Phần 62
Xe chở phạm nhân từ từ tiến vào Trại giam. Trên xe đó, có Hoàng Tuấn Dũng, phạm tội giết người khi mới 16 tuổi, Dũng sẽ thụ án 3 năm ở đây.
Xe phạm đến nơi lúc khoảng 9h sáng. Thủ tục tiếp nhận phạm nhân được thực hiện theo đúng quy định, mất 15 phút để Dũng chính thức ra nhập cái trại giam này. Dũng được một quản giáo dẫn lên gặp Trưởng trại, ông tên là Phạm Hồng Đức, quân hàm thượng tá. Từ mấy hôm trước nhận được hồ sơ của phạm nhân Hoàng Tuấn Dũng làm ông không khỏi suy tư.
Mới 16 tuổi đầu đã mang án giết người, hồ sơ có ghi rất rõ tình tiết phạm tội, nhân thân gia đình. Công tác trong ngành công an đã lâu, đọc hồ sơ ông biết chắc chắn có nhiều uẩn khúc đằng sau. Kẻ bị giết lại là một tay giang hồ có nhiều tiền án. Kẻ giết người thì mới chỉ là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, một học sinh giỏi điển hình, thi đậu vào trường chuyên Thành phố. Vì đâu nên nỗi.
Đang ngồi xem lại hồ sơ phạm nhân mới thì có tiếng gõ cửa:
– “Cộc, cộc, cộc”
– Vào đi.
Bước vào phòng Trưởng trại là Dũng và một quản giáo. Quản giáo nói:
– Báo cáo trưởng trại, tôi dẫn phạm nhân Hoàng Tuấn Dũng đến gặp trưởng trại. Thủ tục bàn giao phạm nhân đã thực hiện xong.
Ông Trưởng trại nhìn đăm chiêu vào Dũng, không giống như những phạm nhân án giết người khác, ở Dũng ông hoàn toàn không thấy ánh mắt của kẻ giết người. Dũng trông gầy gò, đầu cua nhưng vẻ cao lớn với khuôn mặt vuông vức cương nghị khiến ông có cảm tình ngay. Nhìn sang đồng chí quản giáo ông nói:
– Cảm ơn đồng chí, tôi muốn nói chuyện riêng với phạm nhân.
– Vâng, thưa trưởng trại.
Quản giáo bước ra khỏi phòng, đóng cửa để lại không gian cho Dũng và ông Đức. Ông ôn tồn mời Dũng ngồi xuống bàn uống nước:
– Cháu ngồi xuống đây đi.
Dũng lễ phép đáp lời:
– Cháu cảm ơn.
Ông Đức vào thẳng vấn đề:
– Chú đã đọc hồ sơ của cháu, cháu vì bảo vệ mẹ mà vô tình cướp đi mạng sống của người khác, bị kết án 3 năm tù giam. 3 Năm tới cháu chấp hành án tại trại giam này, chú là Phạm Hồng Đức, chú là trưởng trại giam này.
Dũng khép nép:
– Thưa chú, cháu biết ạ. Cháu sẽ chấp hành tốt nội quy của trại giam để sớm được trở về nhà. Ở nhà có một mình mẹ cháu, cháu lo lắm.
Ông Đức ngạc nhiên:
– Cháu lo gì?
– Cháu lo người ta làm hại mẹ cháu.
– Ai hại mẹ cháu?
Chưa thực sự tin tưởng người mà mình mới gặp lần đầu, nhìn thì có vẻ phúc hậu đấy nhưng thời gian qua sống giữa một rừng công an làm cho Dũng tự nhiên có bản tính đề phòng, Dũng thưa:
– Dạ, không có gì ạ. Chỉ là mẹ cháu ở một mình, không biết thế nào ạ.
Ông Đức biết Dũng vẫn chưa muốn tâm sự hết với ông, nhưng thôi thời gian còn dài mà:
– Cháu yên tâm, không ai làm hại mẹ cháu đâu, còn có pháp luật mà.
– Vâng ạ.
– Giờ cháu bắt đầu thụ án ở đây, trước tiên cháu phải học nội quy của trại, nhận buồng giam đã.
– Vâng ạ.
Ông Đức đứng dậy, tiến về phía bàn làm việc và bấm điện thoại gọi cho một quản giáo báo là ông đã nói chuyện xong. Một lúc sau, anh quản giáo vừa nãy vào phòng, ông Đức giao nhiệm vụ:
– Đồng chí dẫn phạm nhân vào buồng giam số 6 khu B. Phổ biến nội quy, quy chế trại giam cho phạm nhân biết.
– Rõ, thưa trưởng trạm.
Theo chân anh quản giáo về nhận buồng giam, trên đường đi anh quản giáo khẽ bảo:
– Em còn trẻ, tương lai còn ở phía trước. Đừng vì chuyện này mà đánh mất bản thân nghe không?
– Vâng ạ, anh tên là gì ạ.
– Anh là Tiến, quản giáo khu B.
– Còn có khu A hả anh?
– Uh, trại này có 2 khu, Khu A dành để giam giữ các phạm nhân nữ, khu B dành cho nam.
Đi đến một khoảng sân, Dũng thấy có rất nhiều người đang làm đủ thứ chuyện, người thì tập thể dục, người thì ngồi ghế đá, nhiều nhóm nhỏ tụ tập nói chuyện gì đó. Thấy lạ, Dũng hỏi:
– Anh Tiến, ở trại giam mà cũng được ra sân chơi như thế này ạ?
– Uh, mỗi ngày được 2 lần ra ngoài, một lần buổi sáng và 1 lần buổi chiều. Ngoài ra có thể ra ngoài nếu được phân công đi tăng gia, hoặc đi học nghề.
Dũng đi trong ánh mắt nhìn như lạ lẫm của những phạm nhân khác, những tiếng thì thào bàn tán chuyện gì đó mà Dũng nghe không rõ nữa. Có thể họ ngạc nhiên vì cậu thanh niên trẻ này mà phải vào đây, có thể họ thương xót cho một số phận con người. Hoặc cũng thể chỉ là ánh nhìn của một con sói nhìn con thỏ bước vào khu rừng.
Nhìn ai mặt mũi cũng băm trợn, săm trổ đầy người mà Dũng lạnh dần sống lưng, mình phải sống ở đây sao?
Để lại một bình luận