Phần 9
Chiều hôm đó.
Nhất Huy đỗ xe lại trước một biệt thự trắng xây dựng theo phong cách hiện đại sang trọng. Anh bấm chuông cửa.
– Ai đó?!
Cửa mở. Một người phụ nữ xinh đẹp chạc 40 tuổi vừa nhìn thấy Nhất Huy liền mỉm cười. Bà là Hồng Yến, mẹ của Nhã Phương. Nếu quay lại hai mươi năm trước, có lẽ nhan sắc của bà còn nổi bật hơn cả con gái mình. Hồng Yến vui vẻ nói:
– Huy… Con tới tìm Nhã Phương hả?!
– Dạ, con chào cô… Con gọi Phương mà em không nhấc máy… – Nhất Huy hơi ấp úng vì cũng đã lâu anh không chủ động đến nhà Nhã Phương.
– Ah… Nó mới đi tập về… Chắc không mang theo điện thoại… Con lên phòng tìm nó đi…
– Dạ, vậy… Con xin phép…
Nhìn Nhất Huy đi vào trong nhà, Hồng Yến cười tủm tỉm. Dĩ nhiên bà không ngại để Nhất Huy vào phòng riêng của con gái. Vài năm trước khi hai đứa còn nhỏ, Nhất Huy cũng ở thường xuyên lên đó chơi cả ngày. Hơn nữa Hồng Yến biết Nhã Phương yêu Nhất Huy như thế nào. Và nếu gạo có nấu thành cơm, không phải càng tốt hơn sao?!
Nhất Huy không nhớ bao lâu rồi anh không bước chân lên bậc cầu thang dẫn lên phòng Nhã Phương. Trước đây đầu óc cứ vô tư không suy nghĩ gì… Nhưng không hiểu sao lần này lại thấy hơi hồi hộp. Nhã Phương có thể nói là người con gái làm anh tốn nhiều công sức kềm nén nhất kể từ ngày bị tai nạn trở về. Nàng không những xinh đẹp, trong sáng, lại luôn gần gũi chăm sóc anh… Nàng dùng sự ân cần tỉ mỉ của mình để thể hiện tình cảm với anh, dù chỉ như vậy cũng đã làm anh khổ sở nhiều phen. Nếu hôm nay không nghĩ ra một chuyện gấp, Nhất Huy thật sự không muốn tìm đến nhà nàng.
“Cộc cộc cộc…”
Anh gõ cửa vài lần vẫn không có tiếng trả lời. Nhất Huy nhíu mày khó hiểu, xoay nhẹ tay nắm cửa. Cánh cửa không khóa, bật mở.
Phòng ngủ của Nhã Phương vẫn như vậy. Gọn gàng ngăn nắp… Lại có thêm sắc hồng hồng lãng mạn như một cô gái đang yêu. Một mùi hương thơm ngát dễ chịu sộc vào mũi Nhất Huy làm anh thấy cả người lâng lâng như lạc vào tiên cảnh…
– Nhã Phương… Em đâu rồi?!
Vẫn không có tiếng trả lời. Nhất Huy bước vào phòng, chợt hơi sững người nhìn thấy khung ảnh của mình trên đầu giường ngủ. Tấm hình đó cũng khá lâu. Lúc hai đứa còn đi chơi công viên nước chụp chung với nhau, không ngờ Nhã Phương lại lồng khung để ngay trên đầu giường. Anh cười khổ.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bật mở… Một thân hình trần truồng trắng muốt tuyệt đẹp bước thẳng ra ngoài. Nhã Phương không nhìn quanh, bước thẳng đến tủ áo cuối phòng tìm quần áo… Cả gian phòng như được thắp sáng bởi cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng… Nhất Huy đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt vô thức nhìn theo bờ eo nhỏ gọn và cặp mông tròn trịa uốn lượn đến mê người. Nhã Phương lại cúi xuống kéo ngăn tủ… Hai mép môi đỏ hồng e ấp phơn phớt ít lông tơ lại hiện ra rõ ràng trước mắt anh… Nhất Huy thấy hạ thể mình căng cứng sắp nổ tung. Cổ họng anh khô khốc, tất cả tinh thể nước đều bốc hơi trong nháy mắt như được đun trên miệng núi lửa.
Nhã Phương lấy ra một chiếc quần lót màu hồng nhạt, xỏ qua chân kéo lên… Động tác đơn giản nhẹ nhàng của nàng trong mắt Nhất Huy lại như đang xem một cuốn phim chiếu chậm… Chiếc quần lót mềm mại cứ trượt dài trên cặp đùi thon dài bất tận của nàng… Trượt mãi… Trượt mãi… Chậm chậm che khuất cái âm hộ xinh xắn kia, dãn nở bao lấy cặp mông tròn trịa…
– Mẹ ơi…
Nhất Huy buột miệng kêu lên một tiếng làm Nhã Phương giật bắn mình quay lại.
– Anh… Anh… Sao?!
Nàng quay lại ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc của Nhất Huy. Chợt phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn xuống hai bầy vú căng tròn mơn mởn của mình. Nhã Phương ngượng chín người, ngồi thụp xuống sàn, che mặt rít lên:
– Anh Huy… Sao anh lại vào phòng em?!
– Anh… Anh xin lỗi… Anh gõ cửa mà em không trả lời… Anh về đây… – Nhất Huy ấp úng phân bua, rồi quay người đi.
– Anh… Anh đứng đó… – Nhã Phương lại càng gắt to hơn, khi nghe anh đòi về.
Nhất Huy đứng yên chết trân tại chỗ như Binh nhất nghe lệnh Thượng tá. Cho đến khi sau cáng tay anh truyền đến một cảm giác mát lạnh mềm mại, giọng Nhã Phương vang lên bên tai anh:
– Em… Em chỉ hơi mắc cỡ thôi… Chứ em là của anh mà… Anh không biết sao?!
Nhất Huy thấy cả người mình nóng rang, nhưng vẫn khổ sở kềm nén… Nếu là bất cứ người con gái nào khác, dù nhan sắc chỉ bằng một phần mười so với Nhã Phương… Trong tình huống này anh liền lao vào vồ vập cô ta… Anh không hiểu sao đối diện với tấm chân tình của Nhã Phương anh lại chần chừ không dám nhận… Anh sợ hãi đón nhận trái tim trong veo mỏng manh như pha lê của nàng… Anh sợ mình sẽ làm thứ trân quý đó vỡ nát.
– Phương… Anh quả thật cần em… mặc quần áo vào… Anh đợi em dưới lầu…
Nhất Huy để Nhã Phương ngơ ngác trong phòng đi xuống lầu. Chính anh cũng không biết từ khi nào mình có một suy nghĩ rụt rè sợ hãi như vậy với Nhã Phương… Trong khi đối với những người phụ nữ khác, anh sẵn sàng dụ dỗ vồ vập không chút e ngại… Anh đang bị một trải nghiệm đau thương không thuộc về mình chi phối suy nghĩ.
Lúc Nhã Phương xuống lầu, hai gò má vẫn còn ửng đỏ. Nàng không nghĩ rằng Nhất Huy lại từ chối mình như vậy… Nhưng không có kinh nghiệm nam nữ, Nhã Phương lại thấy sự kềm chế tốt của anh là phong phạm rất đàn ông của anh.
– Anh… – Nhã Phương ngồi xuống bên cạnh Nhất Huy, mặt đỏ hồng cúi gằm như muốn giấu vào hai gò thịt căng tràn bên dưới.
Nhất Huy hít sâu một hơi, bình tĩnh lại nói:
– Anh nhớ em nói mình có một đứa bạn học cấp ba giờ đang làm ở Phòng Cảnh sát điều tra Thành phố?! Anh cần gặp cậu ta.
– Dạ… Hắn là Tuấn Kiệt… Mà có chuyện gì vậy anh?! – Nhã Phương hơi tò mò hỏi.
– Anh muốn tìm hiểu một số chuyện thôi… Em gọi hắn được không?! – Nhất Huy nói nhanh.
– Được… Nhưng anh không giải thích rõ, em không gọi đâu… – Nhã Phương bướng bĩnh nói.
– Không giải thích được… Có một số chuyện anh còn đang nghi ngờ… Không xác định được chính xác…
Nhã Phương bĩu môi, khoanh tay ngồi im không chấp nhận lời giải thích của Nhất Huy.
– Haizz… Vậy anh đi về… – Nhất Huy thở dài đứng dậy.
– Sao hỡ cái là đòi về vậy?! Em gọi… Được chưa?! – Nàng giận dữ níu chặt tay anh kéo xuống.
– Nhưng… với một điều kiện… – Nhã Phương lại nhùng nhằng, ánh mắt tinh nghịch nói.
– Điều kiện gì?!
– Anh đi tìm cái gì đi nữa… Cũng phải chở em theo… Không thì không thương lượng gì hết…
– Được…
Để lại một bình luận