Phần 63
– Nè… Dậy… Nè… Dậy đi bây…
– Dậy…
Giọng nói khàn khàn của Bác Ba làm giấc mơ trong đầu Nhất Huy vỡ vụn như một tấm gương, anh bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Bác Ba nhìn anh vẻ mặt không mấy tự nhiên. Nhất Huy xoa xoa mặt, chợt nhìn xuống giật thót mình. Nhã Phương nằm bên cạnh anh, tay nàng còn nằm bên trong chiếc quần cộc, nắm lấy dương vật anh. Mộc Miên thì nằm bên trong, tay luồn vào áo Nhã Phương, ôm trọn bầu vú nàng. Nhất Huy ngượng ngùng kéo tay Nhã Phương ra khỏi quần, nhe răng cười, gãi gãi đầu:
– Ây da… Mệt quá ngủ say… Có gì không bác?!
Bác Ba nhe hàm răng vàng ệch nám khói thuốc cười, rồi chợt nhớ tới điều quan trọng, nói nhanh:
– À… Có tàu tuần tra lên đảo… Ba đứa mày tính sao?!
– Hả…
Nhất Huy giật mình, quay sang vỗ mông hai cô gái chan chát, gắt lên:
– Dậy… Nhanh…
Nhã Phương, Mộc Miên vừa càu nhau, dụi mắt, chợt thấy Bác Ba, hai người ngượng chín người ngồi dậy. Nhã Phương lúng túng kéo tay Mộc Miên ra khỏi ngực mình. Cũng may Nhã Phương không biết tay mình đã ở đâu cả đêm qua, không chỉ có nước đào nền đất lên mà chui xuống trốn.
Không để ý đến hai cô gái, Nhất Huy nắm tay Bác Ba nói vội:
– Bác nhớ lại xem… Hai năm trước Trần An câu cá ở đâu ạ?!
Trên một triền núi đá nhô ra biển, Nhã Phương và Mộc Miên ngồi sát mép nước, sốt ruột chờ đợi. Đã ba phút sao Nhất Huy không trồi lên chứ?! Mộc Miên đã mấy lần muốn xuống tìm anh. Nhưng quả thật, khả năng bơi lội của nàng không bằng anh… Nàng sợ mình xuống lại làm vướng bận anh hơn. Nhã Phương thì chốc chốc quay lại nhìn lên triền dốc. Nàng sợ đám lính TQ chỉ cách một con dốc tìm qua nơi đây.
– Phì…
– Nhất Huy…
Nhất Huy trồi lên thở hổn hển, xua xua tay chỉ vào trong.
– Anh… Anh tìm được rồi…
– Dưới nước sao?! – Mộc Miên ngạc nhiên hỏi.
– Suỵt… Xuống nhanh… Tới rồi…
Đột nhiên, Nhã Phương nói nhanh, liền đẩy Mộc Miên. Hai người trầm mình xuống nước đến sát Nhất Huy. Xa xa trên cơn dốc đá, có tiếng nói cười bằng tiếng Trung. Nhất Huy hít sâu một hơi lại sức, nói:
– Hít thật sâu… Nối đuôi nhau, không cần bơi… tiết kiệm dưỡng khí tối đa… Để anh kéo đi…
“Một… Hai… Ba…”
Mộc Miên và Nhã Phương cùng theo nhịp đếm, hít thật sâu, rồi cùng lặn xuống nước. Mộc Miên bám vai Nhất Huy, Nhã Phương giữ chân Mộc Miên. Anh búng người đi, kéo theo hai người lướt đi nhẹ nhàng trong làn nước biển trong vắt… Xuống đến ba mét, trước mặt ba người hiện ra một miệng hang đen ngòm… Nhất Huy bơi thẳng vào bên trong. Hang không quá hẹp, rộng hơn một sải tay người trưởng thành. Anh bơi mãi, bơi mãi… càng đi vào sâu, cái hang lại càng chếch lên trên… Đến lúc Mộc Miên và Nhã Phương tưởng chừng không thể chịu đựng nổi thì Nhất Huy trồi lên khỏi mặt nước.
– Ah…
Ba người thi nhau thở hổn hển. Nhã Phương ho sặc sụa vì lỡ hớp một ngụm nước biển mặn chát. Mặt nàng tái nhợt tưởng sắp ngất đi…
– Nơi này?!
Mộc Miên mò đến mép nước, đứng lên nhìn quanh. Ba người đang ở bên trong một cái hang kín mít, bốn bề là vách đá, rộng khoảng 20 mét vuông, duy nhất một lối ra vào là cái hang ngập nước mà ba người vừa đi qua… Cái hang giờ đây lại như một nguồn sáng phản chiếu ánh nắng mặt trời từ bên ngoài… Mặt nước sáng lung linh in lên bốn mặt đá những gợn sóng lăng tăng huyền ảo. Mộc Miên cảm nhận được trên đầu có một luồng gió mát như xuyên qua khe đá… Đây là lý do không khí trong hang vẫn thoáng mát dễ chịu. Thiên nhiên tạo ra một cái hang như vậy đã khó, mà người tìm ra nó càng khó hơn.
– Đây là nơi Trần An giấu đồ… – Nhất Huy dìu Nhã Phương bước lên mặt đá trơn nhẵn, nói.
– Giấu đồ?! Giấu gì?! – Mộc Miên sững người quay lại.
– Không biết… Trong giấc mơ chỉ thấy anh ta chuyển những cái thùng gỗ nặng xuống dốc đá. Sau liền bị Bác Ba kêu dậy.
Nhất Huy vừa nói, vừa nhìn quanh liền thấy một hốc đá với nhiều đá vụn đắp sơ sài bên ngoài. Anh tiến tới, gạt lớp đá ra ngoài liền thấy bên trong là một dãy thùng gỗ bọc nguyên giấy dầu xếp bên trong. Mộc Miên bước đến giúp anh kéo một cái thùng ra ngoài… Hai người cẩn thận xé bỏ lớp giấy dầu thật dầy, rồi cạy mở nắp thùng gỗ.
Trước mặt ba người là một thùng gỗ xếp đều bốn cây súng, bên cạnh là những hộp đạn đầy ắp.
– Ak – 47… – Mộc Miên bật thốt lên.
– Không phải là AK – 47… Mà là APS của Nga… Loại chống nước. – Nhất Huy nói thầm.
– Trần An giấu súng ở đây làm gì nhỉ?! Cướp lại Hoàng sa sao?! – Mộc Miên lấy một khẩu súng lẩy chốt, tháo nòng rôm rốp.
– Không biết… Có thể là một chiến dịch bí mật nào đó, nhưng không phải là cướp đảo… Vì bao nhiêu vũ khí đây chỉ đủ cho một tiểu đội sử dụng…
Nhất Huy nhíu mày suy nghĩ. Thời điểm 3 năm trước, khi bãi tàu ngầm của TQ còn đặt ở đảo Hải Nam… VN đã nhập về đợt tàu ngầm Kilo ba chiếc đầu tiên. Hẳn là Trần An đã tận dụng sự lơi lỏng của họ để chuẩn bị cho một chiến dịch nào đó nhằm vào đảo chính – Đảo đá chữ thập.
Nhất Huy và Mộc Miên tiếp tục kiểm tra bảy thùng gỗ còn lại. Năm thùng chứa đầy súng đạn. Hai thùng cuối cùng lớn nhất, nặng nhất chứa 10 bộ đồ nhái, bình dưỡng khí, la bàn chống nước, vài cái bình điện và năm chiếc Jet thủy lực loại chuyên dùng cho thợ lặn. Hai người còn tìm được một hộp lương khô đủ để mười người ăn trong ba ngày.
Nhất Huy cùng nhìn Mộc Miên, hai ánh mắt gặp nhau lóe sáng. Họ đã có đủ dụng cụ để đột nhập đảo sân bay Đá chữ thập. Nhưng… hai người cùng quay nhìn về phía Nhã Phương. Hai cặp mắt chợt trợn tròn lên… Nhã Phương từ lúc nào đã cởi hết quần áo, cơ thể trần truồng trắng nõn sáng bừng tuyệt đẹp trong làn nước trong vắt.
– Em làm gì vậy?! – Mộc Miên ngơ ngác.
– Hai người không thấy nơi này rất lãng mạn sao?! – Nhã Phương vốc nước tưới lên bầu vú tròn trịa mơn mởn, cắn môi nhìn Nhất Huy.
– Đúng nha… Có đi đâu thì phải chờ đến đêm mà… Ha ha…
Nhất Huy đứng lên, bắt đầu cởi quần áo, bước xuống nước. Nhã Phương nhào đến hôn rít lấy môi anh. Chuyện xảy ra đêm qua đã xóa bỏ toàn bộ khoảng cách giữa hai người. Tay Nhất Huy vòng qua bóp nghiến lấy cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng, ngón tay anh luồn vào khe mông nàng, mân mê khoảng da thịt mềm mại bên trong.
– Ưmmm…
Nhã Phương rên nhẹ vẫn không rời môi Nhất Huy, bàn tay nhỏ nhắn dưới nước không ngừng vuốt ve dương vật anh. Dưới làn nước trong vắt xao động, một thân hình trắng nuột tuyệt đẹp khác lướt đến… Mộc Miên giành lấy vật đàn ông của Nhất Huy từ tay Nhã Phương, há miệng ngậm kín lấy.
– Ah… Sướng chết mất…
Nhất Huy hít hà, tay bợ sâu dưới mông Nhã Phương đỡ cả cơ thể trần truồng của nàng lên, vục mặt vào hai bầu vú nàng vừa ngậm mút vừa thì thào:
– Ah… Có nên lấy bình oxy… cho Miên miên dùng không nhỉ?!
– Ư… Không cần đâu… Chị Miên lên thì em xuống thôi… – Nhã Phương ôm ghì lấy đầu Nhất Huy hổn hển nói.
– Ờ… Cũng được hen…
Để lại một bình luận