Phần 71
Chính bản thân Dũng còn cười nắc cười nẻ khi nghe Bác Sáu giải thích về mục đích của mấy củ cải kia. Chuyện phụ nữ thủ dâm bằng những vật hình trụ đối với Dũng mà nói cũng không có gì là lạ cả. Cậu tiếp xúc và trải nghiệm từ lâu rồi, có phải ai xa lạ đâu, mẹ Loan còn có một con cu giả dùng tận mấy năm lận mà. Cậu hoàn toàn thông cảm với các chị ở buồng 3.
Dũng cũng kể bác nghe về lời đe dọa lần 2 của thằng Phan bò, cậu nghĩ không sớm thì muộn mình cũng phải gặp nó thôi. Lảng tránh không gặp biết đâu nó đến thành ra to chuyện, mà nó đến tìm còn đỡ, nó lại cho đàn em đánh lén mình thì nguy. Đề cập đến chuyện này, Bác Sáu nói với nó:
– Bác nói rồi, gặp hay không gặp là quyết định ở cháu, không phải bác. Bác chỉ khuyên cháu chưa gặp thời gian này. Cháu cần lành vết thương cũ đi đã.
– Cháu thấy đỡ nhiều rồi bác ạ. Cháu nghĩ rằng chuyện này không sớm thì muộn mình vẫn phải đối mặt, chi bằng giải quyết sớm cho xong, đỡ phải lo ngay ngáy có người đánh lén mình.
Bác Sáu ầm ừ rồi nói:
– Thế này đi, cháu nói với thằng Tú lé bắn tin cho Phan Bò rằng sang tháng sau cháu sang gặp nó. Còn từ bây giờ cháu phải chịu khó ăn uống tẩm bổ để nhanh lấy lại sức.
– Vâng ạ. Để cháu bảo Tú lé.
Dũng định đứng dậy đi bảo Tú lé thì Bác Sáu ngăn lại nói:
– Từ từ đã, bác có một chuyện muốn khuyên cháu.
Dũng đứng lại nhìn bác:
– Vâng ạ, có gì bác cứ bảo.
– Ừ, nhìn khổ người cháu bác biết là cũng thuộc dạng cao to đấy, chỉ là giờ gầy quá thôi.
– Vâng ạ, từ ngày gặp chuyện cháu sút đi hơn chục cân, chứ trước đây cháu cũng có thịt lắm ạ.
– Vậy thì giờ trở đi, cháu phải tập thể dục để nâng cao sức khỏe, lấy lại thể trạng. Được không?
Dũng cảm kích lắm khi bác Sáu lo lắng cho mình. Ở trại này, có lẽ ngoài mấy cán bộ trại giam ra, bác Sáu là người Dũng tin tưởng nhất.
– Vâng ạ, cháu cũng muốn vậy nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
– Bác chỉ cho.
– “Cháu cám ơn bác”, Dũng gật đầu nhìn bác với ánh mắt biết ơn.
Bác Sáu sau đó đưa ra một loạt những hoạt động thể dục để Dũng nâng cao sức khỏe, sức bền và sự dẻo dai.
Thứ nhất, đối với các giờ ra chơi của phạm. Dũng không được làm gì khác ngoài tập thể dục các môn như: chạy bộ vòng quanh sân, lên xà đơn, xà kép, đẩy tạ…
Thứ hai, thời gian ở trong buồng thì sáng tối đều đặn tập chống đẩy. Lúc đầu thì chống đẩy 2 tay, sau 1 tay, sau nữa là chống đẩy bằng ngón tay.
Lượng tập cũng theo bài, theo thời gian mà tăng dần khối lượng.
Thứ ba, về chế độ ăn uống sinh hoạt bác cũng tận lực mà vẽ ra một loạt kiến thức phù hợp cho việc ăn uống trong tù sao cho giữ gìn được thể trạng tốt nhất, ăn không thiếu nhưng không được thừa.
Rồi đối với những công việc hàng ngày mà Dũng phải làm như mang vác đồ, khênh, bê vật nặng gì đó bác cũng hướng dẫn Dũng cách làm như thế nào lúc ban đầu sao cho đỡ tốn lực, đỡ tốn sức nhất. Rồi sau tập trung dồn lực vào một bộ phận cơ thể nào đó như: cổ tay, ngón tay, khủy tay, bắp chân, cơ đùi… để hoàn thành công việc.
Dũng hoàn toàn không biết rằng những bài tập mà bác Sáu chỉ cho Dũng có mục đích gì, cậu chỉ biết rằng nó nâng cao sức khỏe cho cậu một cách nhanh chóng. Bằng chứng là chỉ độ 1 tháng sau khi tập luyện và thực hiện theo chế độ mà bác Sáu hướng dẫn, cậu đã dần dần lấy lại sức khỏe, vóc dáng của mình như hồi vẫn còn ở cùng với mẹ. Chỉ khác là không trắng trắng như hồi đó nữa mà sẫm người hơn, cứng cáp hơn, rắn rỏi hơn khi xưa nhiều.
Đợt thăm thân vừa rồi không thấy cô Trúc và mẹ đến, Dũng buồn đến mấy ngày sau không nguôi. Buồn nhất không phải là không được gặp mẹ vì cậu xác định được chốn lao tù không như ở nhà mà thường xuyên gặp mẹ được, với lại ở đây đường xá xa xôi, muốn đi thăm con mẹ phải mất đến 2 ngày cả đi cả về chứ không ít. Nhưng cái Dũng vẫn nhận được đó là đồ và tiền. Cô Trúc cho người mang đến gửi đồ cho Dũng. Đồ thì còn nhiều hơn lần trước, tiền thì vẫn là 2 triệu.
Dũng lại mang 1 triệu rưởi đến đưa cho anh Tiến, 500 gửi cho mẹ con anh Quân còn 1 triệu nhờ anh giữ hộ. Cậu chỉ giữ trong người 500 nghìn phòng khi có việc gì đó thôi. 500 Lần trước tiêu còn chưa hết.
Để lại một bình luận