Phần 40
Thành phố Nha Trang, 20h30.
Trước một khách sạn nhỏ, một chiếc Lexus đậu ngay ngắn bên lề. Chiếc xe phủ kín bụi đường gần như chuyển màu sơn từ bạc sang nâu xám.
– Ưmmmm… Ư…
Trong một gian phòng khách sạn, tiếng u ử mệt mỏi của phụ nữ vang lên không dứt. Trên chiếc giường nhỏ, Nhã Phương nhắm mắt áp mặt trên gối, bờ mông nhỏm cao để âm hộ liên tục đón lấy dương vật to lớn của Hoàng Thái tử… Tay nàng ghì chặt tấm drap giường ngậm cứng trong miệng vẫn không ngăn được tiếng nấc khẽ từng đợt từng đợt không dứt… Ngay từ giây phút đầu tiên nàng đã không chống cự… Vì sự chống cự trong tuyệt vọng cũng chẳng đem đến kết quả gì ngoại trừ cảm giác đau đớn và nhục nhã. Nhã Phương cũng không buông xuôi đơn giản như vậy. Nàng chỉ tạm thời chấp nhận số phận của mình. Đêm nay nàng sẽ ghi nhớ, ghi lại từng hành động của gã đàn ông nào chạm đến cơ thể nàng, dày vò thân xác nàng. Nếu ông trời cho nàng sống sót, nàng sẽ trả lại cho chúng từng chút từng chút một…
– Ah…
Hoàng Thái tử bóp nghiến lấy bờ mông của Nhã Phương, ghì chặt vào hạ thể, rùng mình… Nhã Phương im thin thín nén chịu cảm giác nóng bỏng kinh tởm đang phun tràn lấp kín âm hộ nàng. Thân hình to lớn của hắn ngã xuống bên cạnh… Nàng cảm nhận được khúc thịt to lớn của hắn tuột ra, trượt trên bờ mông nàng, nhơ nhớp ẩm ướt… Những tiếng bước chân háo hức đến bên giường. Nhã Phương nhắm mắt, thở nhẹ…
– Không cần hỏi… Mang đi đi…
– Hắc… Hắc…
Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Thái tử vang lên bên tai. Cơ thể lõa lồ của Nhã Phương được gã đàn ông khác bế xốc trên hai cánh tay lực lưỡng. Hắn háo hức mang chiến lợi phẩm về căn phòng bên cạnh, nơi còn một chiến hữu khác đang chờ…
– ***…
– ’
Nằm gọn trên cánh tay gã đàn ông, thân thể trần truồng không che đậy được mang từ phòng này qua phòng khác… Nàng vẫn không mở mắt vì một nửa nửa linh hồn đã chết đi… Nàng ước gì mình cũng không nghe thấy gì, vì tiếng tranh cãi của hai gã đàn ông vẫn vang bên tai không ngớt. Gã này thì muốn làm luôn, gã kia lại nói phải để nàng tắm sạch… Nhã Phương chợt thấy mình như một con heo đã giết mổ làm sạch, chuẩn bị vào lò quay… Đàn ông nào thì chả là đàn ông? Thân thể này vừa bị sư tử cắn xé, nay đến chó gặm nhai thì có khác gì nhau chứ?! Không phải đều là súc vật sao?!
Gã đàn ông thường nhận điện thoại tin nhắn mật dường như có uy lớn hơn. Hắn thành công thuyết phục gã còn lại đem Nhã Phương vào phòng tắm… Chúng đặt nàng xuống trước chiếc bồn tắm đã đầy nước và bọt xà bông. Nhã Phương mím môi, không nói một lời bước vào trong. Hai gã kia ra ngoài, cánh cửa phòng tắm khép lại.
Làn nước ấm áp, xà bông thơm ngát vẫn không gợi lên cho Nhã Phương chút suy nghĩ gì… Mọi xúc cảm của nàng gần như tê liệt. Tắm sạch sao?! Tại sao nàng phải tắm sạch thân thể mình để rồi hai gã đàn ông kinh tởm ngoài kia lại làm bẩn nó?! Một phút, hai phút, ba phút trôi qua… Nhã Phương chỉ đơn giản nhắm mắt nằm yên trong bồn… Nàng mặc kệ hai con chó đói đang cắn xé ngoài kia. Nếu không đợi được thì lại vào mà mang nàng ra… Đừng mơ nàng sẽ chủ động tắm rửa sạch sẽ cho chúng hưởng dụng…
Chợt, hai mắt Nhã Phương hé mở. Tay nàng vốc lấy bọt xà bông trong bồn đưa lên mũi ngửi… Quen thuộc… Đây đúng là mùi Uất kim hương mà nàng rất thích. Nhã Phương còn mang một lọ dầy gội loại này mua tại Hàn Châu mang về. Tại sao hai gã này cũng có?! Hay chúng cũng đem qua từ Trung Quốc?! Nghĩ đến dáng vẻ thô kệch của hai gã, Nhã Phương tự lắc đầu phủ nhận.
Nàng chợt nghĩ đến một chuyện… Cả người chồm lên đứng thẳng… Mặc thân thể trần truồng đầy xà bông, Nhã Phương bước vội ra khỏi bồn. Nàng chợt sững người nhìn thấy trên bồn rửa tay một lọ dầu màu hổ phách đã vơi đi phân nửa… Đây đúng là lọ dầu của nàng… Sao nó lại ở đây?! Nó đã ở đây, thì đồng nghĩa với chiếc túi trang điểm của nàng cũng được chúng mang theo… Chiếc túi nhỏ chứa vật dụng trang điểm của nàng luôn được đặt bên trong chiếc túi du lịch đựng quần áo. Sáng ngày trước khi tỉnh lại trong khách sạn, Nhã Phương nhận được chiếc túi quần áo của mình, nhưng không thấy túi trang điểm… Nàng còn nghĩ rằng chúng đã bỏ lại hoặc đã biết trong đó nàng chứa những thứ gì…
Nhã Phương nhìn quanh, chợt ánh mắt dừng sững nơi cái thùng rác bằng nhựa có nắp đậy bên dưới. Nàng nhào đến, mở ra… Nhìn thấy chiếc túi da màu đen quen thuộc, trái tim Nhã Phương chợt đập nhanh điên cuồng. Nàng mở vội ra, những ngón tay run rẩy lục lọi… Thấy rồi. Nàng mừng đến suýt phát khóc khi thấy một thỏi son màu mận chín. Thứ mà bình thường nàng luôn cố để tay mình không chạm vào nó… Một món vũ khí giết người không mùi không màu.
– Lại… Lại ah… – Giọng tiếng Việt cứng đờ khô khốc của gã đàn ông giữ nhiệm vụ lái xe vang lên ngoài cửa.
– Ah… – Nhã Phương giật bắn người, suýt tuột tay đánh rơi thỏi son, nàng cố giữ giọng bình tĩnh, nói. – Hai phút… Xong rồi…
Đợi tiếng bước chân thiếu kiên nhẫn kia đi xa, Nhã Phương cuống cuồng lấy khăn tắm lau khô người. Nàng trần truồng đứng trước gương, mở thỏi son… Khóa huấn luyện ở Hàn Châu, Nhã Phương đã học được cách chế tạo độc dược cơ bản và cách tự ngụy trang các dụng cụ chứa độc… Cây son này do nàng tự chế tạo ra và từ lúc làm ra nó đến nay, nàng hầu như không dám chạm vào nó.
Nàng mở nắp phía trên, bôi qua một lớn son sáp nhạt trên môi mình. Sau đó, hít sâu một hơi, nàng nín thở cẩn thận mở phần nắp bí mật bên dưới đít cây son. Bên trong là một chất sáp dạng keo nhìn có vẻ vô hại nhưng cực độc… Đây tinh chất chiết xuất từ thân cây Sui, người Trung Quốc đã sử dụng nó để bôi lên tên độc khi đánh trận từ hàng thế kỷ trước… Chỉ cần thấy máu là chết người.
Nhưng dưới sự phát triển của khoa học kỹ thuật ngày nay, độc dược này một lần được nâng cấp lên nhiều lần… Lớp son sáp mà Nhã Phương bôi trên môi thật ra là vô hại, nhưng lại là chất kích hoạt độc tính của Sui. Nhã Phương mím môi cẩn thận, dùng góc chiếc khăn tắm chậm lấy một ít chất keo trắng, rồi bôi quanh hai núm vú của mình…
Nhã Phương bước ra khỏi phòng tắm không mảnh vải che thân. Cơ thể trần truồng tuyệt đẹp phơi bày trước ánh mắt thèm khát của hai gã đàn ông. Hai gã cũng đã tự cởi hết quần áo, đứng bên cạnh giường chờ nàng… Hai cái dương vật gật gù đung đưa làm nàng rùng mình kinh tởm. Nhưng Nhã Phương đã tìm lại được sự tự tin như một con rắn vừa tìm lại được khả năng phun độc của mình. Nàng điềm nhiên bước vào vòng tay háo hức của hai gã…
– Ha ha…
Hai gã cười khoái trá, ôm chầm lấy cơ thể mềm mại mát rượi của Nhã Phương. Gã lái xe có vẻ nôn nóng hơn tay luồn vào giữa hai chân nàng, sờ nắn âm hộ nàng… Đầu gã cúi xuống toan há miệng ngậm lấy đầu vú đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Ưmmm… Khoan đã…
Nhã Phương ngăn hắn lại, kéo gã lên. Bất ngờ, nàng trao cho hắn một nụ hôn đắm đuối… Gã bên phải cũng ngạc nhiên thú vị, chồm người đến… Nhã Phương nhắm mắt đôi môi hé mở cho hai chiếc lưỡi luân phiên đi vào miệng nàng… Cả người nàng như buông thả, mềm nhũng trong vòng tay lực lưỡng của hai gã đàn ông… Chúng hôn nàng. Chúng liếm láp khắp mặt nàng như hai con chó bec – giê… Vò nắn ngực nàng, rồi cùng nhau chúng ngậm lấy hai đầu vú nàng mút say mê…
– Ưmmm… Ôi…
Nhã Phương rên siết sung sướng, cả người ưỡn lên dâng hiến hai bầu vú căng tròn cho hai cái miệng tham lam của chúng. Nàng đang cảm thấy sung sướng thật, chỉ không phải sự sung sướng của thể xác. Nàng nhắm mắt, còn có thể mường tượng được đường đi của chất độc dược kia… Từ đầu vú nàng, thấm qua hai cái lưỡi tham lam… đi vào máu… những tế bào máu sơ cứng, rạn nứt… Và…
“Huỵch…” “huỵch…”
Hai khối thịt đỗ gục xuống giường phát ra âm thanh trầm đục. Nhã Phương bừng mở mắt, nàng nhếch mép cười nhìn hai ánh mắt đỏ bừng cay độc nhìn mình trừng trừng. Hai gã đàn ông tay ôm cổ, miệng sủi bọt trắng không nói lên được lời nào… Chỉ có ánh mắt là còn chút tri giác mở trừng nhìn Nhã Phương như đe dọa.
Để lại một bình luận