Phần 68
Trở về Ban tiếp tế, gói quà Dũng phải chia cuối cùng lại chính là của cậu. Một hộp lớn với đủ thứ đồ. Cô Trúc gửi đây mà. Xem nào có những thứ gì?
“Một con gà luộc; Hai hộp bánh quy; 3 hộp sữa đặc; 1 túi đường; 1 túi cam; 5 gói kẹo lạc; 10 gói lương khô; Một tuýp kem đánh răng, 1 bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, 1 hộp dầu gội đầu; 1 gói xà phòng giặt và 2 triệu tiền tù”
Hôm qua cô Trúc vào thăm mình và gửi đây mà. Dũng lặng người đi một lúc nghĩ về cô Trúc, người bạn thân của mẹ bao nhiêu năm nay. Từ lúc Dũng biết nghĩ đã thấy cô Trúc là bạn thân của mẹ rồi. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy, nhà mình sóng to gió dữ thế nào cũng có cô ấy bên cạnh. Giờ mẹ mình lại về nhà cô mà ở, rồi cô lặn lội đường xá xa xôi đến tận đây thăm mình, gửi cơ man nào là đồ, tiền nữa. Ơn cô Trúc đối với gia đình mình thật không sao kể xiết. Mình phải có trách nhiệm trả ơn cô cả cuộc đời cũng không hết. Thần từ một lúc, Dũng cầm tiền tù đút vào túi rồi chạy đi tìm anh Tiến quản giáo. Cậu có chuyện muốn nhờ anh.
Người trong Ban tiếp tế cũng có chút đi lại tự do hơn những phạm nhân bình thường khác. Đến phòng của quản giáo, Dũng rụt rè vào phòng anh Tiến, cũng may chỉ có mình anh trong phòng. Dũng mở lời:
– Em chào cán bộ.
Anh Tiến nhận ra ngay người tìm mình là Dũng, thanh niên trẻ mới nhập trại 1 tuần nhưng cũng kịp để lại tiếng tăm nho nhỏ trong trại.
– Dũng à, thế nào, đỡ chưa?
– Cán bộ cũng biết chuyện của em à?
– Anh là quản giáo nên biết. Tìm anh có chuyện gì?
Dũng bẽn lẽn thưa:
– Em muốn nhờ cán bộ một chuyện không biết có được không?
– Chuyện gì, nói đi xem anh có giúp được không?
– Vâng thưa cán bộ, cán bộ có biết anh Quân ở buồng giam số 13 không?
– Biết, anh còn biết cả hoàn cảnh gia đình Quân nữa. Vợ con Quân chuyển đến sống gần trại giam để tiện thăm chồng. Sao, có chuyện gì?
Dũng lần trong túi quần mình ra đống tiền tù mà mình vừa được cô Trúc gửi. Cậu đếm ra 500 nghìn, số còn lại cậu đút lại vào túi. Cậu nói rón rén:
– Em nhờ cán bộ đưa cho vợ con anh Quân giúp em. Nói là anh em phạm nhân giúp đỡ. Cán bộ đừng để anh Quân và vợ con anh ấy biết là em giúp. Em không muốn anh ấy ngại.
Cán bộ quản giáo Tiến chưa vội cầm lấy tiền từ tay Dũng, anh nhìn Dũng hồi lâu trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng:
– Tại sao em lại muốn giúp anh Quân, em và Quân biết nhau à?
– Không, không đâu ạ. Em chỉ gặp anh ấy vừa nãy lúc đưa đồ thôi, còn chưa nói chuyện gì với anh Quân. Em chỉ tội nghiệp cho vợ con anh ấy khổ cực kiếm sống bên ngoài thôi. Với lại em cũng không có cần dùng gì đến tiền nên giúp được gì thì giúp thôi.
Lại thêm một vài phút suy tư, anh Tiến lại gần Dũng, cầm lấy tiền từ tay Dũng rồi ôn tồn:
– Uh, anh sẽ giúp em gửi tiền này cho vợ con Quân.
Dũng mừng ra mặt. Cậu lại đút tay vào túi quần, lấy ra 1 triệu tiền tù rồi đưa cho anh Tiến:
– Còn đây là 1 triệu, em gửi cán bộ giữ giúp em được không ạ, khi nào ra tù thì cho em xin lại.
– Sao em không giữ lại mà tiêu.
– Chẳng giấu gì cán bộ, tiền này không phải là của mẹ em gửi đâu, mà là tiền của bạn mẹ em. Nhà em chịu ơn người ta, em muốn tiết kiệm được ít nào hay ít ấy, sau này ra tù rồi còn có cái để bắt đầu cuộc sống. Em vẫn còn 500 đây, cần gì thì em tiêu vào đây cũng được.
Tiền này thì anh Tiến cầm lấy ngay không đắn đo suy nghĩ nhiều. Một sự cảm phục không hề nhẹ trong anh. Người thanh niên này, không đúng hơn phải là đứa trẻ này, phạm nhân này thật không biết nói sao cho vừa nữa. Hành động nhỏ này cũng để anh hiểu phần nào về Dũng, đánh giá phần nào về phẩm chất, suy nghĩ và hành động của Dũng. Anh hy vọng Dũng sớm ra tù, trở về với cuộc sống và trở thành một người công dân tốt.
– Uh, anh giữ giùm em. Bất cứ khi nào cần thì bảo anh, anh đưa lại cho. Mà sao em tin anh vậy?
– Em cũng không biết nữa, em chỉ cảm giác là mình tin tưởng anh được, thế thôi.
Dũng gãi đầu, gãi tai giải thích cho anh Tiến cái cảm giác mông lung của mình.
Xong việc, Dũng xin phép anh Tiến về buồng, ôm hộp đồ trong tay, Dũng cảm thấy mình nhẹ nhõm hẳn đi, cậu vui vui vì mình vừa làm được một việc gì đó có ích cho một ai đó.
Khi Dũng vừa khép cửa ra ngoài, anh Tiến lại gần bàn làm việc, nhấc ống nghe điện thoại cố định lên bấm số của ông Đức, trưởng trại:
– Anh Đức ạ, em Tiến đây ạ. Em cần gặp anh báo cáo một việc về phạm nhân Hoàng Tuấn Dũng.
– Dạ.
Nói rồi, anh Tiến cúp máy đi lên gặp trưởng trạm.
Đêm khuya, hai bác cháu nằm cạnh nhau rì rầm nói chuyện. Dũng kể về công việc ngày hôm nay cho bác nghe, cậu kể đầu, kể đuôi cho bác nghe không chừa một chi tiết nào, trừ đoạn cậu đến phòng anh Tiến quản giáo. Nghe xong bác hỏi Dũng:
– Thằng Phú, mọi người gọi nó là Phú bò, nó được phạm tôn là đại ca trong trại này. Nó muốn gặp cháu, cháu có định đi gặp nó không?
– Cháu cũng biết nên như thế nào nữa ạ.
Bác Sáu thử lòng Dũng:
– Trước tiên Bác hỏi, cháu có sợ đi gặp nó không?
Dũng đáp nhanh:
– Thực ra cháu không sợ bác ạ. Cháu nghĩ cháu chẳng làm cái gì để mà sợ Phú bò. Chắc chỉ là chào hỏi thôi.
– Không sợ thì cứ đi gặp nó.
– Vâng, cháu sẽ bảo Tú lé dẫn cháu đi gặp.
– Cháu định bao giờ đi gặp.
– Mai ạ.
– Chưa vội, sẽ đi gặp nó nhưng chưa phải bây giờ.
– Vậy đến bao giờ ạ?
– Chờ cháu khỏi vết thương cũ đi đã. Có thế mà cũng hỏi.
Dũng mường tượng một trận đòn nữa sẽ đến với mình, thoáng rùng mình một cái nhưng rất nhanh cậu tự gằn mình rằng: việc gì đến ắt đến, không tránh mãi được.
Dũng nhớ ra một chuyện lúc gặp cô Ba, Dũng hỏi Bác Sáu:
– À Bác ơi, bác biết cô Ba ở buồng số 3 khu A ạ?
– Ừ, hôm nay cô Ba bảo cháu thế à?
– Vâng ạ, cô Ba bảo là biết bác. Bác ơi cho cháu hỏi, tại sao buồng số 3 toàn là phụ nữ đẹp thế.
Bác Sáu xoa xoa hàm râu lún phún ở cằm, tủm tỉm cười bác hỏi lại Dũng:
– Thích hả, cũng lớn rồi chứ ít gì.
Dũng ngường ngùng phân bua:
– Không phải thế đâu ạ, cháu chỉ thắc mắc thôi. Buồng số 3 cháu thấy khác hẳn với các buồng còn lại.
Bác Sáu thấy cũng cần phải cho Dũng biết cái nguồn gốc buồng số 3 này, dù gì càng biết nhiều càng tốt. Bác nói:
– Đúng là buồng số 3 khác hoàn toàn những buồng khác. Cháu lớn rồi cũng cần phải biết chuyện này.
Dũng chống cằm nghe bác Sáu nói. Bác nói tiếp:
– Buồng số 3 tập hợp những phụ nữ xinh đẹp nhất trại giam, nhưng xinh thôi chưa đủ đâu. Buồng này toàn là những cave khi còn ở ngoài đời. Có thể vô tình, hoặc cố tình họ vào đây để…. Kiếm tiền. Kiếm tiền bằng nghề làm cave trong tù. Cháu hiểu cave là gì không?
– Cháu biết ạ.
– Phạm nhân thì cũng chỉ là con người, cũng có nhu cầu sinh lý bình thường như bao người khác. Quy định thì là cấm quan hệ tình dục đấy, nhưng người ta vẫn cố tình lách luật.
– Vậy tất cả mọi người trong buồng 3 đều là cave à.
– Không, trừ 2 người.
– Là ai vậy ạ?
– Là cô Ba và X. Cô Ba không phải là cave nhưng cô ấy là trưởng buồng 3, điều phối hoạt động của buồng. Còn X thì chỉ là các cô ấy nhận về buồng để làm những công việc vặt lấy tiền công thôi.
– Vâng ạ, à mà bác ơi. Cháu nghe cô Ba nói, chị X không bao giờ có người đến thăm. Cháu được gặp chị X một 1 lúc chị ấy chăm sóc cháu trong phòng y tế rồi ạ.
Dũng tần ngần một hồi vì nghĩ đến chị X, có thể nói cậu có ấn tượng khá đặc biệt về người con gái này. Xinh đẹp không kém mẹ Loan tẹo nào, còn trẻ nhưng đã phải sống trong chốn lao tù như mình rồi, đặc biệt hơn nữa là cái vẻ mặt lạnh như băng như tiền của chị X. Cậu rất tò mò về chị.
Để lại một bình luận