưa cho bác Sáu. Lỗ này cách lỗ trước chừng 3 phân. Nhanh chóng một hòn cầm máu được dịt vào.
– “Đúng luật! Tiếp”, bác Sáu giơ vết máu ở bàn chải của Dũng ra hơ hơ cho mọi người xem.
Dũng có thấy đau không? Có chứ, rất đau là khác. Đùi Dũng tê tê. Khuôn mặt Dũng giờ đây vô cảm, chỉ có ánh mắt chằm chằm nhìn xuống nền xi măng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau làm lộ cơ hàm ra trên khuôn mặt. Lúc này Dũng chỉ nghĩ đến mẹ Loan, nghĩ về quãng thời gian mẹ con vui vẻ bên nhau, chơi đùa, âu yếm. Chập chờn thoáng qua là khuôn mặt thất thần hoảng hốt của chị X lúc cậu xô cửa phòng y tế vào.
Tít trâu chưa kịp nuốt trôi cơn đau của quả đầu tiên đã nghe thấy gọi đến lượt, mồ hôi vã ra như tắm, nó run run giơ bàn chải lên quá đầu, cắn môi cắn lợi, Tít trâu nhắm mắt tăng lực mà cắm xuống, do cái đùi phải đang bị đau nên lần này nó đâm sang đùi trái.
– “Phập”
– “AAA, ui chà! Đau quá aaaaa! ”, Tít trâu không kìm chế được mà rít lên đau đớn rồi rút bàn chải ra khỏi đùi, bác Sáu dịt cầm máu rồi đón lấy bàn chải hơ hơ lên chỗ sáng.
– Đúng luật! Tiếp.
Dũng lần này không vội vàng như lần trước nữa. Vẫn tư thế cầm chắc bàn chải trong tay, giơ cao hết tầm với, cậu hướng ánh mắt nhìn về phía X. Chị thấy Dũng nhìn mình thì không còn ti hí nữa. Một động lực mạnh mẽ như để chị gỡ bỏ cái vẻ mặt lạnh lùng của mình, chị nhìn lại Dũng nhưng với ánh mắt khác hơn mọi ngày, trong ánh mắt đó có gì đó như tình cảm, như lo âu, như động viên. Vẫn nhìn chị, Dũng bổ mạnh tay xuống, vẫn cái đùi phải.
– “Phập”
Ngập đủ tầm tay là Dũng rút ra liền đưa cho bác Sáu, không một tiếng than, chỉ có tiếng cái vật nhọn kia xuyên qua da, chạy vào thịt tạo thành mà thôi. Hàm răng cắn chặt, ánh mặt chằm chằm nhìn chị X, bàn tay kia nắm chặt. Lúc cắm vào không thấy đau lắm, nhưng lúc rút ra mới là lúc thấy đau, thấy xót xót, tê tê. Hơi choáng choáng, Dũng lắc lắc đầu, hít vài hơi thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
– Đúng luật! Tiếp.
Như tiếng thần chết gọi, Tít trâu run run đưa tay lên cao, nó đang phân vân không biết đâm vào đâu đây, đùi phải phát đầu, đùi trái phát hai, cả hai cái đều đau chết cha chết mẹ, giờ nó ước mình có 3 thậm chí là 4 chân như con trâu con bò có phải tốt hơn không.
Để lại một bình luận