Phần 79
Ở đầu dây bên kia, Loan một tay chống nạng đứng bên chiếc điện thoại cố định trong căn phòng khách rộng lớn xa hoa. Cô đang làm mấy việc vặt trong nhà bếp cùng bà vú già thì nghe thấy điện thoại, bà vú dở tay nên cô chống nạng bước đến điện thoại nghe máy. Không thấy đầu dây bên kia nói gì, như có linh cảm của người mẹ xa con, Loan trống ngực đập thình thịch, có cái gì đó như mách bảo rằng hình như là Dũng gọi về, Loan run rẩy:
– Có phải Dũng không con? Phải con trai của mẹ không?
Dũng không khóc đâu nhưng hai dòng nước mắt cậu tự động trào ra khỏi khóe mi mà lăn đều trên đôi gò má. Ở bên cạnh bác Đức và Anh Thư nhìn cậu không chớp mắt, nhìn một đứa con trai đang khóc.
– Mẹ ơi, con đây!
Loan đánh rơi cái nạng inox đến “choang” một cái khi được nghe thấy giọng nói thân thương của người con, người đàn ông của mình.
– “Mẹ ơi, mẹ làm sao đấy”, ở đầu dây này, Dũng hốt hoảng vì nghe như có tiếng đổ vỡ.
– Huhuhuhu, mẹ không sao. Con trai của mẹ ơi, mẹ nhớ con lắm. Hu hu hu hu.
Loan khóc thành tiếng không sao dừng được. Cảm xúc như vỡ òa trong Loan. Cái cảm giác nhớ nhung đè nén cô bao ngày tháng nay. Ngày xưa chồng đi xa cô cũng không có cảm giác này. Có lúc nào cô không nhớ đến đứa con trai tội nghiệp của mình đâu, có đêm nào cô không nghĩ về con đến khi thiếp đi trong mệt mỏi, có giấc chiêm bao nào mà không có hình bóng của Dũng đâu cơ chứ.
– “Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ lắm, mẹ ở nhà có khỏe không?”, Dũng lấy tay còn lại vuốt mặt mình cho bớt đi cái nóng của những giọt nước mắt thi nhau rơi.
– Hu hu hu. Mẹ khỏe con ạ.
– Có ai bắt nạt mẹ không?
– Không con ạ, mẹ ở nhà cô Trúc nên con yên tâm.
– Con ở đây nhưng vẫn lo cho mẹ lắm. Con lo không ai bảo vệ mẹ.
– Huhuhu. Con trai của mẹ ơi, mẹ thương con nhiều lắm, mẹ nhớ con nhiều lắm. Con có khỏe không? ở trong đấy có ai bắt nạt con không?
– Mẹ đừng khóc nữa, con khỏe lắm, ở đây không ai bắt nạt con hết.
Dũng giấu tiệt mẹ những mặt trái trong tù, cậu tuyệt không để mẹ biết ở đây phải đấu tranh sinh tồn, phải nhìn trước ngó sau để giữ lại mạng sống của mình.
– Hu hu hu, mẹ không dừng được. Vì mẹ nhớ con. Mẹ yêu con lắm. Con nhanh trở về với mẹ nhé.
– Vâng mẹ ơi, con sẽ sớm trở về với mẹ. Mẹ không cần phải đi thăm con đâu, ở đây cách xa nhà mình lắm, đi vất vả lắm mẹ ạ. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, bảo vệ bản thân. Con sẽ sớm về với mẹ. Con yêu mẹ lắm.
– Hu hu hu, tội nghiệp con trai của mẹ.
– Mẹ đừng lo. Thôi con phải cúp máy đây mẹ ạ, không nói chuyện lâu được.
Bác Đức nghe thấy vậy thì ra hiệu cứ tiếp tục nói không phải dừng, nhưng Dũng biết ý không kéo dài. Cậu nghe thấy mẹ vẫn khỏe là mừng lắm rồi.
– Hu hu hu, thỉnh thoảng điện thoại về cho mẹ con nhé. Không mẹ nhớ con chết mất.
– Vâng, con cúp máy đây. Con yêu mẹ.
– Hu hu hu, con ơi, mẹ yêu con. Hu hu hu.
Dũng cúp máy.
Ở bên đầu dây bên kia, một vòng tay mềm mại ôm lấy Loan từ sau lưng, đó là Trúc, cô đã chứng kiến cuộc nói chuyện của hai mẹ con từ sau lưng Trúc, mắt cô cũng đỏ hoe. Ôm bạn từ sau lưng, Trúc thì thầm vào tai:
– Nín đi. Nín đi.
Loan tủi thân hơn mà khóc to thành tiếng thét, cô vừa khóc vừa nấc vừa nói:
– Hu hu hu, tao ….. hix…… tao ….. hix …. Nhớ ….. hu hu hu …. Dũng lắm. Hu hu hu hu.
Ôm chặt bạn hơn, Trúc an ủi:
– Uh, ngoan …. Nín đi….. nín đi … tao thương.
– “Hu hu hu … hix … huhuhu …. Hix….”, Loan vẫn nghẹn nghèo mặt mũi lem luốc vì nước mắt.
– Nhớ thì đi thăm Dũng đi.
– Hix …. Hu hu hu… tao sợ Dũng biết được tao què lắm. Tao không muốn Dũng biết được tao què….. Hu hu hu…..
Cứ thế một lúc lâu Loan mới kìm nén được mình mà im dần tiếng khóc.
Ở bên kia, Dũng trả lại bác Đức cái điện thoại, cậu muốn rời khỏi nơi đây để tìm một chỗ nào đó khuất mà khóc thật to, cậu không kìm nổi nữa rồi. Không nói gì cả, Dũng đứng dậy đi ra cửa để lại bác Đức và Anh Thư với đôi mắt cũng hoen đỏ. Ở đây bác từng chứng kiến nhiều cảnh ngộ như vậy rồi, còn đối với Anh Thư mà nói, cô thấy mình thật nhỏ bé, thật non nớt so với anh Dũng.
Để lại một bình luận