Phần 17
Tối 7h30, Nhất Huy mới về đến nhà. Sau giờ làm việc anh có buổi họp với Ban Giám hiệu về tổ chức đợt khám sức khỏe định kỳ hàng năm của trường. Dù sốt ruột nhớ đến cuộc hẹn tối nay với Hotgirl chơi súng, nhưng Nhất Huy cũng đành chịu.
– Có ai tìm con không Dì?! – Vừa dắt xe vào nhà, Nhất Huy liền hỏi bà giúp việc.
– Dạ, không.
Nghe bà trả lời, Nhất Huy nhướng mày hơi khó hiểu.
– Vậy cha con đâu rồi?!
– Dạ, ông đi đâu đó với cô Nhi rồi…
Nhất Huy thở phào nhẹ nhõm. Cha không có nhà cũng tiện tiếp khách hơn nhiều. Mắc công ông lại hỏi tới hỏi lui, rồi đến tai Nhã Phương thì mệt mỏi.
Bước vào phòng, đóng cửa lại. Đưa tay chuẩn bị bật đèn, Nhất Huy chợt sững lại. Mũi anh ngửi được một mùi hương thoang thoảng thơm ngát… Mùi hương khá quen thuộc anh đã gặp đêm ở nhà Tuấn Kiệt. Nhất Huy thở dài, bước đến giường… Anh đúng là ngây ngô, người như Mộc Miên sao đi bằng cửa chính chứ?! Một đặc nhiệm như nàng rất ít nơi có thể chặn đứng bước chân nàng. Huống chi nhà Nhất Huy cũng không phải hang rồng động hổ gì…
Ánh đèn cao áp ngoài vườn chiếu qua khung cửa sổ để lại một cảnh tuyệt đẹp… Trên giường Nhất Huy, một thân hình mảnh mai tuyệt đẹp đang say ngủ… Mộc Miên mái tóc đen óng xõa tung, đôi mắt khép lại khoe hàng mi dài cong vút… Hai bầu vú căng tròn dưới lớp áo thung bó sát phập phồng nhẹ nhẹ… Nhất Huy thấy cả người ngột ngạt khó thở. Anh lặng lẽ ngồi xuống mép giường, chậm chậm cúi xuống…
– Anh muốn làm gì?!
Đột nhiên, Mộc Miên mở choàng mắt, một khẩu súng lạnh lẽo dí thẳng vào bụng Nhất Huy. Có lẽ nàng đã vào phòng anh từ sớm, tìm ra khẩu súng anh cất trong ngăn kéo bàn… Nhất Huy chẳng quan tâm, tiếp tục cúi sâu xuống đặt lên môi Mộc Miên một nụ hôn…
– Này… Này… Ưm… Anh dám… – Mộc Miên muốn né vẫn không né được đôi môi anh.
– Để em chờ lâu, anh phải đền bù chứ… – Nhất Huy nhấm nháp đôi môi mềm mại của Mộc Miên, thì thầm.
– Ai chờ anh chứ..! – Hơi thở nàng thơm ngát, hai mắt mở tròn nhìn gương mặt Nhất Huy sát bên cạnh.
– Không chờ… vậy tại sao tìm thấy súng mà không đi?! – Nhất Huy liếm quanh bờ môi mềm mại ngọt lịm, thì thầm.
– Em… Em không… Ưm…
Nhất Huy nhẹ nhàng tách đôi môi nàng ra để chiếc lưỡi anh tìm vào. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau trao qua vị ngọt lịm nồng nàn. Tay cầm súng của Mộc Miên lỏng dần, buông xuôi… Tay còn lại vòng qua ôm ghì lấy cổ Nhất Huy kéo anh vào thật sát bên mình.
“Cộc cộc cộc…” Đột nhiên, có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Anh Huy… Mở cửa cho em…”
Nghe thấy tiếng Nhã Phương vang lên bên ngoài. Nhất Huy sững người sợ hãi… Cũng không cần suy nghĩ làm sao nàng lại tới đây, vì trong phòng anh đang có một người con gái khác… Mộc Miên cũng nghe, càng cố tình ghì sát lấy cổ anh không buông… Môi cô hôn rít chặt lấy miệng anh…
– Ư… Miên Miên à… Miên Miên… Xin lỗi em… Em – Nhất Huy gỡ tay nàng ra, thở hổn hển nhăn nhó.
– Sao chứ?! – Mộc Miên bĩu môi, tay vẽ vẽ quanh khe ngực sâu hoắm. – Tối nay em xin phép ba mẹ ngủ lại rồi đó…
– Haizz… Không được… Bữa khác đi được không?! – Nhất Huy nài nỉ.
– Sợ cô người yêu bé nhỏ mỏng manh của anh ghen sao?! Hi hi… – Mộc Miên cười cười, giọng hơi chua chua như dấm.
– Em thông cảm cho anh được không?! – Nhất Huy đã muốn khóc. – Mới nảy em vào đường nào, ra lại đường đó đi nhé…
– Okie… – Mộc Miên bước xuống giường.
Nhất Huy thở phào, không ngờ Mộc Miên lại dễ dãi chấp nhận như vậy… Chợt anh thấy cô ta ngúng nguẩy cặp mông, khẩu súng dắt lưng quần đi thẳng ra phía cửa.
– Ah… Em đi đâu vậy?! – Nhất Huy lao đến, níu cô lại.
– Mới nảy em vào phòng bằng cửa chính mà… – Mộc Miên quay lại, tròn hai mắt còn chớp chớp vô tội.
– Không được… Cửa khác đi được không?! Ban công đi nhé?! – Nhất Huy vò đầu bức tai.
– Anh tưởng em là Tôn Ngộ Không à?! Cưỡi mây về gió?! – Mộc Miên khoanh tay, bĩu môi giận dỗi.
“Anh Huy… Mở cửa cho emmmm…” – Giọng Nhã Phương đã bắt đầu giận dỗi.
Nhất Huy đầu óc rối tung lên, anh kéo tay Mộc Miên trở về giường ngủ. Ít ra từ vị trí này, còn một bức bình phong che chắn tầm nhìn.
– Anh lạy em… Em ở yên đây dùm anh… Cho anh năm phút thôi… Được không?!
Nhất Huy xá xá tay làm Mộc Miên che miệng nén cười. Cô thoải mái nằm xuống giường, còn kéo chăn đắp ngang ngực.
“Anh Huy… Còn không mở cửa em khóc cho anh coi…”
Nhất Huy bước lại gần cửa phân vân không biết phải ứng xử với Nhã Phương thế nào?! Anh chợt lóe lên một sáng kiến…
Bên ngoài, Nhã Phương gõ cửa đến đau cả tay. Chợt cánh cửa bật mở… Tiếng Nhã Phương vừa thốt ra, liền tắt nghẽn…
– Anh Huy…
Nhất Huy bước ra, đầu tóc ẩm ướt… Cả người không mặc gì chỉ quấn ngang eo một cái khăn tắm. Sau lưng anh, cửa phòng tắm sáng đèn, tiếng nước rì rào bên trong… Nhã Phương mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống. Nhưng cúi xuống lại thấy lù lù khối u gì đó dưới lớp khăn, mặt nàng càng đỏ hơn, quay đi.
– Anh… Anh tắm sao?! – Nhã Phương lắp bắp.
– Sao em ở đây?! Đã nói là ở yên nhà Ngọc mà… – Nhất Huy hỏi.
– Hứ… Anh nói qua thăm em mỗi ngày… Vậy chứ ba ngày nay anh ở đâu?! – Nhã Phương hậm hực muốn khóc. – Người ta nhớ anh… Anh lại vô tình…
– Thôi… Ngoan mà… Anh thương… – Nhất Huy ngân cằm nàng lên, lau nhẹ khóe mắt ươn ướt đỏ hoe.
Nhã Phương bất ngờ nhào vào lòng Nhất Huy. Mùi da thịt đàn ông làm nàng càng đỏ mặt hơn.
– Em không biết… Em không về… Tối nay… em ở đây…
Nàng càng nói càng nhỏ như muỗi kêu bên tai. Nhã Phương cúi gằm gương mặt đỏ bừng, lách qua Nhất Huy bước vào phòng.
– Ah… Không được… – Nhất Huy hoảng hồn kéo nàng lại. – Em mà ở đây… Ba Mẹ em biết thì giết anh mất…
– Không có đâu… Ba Mẹ còn cho em đi chơi Nha Trang cả tuần với anh… Là đã chấp nhận em thuộc về anh rồi…
– À… Thật ra…
Nhất Huy đang khổ sở phân bua, chợt anh sững người, hai mắt cứng đờ nhìn chằm chằm phía sau lưng Nhã Phương. Dưới ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, một thân hình trần truồng tuyệt đẹp nhẹ nhàng hiện ra trước mắt anh… Mộc Miên nhìn về phía anh, ánh mắt trêu tức… không mảnh vải che thân ngang nhiên như chốn không người thả bước nhẹ nhàng về phía phòng tắm… Nhã Phương ngạc nhiên nhìn vẻ mặt ngây dại của Nhất Huy, toan quay người lại… Chợt anh kéo ghì nàng vào lòng, miệng trám kín đôi môi đỏ mọng sững sờ của nàng…
– Ư…
Nhất Huy giờ phút này muốn chết ngay đi… Một người đẹp trong vòng tay mềm nhũng dưới đôi môi anh, nhưng không thể xơi… Một người con gái khác còn ma quỷ trêu ngươi hơn trăm lần, lõa lồ dạo ngang qua trước mắt… Cơ thể Mộc Miên đẹp đến không bút mực nào tả xiết… Cặp đùi nàng thanh thoát thẳng như tranh vẽ, bờ mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ, vòng eo nhỏ gọn không chút gợn mỡ, cặp vú căng tròn núng nính hai chấm đỏ hồng rung động… Mộc Miên bước vào phòng tắm, còn quay lại nháy mắt hôn gió với anh. Nhất Huy thấy sống mũi mình cay cay như xuất huyết.
Nhã Phương cả người mềm nhũn… Chiếc lưỡi nhỏ run rẩy đón lấy Nhất Huy. Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn nàng… Mùi vị thật tuyệt vời lâng lâng làm nàng mê đắm. Nhưng môi anh lại có một mùi hương gì đó làm nàng phân vân suy nghĩ… khá quen thuộc… như là…
– À… Anh xin lỗi… Anh không nên…
Rời môi Nhã Phương, Nhất Huy gãi gãi đầu phân bua… Mà càng nói càng thấy mình vô duyên, nụ hôn đầu của con gái người ta nhào vô cướp mất, còn xin lỗi cái quái gì nhỉ?!
– Em… Em có trách anh đâu… – Nhã Phương vén tóc qua vành tai, khuôn mặt đỏ ửng cúi đầu e thẹn.
– Bây giờ… Em xuống dưới chờ anh… Anh tắm một chút rồi đưa em về nhà Ngọc nhé… – Nhất Huy điệu bộ có chút không yên, nói.
– Ưm… Mà phải chở em đi chơi một vòng mới về đó…
– Được rồi… Chờ anh chút thôi… Ba mươi phút…
– Lâu vậy?!
– Hai mươi lăm phút… Hai mươi lăm phút nha…
Nhã Phương vừa đi xuống cầu thang, Nhất Huy hí hửng, tim đập thình thịch đóng cửa phòng. Anh vội đến mức chẳng buồn cài khóa trong… Tuột ngay cái khăn, tồng ngồng bước vào phòng tắm.
Bên trong gian phòng tắm lúc này là mỹ cảnh thân tiên chốn nhân gian… Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một cơ thể trần truồng bóng lưỡng tuyệt đẹp dưới làn nước đều đều rả rích. Mái tóc dài đen óng của Mộc Miên ướt đẫm dính sát vào tấm lưng cong ỏng, mang theo dòng nước chảy tràn xuống bờ mông tròn trịa nõn nà… Nhất Huy mở cửa buồng kính, bước vào mà nàng vẫn không quay đầu lại…
– Anh can đảm lắm nha…
– Cái bánh ngon thế này… Đánh chết anh cũng phải cắn một miếng… Hắc hắc…
Nhất Huy bước đến, áp người sát vào cơ thể trần truồng mát rượi của Mộc Miên, hôn nhẹ lên vành tai nàng. Khúc thịt to lớn nóng hổi của anh như vô tình chèn vào giữa khe mông mềm mại co dãn của nàng… Cơ thể Mộc Miên rung lên nhe nhẹ… Nàng ngữa đầu gối nhẹ lên vai anh, thì thầm:
– Anh sẽ không hối hận chứ?!
– Tại sao anh phải hối hận?! – Nhất Huy hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng.
– Để có được em, anh sẽ mất mát lớn đấy?! – Nàng cắn nhẹ bờ môi anh, thì thầm.
– Anh chấp nhận…
Nhất Huy hôn rít lấy đôi môi hé mở của Mộc Miên, trao cho nàng một nụ hôn thật sâu. Nàng nhắm mắt, tay đưa lên níu lấy cổ anh, để mặc hai bàn tay anh đón lấy hai bầu vú căng tròn mân mê sờ nắn… Ngực nàng thật tròn trịa, lại co dãn đến mê người, hai núm vú đỏ hồng xinh xắn từ từ săng cứng lại nổi cộm dưới lòng bàn tay hư hỏng của anh.
– Ư…
Mộc Miên thở hổn hển, nhắm mắt đón nhận những nụ hôn ấm áp của Nhất Huy. Đã lâu lắm rồi nàng không có cảm giác tê dại rờn rợn khắp cơ thể như vậy… Từ ngày người đàn ông đó ra đi… Trái với vẻ lẳng lơ dụ hoặc bên ngoài, Mộc Miên lại là một cô gái sống rất chừng mực. Trước đây, nàng chỉ buông thả bản thân mình đúng một lần và mãi đến bây giờ vẫn in đậm bóng hình người đó.
Lần đó, Trần An thực hiện một nhiệm vụ và nàng được đi theo học hỏi. Nhưng nhiệm vụ tưởng dễ dàng lại làm cả hai người đều bị thương… Về đến nhiệm sở, hai người được đưa vào phòng phẫu thuật, tiêm morphine giảm đau, gắp đạn. Sau cơn tiểu phẫu, chất morphine ngấm vào máu làm cơ thể Mộc Miên lâng lâng… Nàng lại hâm mộ thần tượng Trần An từ lâu… Thế là chuyện đó đã xảy ra… Lần đầu của nàng.
Cuộc gặp gỡ kì quặc với Nhất Huy trong bóng tối lại để lại trong đầu Mộc Miên ấn tượng rất sâu. Nhất Huy không có điểm nào giống Trần An, lại càng đẹp trai thư sinh hơn… Nhưng trong lời nói, hành động của anh, Mộc Miên lại thấy một nét quen thuộc đến kì lạ… Anh làm trái tim nàng rung động, như từng rung động trước Trần An. Đêm nay, Mộc Miên chỉ dự định chờ Nhất Huy trở về, thông báo mình đã lấy được súng, rồi đi… Nhưng chứng kiến cô bạn gái xinh đẹp của anh tìm đến cửa, lòng Mộc Miên thấy khó chịu. Nàng trêu Nhất Huy là thật, cho anh một sự lựa chọn cũng là thật… Có thể một lần ân ái cũng chẳng thay đổi được điều gì giữa Nhất Huy và cô gái kia, nhưng ít ra Mộc Miên cũng có được một bàn thắng âm thầm… Đối với nàng như thế là đủ.
– Ư…
Mộc Miên cắn môi nhìn xuống Nhất Huy đang quỳ trên sàn nhà tắm. Tay anh ôm lấy cặp mông tròn trịa của nàng, miệng không ngừng hư hỏng hôn khắp ngực nàng. Chiếc lưỡi Nhất Huy đùa nghịch liếm quanh quanh chiếc núm hồng xinh đẹp của Mộc Miên, rồi môi anh chụm lại mút lấy nó say mê… Tay anh bên dưới lại luồn vào giữ hai chân nàng, mân mê âm hộ ẩm ướt của nàng…
– Ưm… Anh ơi…
Mộc Miên ôm chầm lấy đầu Nhất Huy, rên rỉ thật khẽ. Nói nàng đã biết mùi đàn ông là vừa đúng vừa không… Lần đầu tiên của Mộc Miên với đầu óc lâng lâng chất morphine, cảm xúc cứ như trên đi mây về gió… Không chân thật trần trụi như bây giờ… Cả người nàng run rẩy dưới những kích thích vuốt ve của Nhất Huy. Âm hộ nàng nức nở thấm ướt bàn tay ấm áp của anh…
– Mình ra ngoài đi…
Bên ngoài căn phòng, Nhã Phương lại không ngồi chờ ở phòng khách như giao hẹn, nàng phân vân đứng trước cửa phòng ngủ của Nhất Huy thật lâu. Khi nảy khi hôn Nhất Huy, Nhã Phương nhận ra trên môi anh có một mùi hương thơm thơm quen thuộc… Khoảnh khắc đê mê đó, nàng không nghĩ được nhiều. Nhưng bây giờ nàng đã nhận ra, đó là mùi son môi phụ nữ.
Nhã Phương rất ít khi dùng son phấn, nhưng là con gái làm sao không biết mùi thơm thơm vị sáp của son môi chứ?! Lòng nàng đau đớn khó chịu khi nghĩ Nhất Huy đã hôn một người con gái khác. Vị son đó còn rất mới… như chỉ xảy ra cách một lớp cửa… Nhã Phương run run, tim đập nhanh, cầm lấy tay nắm cửa… Mở ra thật khẽ.
– Ưmmm… Ôi…
Trên giường, Mộc Miên cắn môi không ngăn được tiếng rên rỉ khi Nhất Huy lấp kín âm hộ trống trải của nàng. Anh một tay ôm ngang cặp đùi thon dài của nàng gác vai, một tay sờ nắn hai bầu vú nảy tưng tưng của nàng theo nhịp độ của anh. Âm hộ nàng thật ấm, thật khít khao, nước nhờn ướt đẫm cho anh một cảm giác tuyệt diệu chưa từng có… Vừa chinh phục cô bé nhỏ xíu khóc nhè của Mộc Miên, vừa nhìn gương mặt tuyệt đẹp há hốc rên rỉ của nàng… Thật đúng là mỹ mãn…
– Ưmmm… Anh ơi… Hôn em điiii… – Mộc Miên thở hổn hển đê mê vươn tay lên.
Nhất Huy liền bỏ chân nàng mở rộng ra hai bên, cả người anh trườn lên cơ thể nàng. Mộc Miên nấc lên, hai cánh tay như hai con rắn mềm mại siết chặt lấy lưng anh. Hai chân nàng mở rộng, đón lấy dương vật không ngừng ra vào gấp gáp… Lưỡi hai người cuốn lấy nhau mê say quên cả trời đất… Quên cả một tiếng khóc nức nở kềm nén âm thầm…
Cả căn phòng tràn ngập tiếng hổn hển sung sướng… Hai thân hình dính chặt vào nhau không ngừng nghỉ rên siết mãnh liệt… Đến lúc da thịt chan chát ngừng lại, chỉ còn hai thân xác rã rời thiêm thiếp đê mê…
– Ưmmm… Nằm yên…
Mộc Miên trần truồng lim dim nằm trên người Nhất Huy. Anh động một chút là nàng ư ử khó chịu.
– Ha ha… Em muốn nữa sao?! – Nhất Huy gồng người, dương vật anh còn trong người nàng lại ngọ nguậy như tỉnh lại.
– Ưmm… Nằm yên mà… Em chỉ thích cảm giác ấm áp của anh trong em thôi… Em không muốn nữa đâu…
Nhất Huy nhẹ nhàng vuốt dọc tấm lưng cong ỏng, xuống tới cặp mông tròn lẳng mát rượi của nàng… Hai bàn tay anh truyền đến một cảm giác tuyệt diệu khôn tả. Nếu không phải nghĩ đến Nhã Phương đang chờ bên dưới… Anh có thể nằm yên làm nệm cho Mộc Miên cả đêm… Không, là mấy đêm cũng được.
– Miên Miên cho anh số điện thoại đi chứ?! Không lẽ muốn tình một đêm rồi thôi không ôn lại kỷ niệm sao?! – Nhất Huy ngẩng đầu đón lấy đôi môi mềm mại của nàng, hôn nhẹ nhàng.
– Em không được dùng điện thoại… Điện thoại là lỗ hổng thông tin lớn nhất anh biết không?!
Nhất Huy chưng hửng, anh chợt nhớ lại bên thi thể thứ hai dưới bồn hoa cũng không có tư trang gì… Anh còn tưởng là bọn người kia đã ném đi. Nhưng rõ ràng là ném đi thì khả năng bị tìm thấy cao hơn là chôn cùng thi thể chứ?! Vấn đề là cô ta không mang theo cái gì khi thi hành nhiệm vụ… Khẩu súng có lẽ cũng rơi tận đáy sông.
– Anh muốn tìm em… Chỉ cần nhắn tin theo cú pháp… #117 rồi nội dung tin nhắn… gửi qua đầu số 1643… Dù điện thoại anh sẽ báo là đầu số không có thật, nhưng thật ra tin nhắn vẫn đi qua… sẽ có người báo em.
– Anh biết rồi… Ví dụ như… Anh thèm em quá 117 ơi… Nhắn 1643… Đúng vậy không?! – Nhất Huy bóp bờ mông căng tròn trêu đùa.
– Hừ… Anh nhắn như vậy em sẽ không tới đâu…
– Ha ha…
Nhất Huy cười ha hả, chợt giật mình nhìn đồng hồ trên cổ tay. Anh nhẹ nhàng đỡ cơ thể trần truồng mềm mại của Mộc Miên xuống, nài nỉ:
– Haizz… Miên Miên ngoan… Miên Miên biết anh khó xử mà… Anh phải đưa Nhã Phương về… – Nhất Huy vỗ nhẹ bờ mông mềm mại của nàng, năn nỉ.
– Hừ… Vừa buông em ra là nghĩ đến người khác rồi…
Dù ra vẻ giận dỗi nhưng Mộc Miên vẫn ngồi dậy, nàng lặng lẽ mặc quần áo… Nhất Huy thở dài khổ sở. Anh cũng chẳng muốn ôm đồm lung tung như vậy! Nhưng quả thật anh không nỡ làm Nhã Phương đau lòng, anh như mắc nợ nàng từ kiếp trước… Nhất Huy mau chóng mặc quần áo, vừa quay lại định nói lời tạm biệt với Mộc Miên thì phát hiện nàng biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
– Ủa… Nhã Phương đâu rồi Dì?!
Vừa xuống dưới, Nhất Huy ngạc nhiên hỏi bà giúp việc. Anh xuống trễ hơn 15 phút so với giao hẹn, nhưng đâu đến nỗi vì vậy mà Nhã Phương giận dỗi bỏ về một mình. Với tính cách của nàng sẽ lên tận phòng réo lên inh ỏi.
– Cô Phương về lâu rồi… Mà cô ấy khóc… Khóc nhiều lắm… Tôi hỏi thăm cũng không trả lời…
Nghe bà giúp việc nói mà Nhất Huy chết điếng cả người. Anh chợt nhớ ra cánh cửa phòng mình đã không khóa trong lúc trước… Nhất Huy rút điện thoại gọi Nhã Phương, nhưng nàng đã tắt máy. Anh vội lao ra khỏi nhà, lòng anh dâng lên một nỗi sợ hãi kinh khủng.
Để lại một bình luận