Phần 100
Ngày X ra trại cũng là ngày cô bắt xe theo địa chỉ mà Dũng đưa về tìm gặp cô Trúc và mẹ Loan. Ngay từ những ánh nhìn đầu tiên, cô đã có cảm tình ngay với Loan, một nụ cười, một ánh nhìn thân thiện ấm áp đã sưởi ấm con người băng giá lạnh lùng, thiếu thốn tình yêu thương cha mẹ từ thủa lọt lòng của X. Cô cầm lấy tay Loan nói về mối quan hệ của mình với Dũng và lời Dũng nhờ cô lúc ra trại. Loan thì đã biết trước về X qua lời thuật lại của Trúc rồi, biết được hoàn cảnh mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã bị người ta bỏ cổng chùa của X, Loan thương cảm và quý mến X ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Rồi chỉ độ ít ngày sau là nhận làm con nuôi, gọi con xưng mẹ trước sự chứng kiến của gia đình Trúc.
Dũng nói:
– À mà mẹ vừa gọi chị X là gì ấy nhỉ? Tên chị ấy đấy? Mẹ nói cho con biết đi, chị giấu con nên con chẳng biết tên thật của chị ấy nữa.
– Cái này con phải hỏi chị con.
– “Chị, tên thật của chị là gì? ”, Dũng quay sang X.
X đáp gọn lỏn:
– X.
Hết nói chuyện.
Buổi gặp mặt lúc Dũng trở về nhà diễn ra như thế đó, không bút nào tả hết nổi nỗi vui mừng của Loan khi gặp lại con, cũng chẳng có chiếc bút thần kỳ nào tả nổi niềm hạnh phúc của Dũng khi gặp lại mẹ cả. Chỉ có niềm vui, niềm hạnh phúc lấn át cho mọi thứ trong cuộc sống còn ngổn ngang giờ phút này. Ra tù, đối diện với cuộc sống cơm áo gạo tiền, cuộc sống hoàn lương của một phạm nhân không hề đơn giản tẹo nào.
Rất nhiều bàn tiệc được mở ra tại nhà của Trúc, ai cũng mừng mừng, tủi tủi mà hàn huyên tâm sự không biết bao nhiêu chuyện những lúc xa nhau. Bàn Dũng ngồi có mẹ, có X, có vợ chồng Trúc. Còn ngoài kia chắc phải đến cả chục mâm dành cho anh em, đàn em của chủ nhà này.
Đang ăn Dũng buông bát xuống nói với Anh Xã:
– Chú, cháu muốn chiều nay đưa mẹ cháu về thăm lại nhà cũ.
Mẹ Loan tim đập mạnh khi nghe Dũng nói như vậy, từ ngày Dũng đi trại chưa một lần quay trở lại ngôi nhà đó. Nghe con đề xuất như vậy, tự nhiên trái tim mình loạn nhịp, ở nơi đó biết bao kỉ niệm của hai mẹ con, chiều nay về rất có thể mình sẽ lại được làm vợ của con trai mình. Loan ngồi im để Dũng sắp xếp.
Anh Xã cũng không có ý kiến gì:
– Uh, chiều con và mẹ về thăm nhà đi. Chú sẽ cho đội Thiệp béo đi cùng để bảo vệ hai mẹ con. Nhà của con, tuần nào chú cũng bảo bà vú đến quét dọn sạch sẽ rồi. Thăm nhà xong, hai mẹ con lại về đây ngay nhé, chú muốn họp gia đình ta.
– Họp gia đình ta?
Dũng hỏi như vậy nhưng quay sang nhìn mẹ, thấy mẹ không nói gì mà gật đầu vì vậy cậu cũng không có gì phải thắc mắc.
– Vâng ạ, con chỉ cần chú cho người lái xe đưa mẹ con con về thôi, không cần phải cho người bảo vệ đâu. Con chưa biết đi xe máy mà mẹ con thì đi lại khó khăn nên phiền chú quá.
X lên tiếng:
– Tôi đi cùng.
Dũng và Loan không biết xử trí vụ này thế nào, để chị đi cùng thì phá mất không gian riêng tư của hai người, mà không để chị đi cùng thì không có lý do gì. Nhưng có một vị cứu tinh xuất hiện. Đó là Trúc:
– X, con ở nhà chiều nay với cô được không? Cô có chuyện muốn nhờ con làm để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.
Trúc đã quá hiểu tâm ý của hai mẹ con Dũng Loan, cô muốn dành một khoảng thời gian riêng tư ít ỏi để hai mẹ con hàn huyên tâm sự, một chút nước rỉ ra ở bướm khi cô chắc như đinh bê tông đóng tường gạch rằng sẽ là những miếng bú mút liếm, những cú thịt đâm thịt lút cán, những dòng nước xối xả xuất tiết. Nghĩ đến đó thôi mà Loan nóng hết cả người. Từ cách đây độ 4 năm, cô đã ăn “chay”, thay đổi triệt để khi không còn tìm giai bên ngoài nữa, với cô thì người mà cô mong muốn được làm tình duy nhất chỉ Dũng mà thôi. Còn đối chồng cô, Anh Xã mà nói thì đó là tình yêu của người vợ dành cho chồng, của tình nghĩa phu thê bao nhiêu năm nay. Anh Xã coi Trúc như cục vàng, cục bạc, cục đồng, cục chì của mình, nhưng trời không cho ai hết cái gì, anh yếu sinh lý từ thủa còn thanh niên đến tận giờ, nên chuyện đáp ứng nhu cầu của Trúc là không thể, ngay cả chuyện có con với cô cũng là điều không làm được cơ mà.
X phụng phịu trong tâm nhưng khuôn mặt không biểu hiện vẻ thất vọng. Cô cũng muốn xem ngôi nhà nhỏ của Dũng ra làm sao. Nhưng nghe Trúc nói vậy cô cũng không miễn cưỡng:
– Vâng!
Anh Xã thấy Dũng muốn đi mà không có người bảo vệ thì lo lắng:
– Nhưng chú thấy cần đề phòng vẫn hơn.
– Chú yên tâm, cứ tin ở con.
Dũng đã tự tin là mình hoàn toàn có thể bảo vệ được mẹ. Anh Xã đành đồng ý với lời đề nghị của Dũng.
– Con nói vậy chú yên tâm rồi. Chiều nay chú sẽ bảo Thiệp béo trực tiếp lái xe đưa hai mẹ con đi. Xong việc con điện cho Thiệp béo đón là được.
Nói thì nói vậy nhưng chắc chắn Anh Xã sẽ bố trí đội bảo vệ ngầm, cẩn tắc vô áy náy.
Để lại một bình luận