Phần 2
Nhà của Nhã Phương nằm ở Quận 5, trên tuyến Đại lộ Trần Hưng Đạo sầm uất khá gần nhà Nhất Huy. Anh thong thả chạy chậm chậm, trong đầu vẫn nghĩ đến bản báo cáo tối nay phải soạn thảo ở nhà. Đột nhiên, từ sau lưng Nhất Huy, một âm thanh ma sát thật lớn, như bánh xe nghiến lên mặt đường.
“Rầm…”
Một lực tông thật mạnh làm cả người Nhất Huy bay bổng lên… Anh chỉ kịp nhìn thấy mình đang lao thẳng vào dãy phân cách bằng sắt giữa đường. Đau… Là cảm giác duy nhất trong đầu Nhất Huy trước khi anh ngất đi.
“Reng…”
Ông Nhất Hiệp đang ngồi lai rai với hai người bạn chí cốt tại nhà, chợt điện thoại reo vang. Cả cơ thể ông chợt chấn động bất thường, một linh cảm cực xấu làm tim ông đập dồn dập. Ông đứng lên, nhấc máy áp lên tai… Thời gian như ngừng lại, điện thoại tuột tay rơi xuống đất… cả người ông chao đảo đứng không vững.
– Anh Hiệp… Anh sao vậy?! – Ông Hải là bạn thân của ông Hiệp, vội đỡ ông.
Ông Hiệp gục đầu xuống bàn, giọng run rẩy:
– Không xong rồi… Thằng Huy bị tai nạn xe máy, đưa vào bệnh viện… Nghe nói chảy rất nhiều máu… Dãy phân cách kim loại cắt một đường ngang động mạch cổ… Nó hôn mê…
– Bệnh viện nào?! Mình đi thôi… – Ông Phước cũng là bạn học lâu năm của ông Hiệp, lên tiếng.
– Đi thì phải đi rồi… Nhưng vấn đề là nhóm máu của nó rất hiếm… Bệnh viện không có nhóm máu đó để tiếp cho nó… – Ông Hiệp rầu rĩ.
– Hiếm cỡ nào?! Anh nói nghe thử… – Ông Phước hỏi.
– AB Rh – … Tỷ lệ 0,02 % dân số…
– AB Rh – sao…
Ông Phước nhíu mày lẩm nhẩm một mình. Loại nhóm máu này lại nghe ngờ ngợ như ông đã gặp ở đâu đó… Ông Phước là Giám đốc Trại giam Phước Hòa đã ba mươi năm. Quản lý một đám đàn ông giang hồ bất cần đời rất phức tạp. Đánh nhau, đâm nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa… Chính phòng giam của ông cũng có một phòng y tế, lưu trữ một số nhóm máu phổ biến để khi cần còn cấp cứu cho đám phạm nhân.
Ông quan niệm, dù vào tù nhưng không phải ai cũng đáng chết… Có nhiều người chỉ vì một chút nóng giận mà phạm tội, không thể vì vậy mà đối xử với họ như súc vật, sống chết mặc kệ. Ông muốn cảm hóa họ, để một ngày trả lại cho xã hội một công dân lương thiện. Chợt hai mắt ông Phước sáng lên nhìn qua ông Hiệp, nhưng ông lại hơi ủ rũ khó xử…
– Anh biết người có nhóm máu đó sao?! – Ông Hiệp chờ mong hỏi.
– Quả thật là có… Hắn là phạm nhân của tôi… Nhưng tối nay là ngày xử quyết của hắn rồi… – Ông Phước áy náy nói.
– Xử quyết?! – Ông Hiệp rùng mình. – Hắn phạm tội gì?!
– Hiếp dâm, giết người, cướp của… – Ông Phước trầm giọng nói.
– Trong tù có một thông lệ giữa đám tù nhân… Hễ có phạm nhân hiếp dâm vào… y như rằng đêm đầu tiên nhừ đòn với bọn đại bàng… Đêm đầu tiên của hắn quả thật xảy ra đánh nhau lớn… Nhưng là hắn đánh người ta… Mười hai thằng vây hắn vào nhà vệ sinh, lại 8 thằng gãy xương chân, bốn thằng còn lại bị dùng đầu đánh vỡ cả bồn cầu… Sau đó, quản giáo phải dùng đến dùi cui đánh toát cả đầu, hắn mới gục xuống… Máu chảy lênh láng… Dù hắn đã mang tội tử hình, nhưng trước khi pháp luật được thực thi, tôi vẫn có trách nhiệm là không để hắn chết… Khi thử nhóm máu của hắn, y tá phòng giam mới chưng hửng… Là AB Rh – … nhóm máu truyền thuyết mà cô ta chỉ được học, chưa gặp bao giờ… Chúng tôi chỉ đành băng bó vết thương và đứng nhìn không thể làm gì. Cũng may, lần đó hắn không chết.
– Vậy máu của hắn vừa xử quyết xong… Có dùng được không?! – Ông Hiệp lo lắng hỏi.
– Anh cũng biết quy trình xử tử hiện giờ mà… Là tim thuốc độc vào máu đó… Làm sao mà dùng…
– Mấy giờ xử quyết?! – Ông Hiệp đứng phắt dậy.
– Theo tôi nhớ là… – Ông Phước nhìn đồng hồ. – Nửa tiếng nữa sẽ thi hành…
– Anh có hoãn lại được không?! Tôi van anh… – Ông Hiệp siết chặt tay bạn. – Anh cần bao nhiêu tiền để bôi trơn chỗ nào… Anh cứ nói… Bao nhiêu cũng có đủ.
– Haizz… Tiền bạc gì chứ?! Tôi cũng xem Nhất Huy như con mình vậy… – Ông Phước nói. – Ba mươi năm nay Phước này chưa gây ra lỗi lầm gì… Lần này nếu có về vườn thì anh cho tôi làm chân thư ký bên anh kiếm tiền nhậu đều đều là đủ rồi…
– Nhất định… Anh có bề gì… Anh và gia đình anh tôi lo hết… Một lời.
“Anh ơi…”
Ngoài phòng cấp cứu Nhã Phương gục đầu bưng kín mặt khóc ngất. Sinh nhật hai mươi hai tuổi vui vẻ của nàng bỏ dở giữa chừng… Mặc người nhà, bạn bè đến đông đủ, Nhã Phương chạy ngay vào bệnh viện khi hay tin Nhất Huy bị tai nạn. Ngoại trừ cha mẹ anh, Nhã Phương là người duy nhất biết Nhất Huy có một nhóm máu cực hiếm. Mà lần này anh lại chảy máu nhiều như vậy… Nếu anh có mệnh hệ nào Nhã Phương không muốn sống nữa.
– Phương con… – Ông Nhất Hiệp bước đến, ngồi xuống ghế.
– Cha ơi… Anh Huy… Ảnh… – Nhã Phương ôm choàng lấy ông khóc ngất.
– Không sao… Cứu tinh sắp tới rồi… – Ông vỗ về an ủi con bé.
– Cứu tinh?! Cha tìm được người có nhóm máu của anh Huy?! – Nhã Phương hỏi nhanh.
– Ừ…
Thấy ông gật đầu xác định, Nhã Phương mừng rỡ như buông xuống được nỗi lo lắng trong lòng. Nàng lau nước mắt nhưng chì kẻ mắt cứ lem luốc khắp mặt, làm ông Hiệp thấy buồn cười:
– Con đừng khóc nữa… Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đi…
– Dạ…
Nhã Phương vừa quay lưng đi thì ông Hiệp thấy ông Phước đi xăm xăm tới… Nhưng nét mặt ông có vẻ căng thẳng lo lắng.
– Sao rồi?! Hắn đâu?! – Ông Hiệp đứng lên.
– Hắn vừa tuột khỏi tay tôi…
– Sao?! Hắn… – Ông Hiệp thản thốt la lên.
– Vừa xuống xe bệnh viện, hắn liền cắm đầu chạy thẳng vào đám người… Đông người quá, chúng tôi không dám nổ súng.
– Sao ông không còng hắn lại?!
– Sao không có?! Nhưng còng tay thôi… Tôi không muốn quá nhiều người chú ý…
– Hắn không thoát được đâu… Cảnh sát đã bao quanh bệnh viện… Chẳng qua là tốn thời gian tìm kiếm thôi… – Ông Phước đặt tay lên bao súng, như sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
– Bây giờ phải làm sao?! Tôi sợ thằng Nhất Huy không chịu được lâu hơn nữa… – Ông Hiệp nhăn nhó, nét mặt như già hơn mười tuổi.
– Tôi gấp rút kêu họ lục soát từ tầng trệt… Chặn hết các lối lên xuống từ thang bộ đến thang máy của bệnh viện… Đang dồn lên từ từ… Trừ khi hắn biết bay, không thì đừng mong thoát ra khỏi đây…
Để lại một bình luận