Phần 97
Chấm nét cuối cùng, bác nói:
– Hình săm này cháu sẽ vĩnh viễn không bao giờ tẩy xóa được, kể cả bằng công nghệ laze mới nhất bây giờ. Bởi vì là săm sống bằng mực tầu.
– Vâng, nhận rồi không bao giờ trả lại được.
– Bác chỉ dặn cháu điều này.
– Đừng bao giờ để lộ hình săm này cho ai, được không?
– Tại sao vậy bác?
– Vì hình săm này vô cùng đặc biệt, nó có thể cứu mạng cháu nhưng có thể cướp đi mạng cháu. Cháu sẽ gặp rắc rối nếu nhiều người biết cháu mang hình săm này. Và chính bác cũng sẽ gặp rắc rối.
– Vậy tại sao bác lại săm cho cháu?
– Vì… Bác muốn… Mà thôi. Mọi thứ do nhân duyên mà ra cả. Cứ vậy đi.
– Bác ơi là bác, sao bác không nói sớm là hình săm này phức tạp vậy?
– He he he, nói sớm để cháu không cho bác vẽ à? Ta già nhưng chưa đến nỗi lú đâu.
Dũng ngơ ngác vì chưa ra ngô ra khoai vụ hình săm này, cậu thấy hơi hối hận một tẹo khi nhận món quà này của bác. Nhưng thôi, việc đã quyết rồi không có chữ hối hận trong đó. Vả lại, đúng như lời bác nói, mọi sự do duyên mà ra.
Tại phòng 3, khu A.
Dụi đầu trong lồng ngực bác Sáu, vừa trải qua trận so tài rực lửa với người chồng cô hết mực yêu thương và hết lòng tôn kính, cô Ba nũng nịu:
– Sao cả tuần nay anh không đến, làm người ta nhớ muốn chết.
Dịt chặt đầu người vợ bé nhỏ vào lồng lực, một tay xoa xoa cái mông đít căng mọng của cô Ba, bác Sáu nói:
– Anh làm điều cuối cùng cho thằng Dũng.
– Anh săm trên lưng nó rồi à? Nhưng như thế có tội cho nó không anh?
– Biết làm sao được. Ước mơ cả đời anh giờ may ra nó mới có thể giúp anh hoàn thành.
– Vâng, nó số lớn, mạng lớn. Em nghĩ nó không sao đâu. Về võ thuật anh thấy nó thế nào?
– Nó thông minh, học nhanh, học 1 hiểu 2. Nó hơn hẳn anh hồi bằng tuổi nó đấy.
– Vâng. Việc vợ chồng mình coi như là xong. Kệ đời đi anh. Anh nghỉ ngơi đi. Có tuổi rồi đấy.
– Nghỉ à, còn lâu. Vợ đẹp thế này thì bao giờ mới nghỉ được đây.
Nói rồi bác Sáu lại một lần nữa đè ngửa cô Ba ra mà nhét buồi vào cái lồn vẫn còn nhoe nhoét tinh trùng của bác. Lần này bác chơi tư thế trai trên gái dưới vì vừa nãy là cô Ba cưỡi ngựa ngắm trăng rồi.
Ngày cuối Dũng ở trại, cậu đi chào lần lượt các anh em ở trại, có cả Phan bò nữa. Đúng như lời nó hứa, sau vụ đấu tù thì phân ai thận nấy, không va chạm gì với nhau cả. Anh em phạm ai cũng quý Dũng, tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh lại sống rất biết điều, chừng mực với anh em mặc dù cũng gọi là có tí số tí má.
Sau khi chào phạm, Dũng cũng đi đến từng phòng cán bộ quản giáo để chào từ biệt, cậu lân la lâu hơn ở Ban tiếp tế, nơi cậu làm việc gần như suốt thời gian ở trại. Anh Tiến quản giáo có dặn sáng mai trước khi ra trại thì qua phòng gặp anh, anh đưa tiền mà Dũng gửi cho. Anh cũng nói về số tiền 500 nghìn mỗi tháng đưa cho vợ Quân, đều hàng tháng và có dặn vợ Quân chỉ nói với Quân là của anh em phạm góp lại gửi giúp đỡ thôi, không nói do Dũng gửi.
Lên phòng bác Đức, Dũng được bác ôm vào lòng như người cha già ôm đứa con thơ. Ôm xong bác còn chủ động giơ tay ra bắt giống như hai người đàn ông ngang hàng ngang cấp:
– Dũng, ngày mai cháu trở lại với cuộc sống bình thường. Bác mong cháu tiếp tục chặng đường đời còn dở dang. Trở thành một công dân có ích cho xã hội. Hứa với bác nhé.
– Vâng, cháu hứa ạ. Bác ở lại mạnh giỏi, cho cháu gửi lời chào tới Anh Thư.
Nhắc đến con gái, bác Đức như nhớ ra chuyện gì mà thò tay vào túi áo lấy một phong thư:
– Bác xuýt quên đấy, Anh Thư đang học ở trên tỉnh nên không đến tiễn cháu được, con bé nhờ bác gửi cho cháu bức thư này.
– Vâng ạ, cháu cảm ơn.
– Anh Thư học rất tốt cháu ạ, kết quả học tập cuối năm lớp 10 đạt học sinh giỏi, còn được vào đội thi Văn của tỉnh đấy cháu. Cũng một phần nhờ cháu cả.
– Có gì đâu bác, do Anh Thư tự học cả đấy ạ. Thôi, cháu xin phép bác cháu về. Có dịp nào đó cháu sẽ quay lại thăm bác.
Bác Đức vui vẻ:
– Quay lại chơi thì được, quay lại làm phạm nhân là tôi đây không nhận đâu đấy.
Hai bác cháu vui vẻ nhìn nhau, ánh mắt ấm áp mà cương nghị của bác, nụ cười hiền hậu mà đầm ấm của bác còn theo Dũng mãi về sau này trên đường đời. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy có thể lắm chứ là sợi dây giữ Dũng ở phía thiện lương.
– Cháu chào bác cháu đi đây ạ.
– À, tiền công gia sư của cháu, bác gửi cho Tiến luôn rồi nhé, sáng mai qua chỗ Tiến mà lấy, không thiếu một đồng đâu, chàng trai.
– Vâng, cảm ơn bác ạ.
Dũng ra khỏi phòng bác Đức, vừa đi vừa bóc phong thư mà Anh Thư gửi, 1 tờ giấy A4 trắng tinh, tưởng nhiều chữ lắm cơ nhưng trên đó chỉ vỏn vẹn có mấy chữ được viết hoa ngay ngắn ở giữa.
“HÃY ĐỢI ĐẤY! NU, PA – GA – CHI! ”
Dũng mỉm cười ngộ nghĩnh vì biết cô bé này thích xem phim hoạt hình “Hãy đợi đấy! “. Cậu đang phân vân mình là nhân vật thỏ hay sói trong bộ phim.
Để lại một bình luận