Phần 85
Phan bò thấy Dũng cứng giọng thì ngừng chân, đây chính là lời thách đấu của phạm. Ngày mới vào trại nó đã từng nhiều lần thách đấu với các anh già để có được vị trí ngày hôm nay. Luật bất thành văn, bị thách đấu phải nhận lời, không coi như thua. Và đây cũng là cơ hội nó lấy lại thanh danh sau khi mất không ít kể từ ngày Dũng nhập trại.
– Đấu hả, oắt con dám thách đấu với tao. Được. Nhưng biết luật không?
– “Tao không lạ”, Dũng đối đáp nhanh.
– Mày thách đấu phải chấp nhận điều kiện của tao.
– Nói.
– “Nếu thua thì phải cúng đồ cho tao hàng tháng và đừng can thiệp vào chuyện của tao”, nói rồi Phan bò liếc nhìn X như tỏ ý đừng xen vào chuyện tao hiếp X.
– Được.
– Có khí đấy. Đấu trần hay có hàng, tao cho mày chọn.
– Đấu kiểu đấy thường lắm. Tao thích chơi cấp cao nhất. ĐẤU TÙ.
Phan bò nghe Dũng thách đấu kiểu này thì hơi chùn. Đấu kiểu này nó mới nghe kể thôi chứ bản thân chưa từng làm và chưa từng chứng kiến kiểu đấu này bao giờ. Nhưng trước mặt đàn em không thể nuốt lời, vì nó cho Dũng chọn kiểu đấu. Nó tự tin kiểu nào nó cũng chưa đầy 3 giây là ăn Dũng ngon lành cành đào. Nhưng kiểu đấu này thì nó thực sự không tin lắm phần thắng. Nhưng đâm lao phải theo lao. Nó giở trò gian manh:
– Mày tưởng đấu tù với tao mà được à, mày chưa đủ tuổi. Muốn đấu tù với tao phải qua được 1 đệ tử của tao đã, thắng được nó mới đấu với tao. Không thích thì thôi, đổi kiểu đấu.
Phan bò có lựa chọn mà nó cho là cực kỳ thông mình, đấy là nó cho vậy thôi, chứ người khác thì có lạ gì đâu, nó muốn có một hình nhân thế mạng đấu với Dũng trước và nó tin là Dũng không qua được cửa này. Không cần ra tay, nó tự khắc thắng. Nhưng nó ngạc nhiên vì Dũng không cần đến 1 giây suy nghĩ:
– Được, mai nổ điểm đi. Tao muốn tất cả trưởng buồng khu nam và vài trưởng buồng khu nữ chứng kiến.
– Có khẩu khí. Được.
Nói rồi Phan bò quay lại đi mất. Phòng y tế chỉ còn lại 2 chị em. Dũng quay lại thấy chị X áo thì tả tơi, một tay giữ hai vạt áo để nó không bị banh ra. Một tay che hạ bộ, nơi đôi chân trần của chị vẫn sóng xoài ra đất. X vẫn chưa hết bàng hoàng, may Dũng đến kịp lúc không có lẽ giờ này chị đã mất máu lưỡi mà chết rồi. Chị X vẫn tin rằng tự tự bằng cách cắn lưỡi có thể chết được cơ đấy.
Nhìn quanh phòng Dũng thấy xa xa ở góc có cái quần, chắc là của chị. Cậu tới nhặt lấy rồi đưa cho chị:
– Chị mặc vào đi, có bị sao không? Em có đến muộn không?
Dũng chỉ là vô tình thôi, cậu quan tâm chị, lo lắng cho chị xem chị có bị thương ở đâu không nên đưa quần mà mắt cứ dán vào cái thân thể của chị. Đón lấy cái quần và bắt gặp ánh mắt đó, X ngượng đỏ cả đôi gò mà nhưng không quên cảnh báo:
– Nhìn gì, quay mặt đi. Đồ dê già.
Dũng bị bắt quả tang đang nhìn chị, lại bị chị đổ vấy cho là dê già. Nhưng chị còn mắng được thế chứng tỏ chị không sao. Cậu trêu chị:
– Đẹp phết nhỉ.
– Đồ dê già kia, uýnh chết giờ. Quay mặt đi.
– “Vâng, vâng”, nói rồi Dũng cười cười quay mặt đi để chị mặc quần áo.
Một lúc sau chị mới lên tiếng:
– Xong rồi.
Quay lại thì thấy quần chị đã mặc rồi, áo thì chị lấy mấy cái kim băng thay cúc, coi tạm như thế là ổn. Dũng nói:
– Chị về buồng đi, lần sau đừng ở chỗ nào một mình nữa. Nguy hiểm lắm.
X bớt vẻ mặt lạnh lùng mà cúi gằm mặt xuống đất:
– Biết rồi. Cảm ơn.
Dũng ngạc nhiên:
– Chị cũng biết nói cảm ơn cơ à?
X ngượng ngùng không đối đáp lại được, đành lấy chân di di xuống đất cho có việc làm.
– Em đưa chị về buồng nhé.
– Uh.
Hai chị em, hai bóng hình lẻ loi giữa sân trại giam vắng vẻ, họ đi sát bên nhau mà không ai nói lời nào. Về đến cổng khu Anh, dừng chân lại Dũng nói:
– Em về đây.
X không nói gì mà nhìn vào khuôn mặt Dũng một cái thật sâu nhưng thật nhanh rồi chạy về phía buồng giam. Cô không biết mình vừa bị cái gì nữa, cô chỉ sợ rằng ở lại lâu mình sẽ không kìm chế được mà ôm cái đồ trẻ con đáng ghét ấy mất.
Để lại một bình luận