Phần 11
Anh quạt mạnh hai cánh tay, hai chân bung ra xoáy ngược với luồng nước cuốn… Cả người anh lướt nhanh đến gần cơ thể mảnh mai yêu thương đã cứng đờ… Làn nước lạnh lẽo đục ngầu sục sôi dưới làn đạn rát rạt lướt qua mặt anh… Anh như ngửi được cả mùi máu loãng hòa tan trong nước sông tanh bùn thoang thoảng… Chạm được vào tay nàng, một cảm giác lạnh lẽo xa cách làm anh tuyệt vọng… Không… Không… Nàng không thể… Anh muốn kêu gào nhưng lại một phát đạn khác lao đến găm thẳng vào bụng nàng… Không một chút phản ứng, chỉ có một màu nâu sẫm của máu… Tiếng máy cano đến gần… Anh đã không còn lựa chọn… Rút từ miệng ra một vật nhỏ vuông vắn… Anh nghiến răng đút mạnh vào vết thương trên bụng nàng… Rồi buông tay, nhìn nàng chìm xuống… Một cơn đau nhói lóe lên sau đầu… Miệng vô thức há lớn… Nước tràn vào mang theo cả mùi máu tanh… Ngạt thở…
– Ahhhm…
Nhất Huy ngồi bật dậy trên giường, thở hổn hển. Đã hơn tuần trôi qua, nhưng những cơn mộng mị từ ký ức của Huỳnh Long, anh vẫn không thể thích nghi nổi. Chúng chân thật đến đáng sợ. Từ âm thanh, hình ảnh, mùi vị và thậm chí những cơn đau cũng làm Nhất Huy khổ sở chịu đựng. Anh lau mồ hôi lấm trên trán, không ngừng thở thật sâu thèm thuồng luồng không khí mát lạnh của phòng mình. Sau đầu anh còn âm ỉ một vị trí như có một mảnh đạn ghim bên trong.
Nhất Huy lồm cồm ngồi dậy, anh đi đến mở cửa sổ, rồi ngồi xuống bàn làm việc của mình. Anh lấy gói thuốc, rút một điếu, bật lửa. Làn khói trắng mờ nhạt lơ đễnh lan tỏa một mùi hương thơm ngát khắp phòng. Phải, anh đang hút thuốc. Hai mươi lăm năm sống điều độ chuẩn mực, không rượu chè không thuốc lá… Và một tuần nay anh lại bắt đầu hút thuốc.
Mấy ngày trước, Nhất Huy chợt phát hiện ra mình có một cơn thèm khó cưỡng khi nhìn người tài xế của gia đình phì phèo điếu thuốc lá. Anh biết mình bị ảnh hưởng từ thói quen đến suy nghĩ in đậm trong ký ức của Huỳnh Long. Trước đây, Nhất Huy rất ghét mùi thuốc lá… Thậm chí chỉ vài ngày trước thấy Tuấn Kiệt hút thuốc tại hiện trường vụ án anh còn nhắc nhở… Vậy mà giờ đây, anh lại nhả khói nhẹ nhàng như một người hút thuốc lâu năm.
Nhất Huy với tay cầm lấy một vật màu đen vuông vức nằm lăn lóc trên mặt bàn. Vật anh tìm thấy mấy ngày trước, mà qua giấc mơ vừa rồi, anh đã biết lý do tại sao nó lại nằm trong khoang bụng của cô gái đó. Huỳnh Long trước khi bị bắt đã hy vọng nó nằm trong thi thể bạn gái mình, trôi thật xa… Nhưng anh ta tính sai, đám người bắt anh, còn dớt cả thi thể cô gái lên đem chôn kín dưới bồn cây. Khi Nhất Huy nhìn thấy thi thể đã phân hủy gần hết của cô, trong đầu anh như có một sự thôi thúc là phải tìm thấy một vật gì đó trong khoang bụng. Thế là anh nhặt lấy.
Mãi đến lúc về nhà, đem ra rửa sạch, Nhất Huy mới nhận ra nó là một cái USB có nắp đậy kín, loại chuyên dụng dành cho quân đội. Nhất Huy đã thử đọc nó trên máy tính… Nhưng tất cả thông tin bên trong đã được mã hóa… Chỉ có những trang dầy đặc những con số khó hiểu. Dù không giải mã được thông tin, nhưng suy luận từ hành động nhét USB vào bụng một người đã chết thả trôi sông của Huỳnh Long, Nhất Huy có thể đưa ra một vài giả thuyết như:
– Thứ nhất, thông tin được mã hóa bên trong USB được một tổ chức cất giữ nghiêm mật… Vì bảo vệ nó, họ sẵn sàng ra tay thủ tiêu những người có mưu đồ với nó…
– Thứ hai, sự nghiêm mật đó chứng tỏ giá trị của cái USB rất lớn… có thể lớn về mặt kinh tế, cũng có thể là vấn đề an ninh tồn vong của cá nhân hoặc tổ chức đó.
Theo lập luận của Huỳnh Long… Khi xác của cô gái với nhiều vết đạn được tìm thấy, khả năng gần như chắc chắn sẽ được chính quyền tiếp nhận và khám nghiệm pháp y. Trong quá trình tìm ra nguyên nhân cái chết của nạn nhân, chiếc USB sẽ được tìm thấy trong ổ bụng cô gái… và chuyển đến cơ quan chức năng để giải mã. Vậy thì, Nhất Huy tiếp tục lập luận…
– Thứ ba, Huỳnh Long không e ngại cái usb có thể lọt vào tay bất kỳ một ai đó… Có lẽ vì anh ta biết họ không có khả năng giải mã nó. Phải chăng anh ta cố tình chuyển chiếc USB này đến tay chính phủ?!
Cũng không đúng… Nếu Huỳnh Long là người của chính phủ, không lý nào họ lại kết án tử hình cho anh một cái hời hợt thiếu suy xét như vậy. Cũng có thể do Huỳnh Long hoạt động bí mật, trong tình trạng mất trí nhớ không chứng minh được thân phận của mình?!
Còn quá nhiều lổ hổng thông tin để đưa ra phán đoán chính xác. Nhất Huy nhìn xuống chiếc USB, nhếch mép cười… Dù chuyện gì đã xảy ra thì Huỳnh Long đã tính sai… Cho đến khi ký ức của anh ta dần thức tỉnh trong đầu anh, thì thời gian đã trôi qua một năm. Thời gian có thể phá hủy tất cả… Có lẽ thông tin bên trong cái usb này không còn chút giá trị gì…
Nhất Huy ném chiếc USB vào lon cắm viết… Anh đứng dậy, đóng cửa sổ, rồi lên giường ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Nhất Huy dậy sớm đi làm. Dù tối hôm qua thức khuya, sáng nay anh vẫn thấy sinh lực tràn trề một cách bất ngờ. Nhất Huy cũng là người chơi thể thao, nhưng anh không đam mê những môn dùng nhiều sức lực. Anh thích bóng bàn, cầu lông… những môn đòi hỏi sự nhanh nhạy phản xạ nhanh.
– Xuống ăn sáng đi con… – Ông Nhất Hiệp vừa đọc báo vừa gọi.
– Dạ…
Nhất Huy ngồi xuống bàn, cũng nhặt một tờ báo lên. Anh lật qua lật lại vài lần rồi để xuống… Kể cũng lạ… Đã qua ba ngày mà báo chí không đưa tin tức gì về vụ thi thể thứ hai tìm thấy. Họ đang trốn tránh trách nhiệm sao?! Một chuyên án đã đóng sổ, kẻ chịu tội cũng đã chết… Bới móc lên để làm gì nữa chứ?!
– Làm cảnh sát làm gì chứ?! Lắm kẻ thù… Mới 23 tuổi đã chết… Haizz…
Nhất Huy đang ăn, chợt nghe cha lầm bầm một mình.
– Cảnh sát nào 23 tuổi chết vậy cha?! – Anh hỏi cho qua chuyện, đầu cũng không ngẩng lên.
– Ai biết được… Báo chí có để tên bao giờ… Nghi vấn là trả thù.
Nhất Huy không thấy đề tài này có gì hấp dẫn… Xã hội này ngày nào chẳng có người chết. Chết một người dân thường hay cảnh sát đối với anh chẳng có gì khác biệt. Anh nhét nốt phần thức ăn vào miệng, nhìn đồng hồ đứng lên…
– Con đi làm đây cha ơi…
– Ừ… – Ông Hiệp quay lại nhìn con, hơi thấp thỏm lo lắng. – Sao không lấy ô tô đi?!
– Trời ơi, trường chỗ đâu mà đậu?! – Nhất Huy nhăn nhó.
– Hừ… Thì để thằng Tám chở đi… Chiều đón con về… – Ông nói theo lưng anh.
– Thôi… Con không thích kiểu đó đâu… – Nhất Huy không quay lại xua xua tay.
– Haizz… Được rồi… Chạy xe cẩn thận đó… Cha muốn bạc cả đầu vì mày… – Ông Hiệp ngán ngẩm làu bàu.
“Reng… Reng…”
Đột nhiên điện thoại Nhất Huy reo vang. Anh hơi ngạc nhiên vì thấy cuộc gọi của Nhã Phương. Anh nhấc máy.
“Anh ơi… Tuấn Kiệt… Tuấn Kiệt… Hu hu…”
Để lại một bình luận