Phần 7
Một luồng sáng như một con dao sắc bén cắt nát bóng tối u ám… Nhất Huy đưa tay che mắt, nước mắt muốn trào ra đau thốn. Biểu hiện của một người bị nhốt vài ngày trong một căn phòng tối mịt không chút ánh sáng. Nhất Huy ngăn cơ đau xót khó chịu nhìn quanh… Anh nhận ra mình đang ngồi trong một căn phòng tối đen, nhơ nhuốc… Căn phòng nhỏ đến mức chỉ cần giang tay ra anh có thể chạm được hai vách tường và ngồi thẳng dậy là đầu chạm trần nhà… căn phòng hình hộp chữ nhật như một cái quan tài bê tông.
– 27183… ra ngoài…
Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Nhất Huy bừng tỉnh, anh thấy cánh cửa sắt hình vuông mở rộng. Một đôi giày da đen đứng sát bên cạnh chờ đợi thiếu kiên nhẫn…
– 27183… còn không ra ngoài… tôi sẽ nhốt anh thêm 3 ngày nữa… Nghe không?!
Nhất Huy hơi mơ màng khó hiểu. Người đàn ông ngoài kia đang gọi anh sao?! Anh có tên mà, tại sao gọi anh bằng con số đó… Anh có phải tù nhân đâu?! Đột nhiên, Nhất Huy nheo mắt nhìn kỹ hai chân mình. Hai ống chân khẳng khiu dài thượt chĩa ra hướng cửa… Ánh sáng bên ngoài cho anh thấy được hai ống quần anh đang mặc. Đó là một lớp vải thô dầy sọc xanh trắng, loại vải thường chỉ dùng cho quần áo tù nhân… Tại sao nhỉ?! Anh vào tù khi nào?!
– Mẹ… Tao xem mày chết chưa?! Đùa với ông hả?!
Nhất Huy chưa kịp nghĩ thông suốt thì một bàn tay từ bên ngoài túm chặt lấy cổ chân anh. Lôi mạnh.
– Khoan đã… Ông làm gì?!
Nhất Huy hô lên, khi cả người bị lôi tuột ra ngoài. Anh chưa kịp nhìn kỹ gương mặt của gã đàn ông, chỉ thoáng qua hình ảnh của bộ đồ cảnh sát… Sau đó liền tới tấp những cái đế giày cứng như thép tống thẳng vào mặt anh… Nhất Huy đưa tay chống đỡ, hét lên:
“Dừng lại… Đừng đánh…”
Nhất Huy ngồi bật dậy, hét vang lên. Nhưng lặng im, không có một cơn đau nào như dự kiến… Anh sững, hai cánh tay chậm chậm rút xuống, chợt ngẩng người… Anh đang trong căn phòng quen thuộc, trên chiếc giường êm ấm của mình. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng…
Ác mộng sao?! Không đúng lắm. Nhất Huy là bác sĩ, cũng đã học qua khái niệm của thần kinh học… Ác mộng được tạo nên từ những luồng suy nghĩ có sẵn trong não bộ của một người. Nhưng điều Nhất Huy vừa mơ thấy lại không hề có gì liên quan đến cuộc sống thường ngày của anh, như hai thế giới hoàn toàn khác biệt… Nhưng lại đem cho anh cảm giác chân thật như chính bản thân anh đã trải nghiệm điều đó…
Nhất Huy lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Anh muốn mình trở lại giấc mơ kì lạ đó. Ít ra anh phải biết người được gọi bằng con số 27183 kia là ai?! Và anh ta có liên quan gì đến mình?! Nhưng năm phút, rồi mười phút trôi qua… Nhất Huy vẫn tỉnh táo, không ngủ lại được. Anh thở dài ngồi dậy…
Nhất Huy mặc quần cộc ngắn, cởi trần đi xuống lầu. Anh cần một ly sữa tươi ấm để tìm lại được giấc ngủ cho mình.
Gian nhà bếp vắng tanh, ánh trăng sáng hắc vào khung kính phản chiếu những gợn sóng lung linh của mặt hồ bơi phía sau nhà. Nhất Huy mở tủ lạnh, lấy một chai sữa tươi cho vào lò vi sóng… Bấm nút và chờ…
“Tít… Tít…”
Lò vi sóng kêu lên vài tiếng, cũng không có ai mở nó ra. Nhất Huy đang ngơ ngẩng đứng trước cửa kính nhìn ra sau nhà. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống mặt hồ bơi lăn tăn lấp lánh như một tấm lụa dệt bằng bạc. Trong đầu anh như lóe lên một thứ gì đó nhưng rất khó nắm bắt. Hình ảnh này như gợi nhớ đến một ký ức… xa lạ. Thật mâu thuẫn. Ký ức của một người có thể nhớ rõ hoặc bị lãng quên, nhưng không bao giờ nên định nghĩa là xa lạ. Ngoại trừ, ký ức đó vốn không thuộc về mình.
Nhất Huy mở cửa kính bước ra ngoài. Anh hít sâu một hơi nhìn lên trời. Chắc cũng đã một giờ sáng. Dù sao anh không ngủ được… Tại sao không bơi vài vòng… Đã lâu rồi, Nhất Huy không làm chuyện này. Chỉ có người bơi đêm mới biết được cái thú của nó. Nước hồ bơi ngoài trời hấp thụ ánh nắng của cả một ngày, khi trời tối dù gió lạnh bên trên, nhưng nước vẫn ấm. Nhất Huy bước xuống, hít một hơi thật sâu lặn xuống đáy hồ.
Dưới tầng nước dầy gần hai mét, ánh trăng yếu ớt mờ nhạt… Cả không gian xung quanh lặng im một màu đen u ám. Anh như trôi vào một không gian và thời gian khác… Làn nước chợt xao động mãnh liệt. Nhất Huy trườn người lướt đi thật nhanh như có một thứ gì ghê gớm đuổi theo anh… Xung quanh anh, tiếng nước rít lên từng đợt… những đầu đạn lao xuống như những cây lao nhọn hoắc chực xuyên thủng cơ thể anh… Anh áp sát ngực xuống tầng đáy đầy bùn nhơ nhớp… Chợt quay ngửa người nhìn lên… Lưng chừng giữa tầng nước, một thân hình mảnh mai bất động… Máu đỏ loan ra dưới ánh sáng lờ mờ hiện ra một màu nâu thẫm chết chóc. “Không… Không…” Một cơn đau đớn như xé tim làm Nhất Huy vũng vẫy trong tuyệt vọng… Anh cố quay lại… Nhưng luồng nước chảy mạnh, càng đẩy anh đi xa… “Không… Không…”
Trong cơn tuyệt vọng, một sức mạnh bất ngờ bất ngờ lan tỏa toàn thân Nhất Huy. Anh quay ngược lại, hai cánh tay quạt mạnh xé tan dòng nước xiết lao lên. Hai mét… một mét… Cánh tay anh ôm choàng lấy cơ thể mềm mại lạnh lẽo… Bất ngờ nàng vùng vẫy thật mạnh… Anh làm nàng đau đớn sao? Không, nàng dường như đang hoảng sợ…
– Á…
Vừa nhoài người khỏi mặt nước, một tiếng hét chói tai làm Nhất Huy bừng tĩnh… Anh sững người nhìn cô gái mình đang ôm cứng trong tay. Cô ta sững sốt nhìn anh, cả người cứng đờ… Không có máu loang lỗ… Không có vết thương lỗ chỗ do đạn bắn… Trước mắt anh lại là một cặp vú tròn trịa trắng nõn nà dưới ánh trăng.
– Ý Nhi… Sao cô lại…
Nhất Huy lúng túng, buông lỏng tay. Cô gái liền đỏ mặt trầm xuống nước che hai bầu vú trần trụi của mình. Ý Nhi, 24 tuổi, là người tình của cha Nhất Huy, ông Nhất Hiệp. Mẹ Nhất Huy đã mất hai năm, cha anh lại đang tuổi ngoài sáu mươi… Không còn trẻ, nhưng không quá già để không có chút cảm xúc trước phụ nữ. Nhất Huy không hề phản đối cha có người tình, ít ra vài năm còn lại trong đời ông được vui vẻ.
Anh biết ông lặng lẽ mang cô ta về ở căn biệt thự bên cạnh, còn thông một lối nhỏ sau nhà… Mỗi lần gia đình có tiệc, Ý Nhi cũng được mời như một người khách, một bóng hồng bên cạnh cha anh. Chỉ khác một chút là khi đó, cô ta đi vào nhà bằng cổng trước… Tuần chỉ vài lần ông ghé qua thăm người tình bé nhỏ của mình. Nhưng ông không bao giờ ngủ lại, mà về nhà chính.
– Sao anh lại…
Ý Nhi vừa nói, liền im bặt hoảng hốt nhìn lên phía ban công phòng ông Nhất Hiệp. Đèn phòng ngủ của ông vừa bật sáng. Có lẽ ông nghe được tiếng hét thất thanh giữa đêm khuya vắng.
– Nép vào đây… Nhanh…
Nhất Huy kéo tay Ý Nhi, trùng người xuống thấp, nép vào thành hồ bơi. Từ phía ban công, ông Nhất Hiệp sẽ không thấy được hai cái đầu sát bên nhau do thành hồ bơi che khuất.
Tiếng mở cửa ban công vang lên, âm thanh càu nhàu khó chịu của ông Nhất Hiệp. Tiếng cửa đóng sập làm Ý Nhi co rúm người nép sát vào Nhất Huy. Làn da mịn màng mát lạnh cọ sát vào người anh, đem đến một cảm giác trần trụi êm ái… Thì ra Ý Nhi lén sang đây bơi đêm, lại nghĩ là không có ai, nên hoàn toàn không mặc quần áo… Giữa đêm khuya ngâm mình trong làn nước ấm lại ôm sát một cơ thể phụ nữ trần truồng, dương vật Nhất Huy liền tỉnh giấc, độn nổi lên dưới chiếc quần cộc mỏng. Ý Nhi như cảm nhận được sự cọ quẹt khác thường bên dưới, mặt cô càng đỏ ửng hơn, nín lặng.
Trải qua ảo cảnh kì lạ đến từ những mảnh ký ức vỡ vụn trong đầu, cảm giác bơi lội sinh tử giữa làn đạn từ trên đầu rót xuống, máu của Nhất Huy sớm đã bị đun nóng hừng hực. Giờ lại chơi trò trốn tìm cùng với một vưu vật lõa thể này, anh như muốn điên lên một lần nữa. Nhất Huy vòng tay ôm ghì lấy vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của Ý Nhi…
– Anh Huy… Không được… – Ý Nhi rít lên thật khẽ.
Cô ta muốn vùng người ra, nhưng cặp mông căng mẩy lại áp chặt vào khối u giữa hai chân Nhất Huy. Anh cúi xuống ngoạm lấy vành tai nhỏ nhắn ẩm ướt của Ý Nhi, thì thầm:
– Anh muốn em…
Hai tay Nhất Huy luồn lên, mạnh mẽ gạt tay cô ra, đón lấy hai bầu vú căng tròn, xoa nắn sung sướng.
– Ah… Đừng… Nhi… Nhi… là người của… cha anh đó… – Ý Nhi thở hổn hển, nghiến răng cố giằng lấy hai bàn tay hư hỏng của anh.
Nhất Huy không trả lời, kéo chiếc quần cộc tuột xuống… Tay anh úp trọn lên bờ mu mềm mại trống trải của Ý Nhi… Lại chui xuống, đón lấy đầu dương vật căng cứng từ phía sau… Dẫn nó lên cọ sát vào hai mép âm hộ ấm áp của cô…
– Ư… Anh Huy… Đừng mà…
Ý Nhi thở dốc, một tay đè chặt lấy bàn tay loạn động không ngừng vuốt ve ngực cô, một tay lại cố kéo lấy tay anh bên dưới. Nhất Huy nhắm mắt rên rỉ, hạ thể không ngừng đẩy dương vật từ từ chèn vào hai mép thịt mềm mại của Nhi.
– Ưmm… Đừng mà… Ôi…
Ý Nhi che miệng không ngăn được tiếng nấc khẽ. Tay cô bấu chặt lấy mép tràn hồ bơi, cơ thể bị Nhất Huy chèn sát vào vách hồ. Anh nghiến răng hít hà hai chân khuỵ xuống, tay bóp nghiến bờ eo nhỏ nhắn của cô, chậm chậm đẩy hạ thể lên.
– Ưmm… Anh…
Ý Nhi thôi không phản khán, bờ mông cong ỏng ưỡn ra đón lấy Nhất Huy. Dương vật anh cảm nhận một sự khít khao ấm áp tuyệt diệu… Hai cơ thể bắt đầu hổn hển lên xuống cùng nhau… Tay Nhất Huy không ngừng vò nắn hai bầu vú căng tròn đến thỏa thích… Môi lưỡi hai người tìm đến nhau, cuốn chặt, trao qua lại vị ngọt hương tình ái.
– Ưmmm… Ôi…
Nhất Huy lật người Ý Nhi lại, để cô bấu chặt lấy mép hồ. Hai chân quắp lấy hông anh, hai bầu vú ưỡn cong lên bập bềnh trên mặt nước, đón nhận dương vật anh lấp kín lấy âm hộ cô. Nhất Huy vòng tay bợ lấy hông cô, bắt đầu nhấp nhanh… Thật nhanh… Để làn nước ì oạp xao động quanh cơ thể hai người không ngừng hòa nhập vào nhau. Cơ thể trần truồng của Ý Nhi trắng nõn cong vòng dưới ánh trăng sáng, sững lại, há hốc… Hai chân cô quắc chặt lấy hông Nhất Huy, siết mạnh như muốn xương sống anh vỡ vụn ra từng mảnh…
– Ưmmmmmm…
– Ah…
Nhất Huy gồng cứng người, rùng mình. Dương vật anh co giật, từng đợt tinh trùng xối xả lấp kín âm hộ Ý Nhi. Anh gập người áp mặt lên hai bầy vú căng tròn, miệng say mê ngậm mút hai núm vú hồng hào xinh xắn của cô. Rồi tìm lên, trám kín đôi môi ẩm ướt hé mở của cô.
Sau một lúc tận hưởng cảm giác đê mê tuyệt diệu, Ý Nhi khẽ đẩy Nhất Huy ra:
– Ư… Em phải về…
Như nghĩ đến chuyện gì, cô lại quay nhìn anh, miệng hơi mấp máy không nói thành lời. Nhất Huy mỉm cười nói:
– Chuyện này chỉ riêng hai chúng ta… Anh hiểu mà.
Nhìn Ý Nhi bước ra khỏi hồ bơi, cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp phơi bày dưới ánh trăng, Nhất Huy thấy tâm tình hơi nao nao khó nghĩ. Anh không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy?! Ý Nhi dù sao đi nữa cũng là người phụ nữ của cha anh.
Khoảnh khắc vừa rồi, cơ thể Nhất Huy như có một ngọn lửa khao khát mãnh liệt. Anh bị cảm xúc kì lạ kia chi phối nhìn Ý Nhi như một bóng hình nhớ nhung bao ngày gặp lại… Nỗi nhớ nhung đó bị nung nấu dồn nén mãnh liệt đến mức làm Nhất Huy cảm giác nó không xuất phát từ một sự xa cách gặp gỡ đơn thuần… chỉ có thể là một sự ly biệt vĩnh viễn giữa sự sống và cái chết. Hình ảnh dưới tầng nước sâu lại hiện lên rõ ràng trong đầu Nhất Huy. Những phát súng xé tan làn nước ghim thẳng vào thân hình mảnh mai đó… Cảnh tượng đó thật đến mức anh thấy mình như trở thành người chứng kiến chuyện đó xảy ra…
Nhất Huy vọc nước xoa khắp mặt. Anh nhận ra tình trạng của mình. Anh đang hình thành từng mảng kí ức của một người hoàn toàn xa lạ… Và phải chăng chúng đều liên quan đến người đàn ông mang số hiệu 27183?!
Để lại một bình luận