Phần 41
Một cơn buồn nôn kinh khủng chợt dâng lên… Nhã Phương lao mình vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo… Nàng vừa giết người lần đầu tiên, không phải một mà cả hai con người. Nàng từng muốn giết chết ba gã đàn ông này, không những giết mà còn băm vằm xác chúng ra thành nhiều mảnh nhỏ… Nhưng giữa suy nghĩ và hiện thực có cách biệt quá lớn.
Giờ đây, một cảm giác tội lỗi kinh khủng xâm chiếm tâm hồn Nhã Phương. Nàng thấy bản thân mình nhơ nhuốc, còn dơ bẩn hơn cả khoảnh khắc bị dày vò ô nhục dưới tay bọn chúng. Nhã Phương bước vội vào bồn tắm, rửa sạch cơ thể… Những ngón tay nàng tự cào rửa thân thể mình đến đỏ ửng lên đau rát. Nàng bật khóc vì nhận ra vết nhơ bám sâu trong linh hồn không thể gột rửa từ bên ngoài.
Chợt nghĩ đến Trần Minh và sự đau đớn của anh khi chứng kiến nàng bị Hoàng Thái tử dày vò thân xác… Nhã Phương thấy lòng bình tĩnh lại. Chúng đáng chết, cả ba gã đều đáng chết… Chỉ tiếc rằng nàng không đủ khả năng giết Hoàng Thái tử để rửa nỗi hận này. Nàng phải thoát đi, thoát đi để Trần Minh không còn bị uy hiếp vì lo lắng cho an nguy của nàng. Hai mắt Nhã Phương ánh lên vẻ kiên quyết hơn bao giờ hết… Nàng mau chóng lau khô người, rồi bước ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng tắm, Nhã Phương cố giữ bình tĩnh, không nhìn về phía chiếc giường. Nhưng chiếc cổ nàng cứ không nghe lời, lại quay về hướng đó… Trên giường là hai cái thi thể trần truồng cứng đờ giữ nguyên tư thế lúc nàng rời đi… Hai cặp mắt mở trừng nhìn thẳng lên trần đã mờ đục. Nhã Phương run rẩy, thầm tự nói với mình. “Chúng chỉ là hai khối thịt chết không hơn không kém”… Nhã Phương nghiến răng, bước lại chiếc túi để trên sofa… Nàng chợt nhận ra một vấn đề, quần áo của nàng toàn bộ bên phòng của Hoàng Thái tử. Mặc kệ, thế nào cũng phải thoát đi… Nhã Phương lấy vội chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trong túi, mặc lên người… Thỏi son nhỏ màu mận chín nàng đặt vào cổ tay áo, rồi cuộn cao lên.
Rón rén mở cửa, Nhã Phương thở phào khi thấy cửa phòng Hoàng Thái tử vẫn đóng chặt im lặng… Nàng mím môi chạy xuống lầu thật nhanh.
Người bảo vệ lớn tuổi của khách sạn vừa ngáp ngủ vừa giăng màn ngay trước cửa, chợt ngạc nhiên há hốc nhìn một cô gái mặc chiếc áo sơ mi thùng thình lao nhanh qua mình… Chạy thẳng ra cổng.
– Này… Cô gì ơi… Khuya rồi… Không nên ra đường lúc này đâu.
Nhã Phương không nghe thấy gì, sau lưng nàng có một bóng ma quá kinh khủng như chựt đuổi theo bất cứ lúc nào. Nàng cắm đầu chạy thẳng ra hướng đường lớn… Đá xanh đâm vào chân tóe máu nàng vẫn chạy. Hơi thở dồn dập không đủ căng tràn hai lá phổi, mệt muốn ngất đi, nàng vẫn chạy…
Vừa rẽ ra đường lớn, Nhã Phương mừng rỡ nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát… Hai gã cảnh sát mặc đồng phục xanh cũng ngạc nhiên nhìn lại nàng.
– Giúp tôi… Tôi…
Nhã Phương chợt nhận ra mình không có lý do nào hợp lý để nói. Nàng vừa thở hổn hển vừa suy nghĩ. Nàng không thể nói sự thật… Nếu hai gã này lại bắt nàng đưa chúng về khách sạn, chạm mặt Hoàng Thái tử xem như chết đủ cả ba.
– Cô bị làm sao?! – Gã cảnh sát nhìn Nhã Phương gập người thở, lại nhìn qua cổ áo rộng thùng thình thầm nuốt nước bọt.
– Nhà cô ở đâu?! Tại sao ăn mặc như vậy ra đường?! Có ai làm gì cô sao?! – Gã thứ hai hỏi.
– Phải… – Nhã Phương chợt mượn lý do đó gật đầu. – Bọn chúng định hiếp tôi, nhưng tôi thoát được…
– Chúng ở đâu?!
– Không, chúng đi rồi… Nhưng tôi hiện giờ không còn gì trên người… Có thể nào, đưa tôi về đồn của các anh… Sáng mai tôi gọi người nhà đón được không?! – Nhã Phương nói.
Gã cảnh sát đầu tiên gật gật đầu liên tục. Nhưng gã thứ hai lại điềm tĩnh hơn nhiều, ánh mắt không ngừng quan sát khuôn mặt của Nhã Phương… và mái tóc của nàng.
– Được… Vậy chúng tôi đưa cô về đồn nghỉ tạm… – Gã cảnh sát thứ hai nói.
Bước lên chiếc xe cảnh sát, Nhã Phương ngồi chùng người xuống thật thấp thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chính nàng không biết mình vừa thoát khỏi đầm rồng lại lâm vào động hổ…
Chỉ mất hơn năm phút là về đến đồn cảnh sát nhỏ ven thành phố… Gã cảnh sát thứ hai, dắt tay Nhã Phương đi vào. Bên trong còn ba gã cảnh sát khác đang đánh bài. Kẻ nào cũng sững người quay lại nhìn chằm chằm vào nàng. Nhã Phương được đưa đến trước một gian phòng giam trống, nhẹ nhàng nói:
– Chúng tôi không có phòng nghỉ, cô nằm tạm trong này… Chắc cô không ngại chứ?!
– Không… Không sao… – Nhã Phương hơi nhíu mày nhìn qua song sắt đặt một chiếc giường nhỏ với tấm nệm nhàu nát.
Gã cảnh sát thứ hai bước ra ngoài, hai phút sau quay lại đưa cho Nhã Phương một tấm chăn mỏng.
– Cảm ơn…
– Vâng, khuya rồi, cô nghỉ đi.
Gã lại bước ra ngoài, tiện tay kéo sập cánh cửa song sắt lại. Nhã Phương mấp máy môi mấy lần định gọi hắn… Nàng đâu phải tội phạm, tại sao lại sập cửa?! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có cánh cửa đóng chặt kia lại lại thấy yên tâm để ngủ hơn.
– Nhỏ nào ngon vậy?!
– Ngon quá… Ngực nó rung rung hình như không mặc gì bên trong…
Gã cảnh sát thứ hai quay lại bàn làm việc của mình, mặc kệ đám đồng nghiệp không ngừng hỏi. Anh ta mở máy tính bàn, tập trung thao tác thật nhanh… Hai phút sau, anh ta tựa vào ghế, thở hắc ra một hơi, ánh mắt đăm chiêu nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình là một tấm hình phóng lớn mờ nhạt của một người phụ nữ tóc dài, nhưng nhìn kỹ nét mặt liền có thể nhận ra là Nhã Phương. Đây là bảng thông cáo truy nã tội phạm do cảnh sát đường sắt chuyển qua… Nhìn tấm hình của Nhã Phương, anh ta có điều không thể lý giải… Một tội phạm khủng bố sao lại có thể ngây thơ tự ngộp mạng vào bót cảnh sát chứ?! Thật không hiểu nổi.
– Tội phạm truy nã cấp độ 4?! Mẹ ơi…
– Âm mưu khủng bố, cực kỳ nguy hiểm, được phép bắn hạ ngay lập tức.
Nhóm cảnh sát túm tụm phía sau thì thầm đọc những thông tin chú thích bên cạnh tấm hình. Một gã thừa cơ tâng bốc:
– Đội trưởng Bình lần này được thăng chức rồi… Đừng quên anh em nha…
Người cảnh sát thứ hai, tên Bình, xua xua tay rồi đứng lên. Anh ta quay lại nghiêm nghị nói:
– Ba anh em Tuấn, Nhật, Hạ… không được chơi bài… Tối nay tất cả đều phải trực gác… Không được mở cửa buồng giam cô gái kia… Cũng không được nói chuyện với cô ta…
– Vậy còn Đội trưởng?! – Một gã hỏi.
– Tôi và Tùng sẽ đi tuần quanh thành phố… Cô ta còn một đồng phạm nữa… – Đội trưởng Bình thật ra đang nói tới người đồng thời bị truy nã với Nhã Phương, Trần Minh.
Nhìn đội trưởng đi khuất, ba gã cảnh sát liền ngồi xuống bàn. Không đánh bài, chỉ hút thuốc liên tục… Bầu không khí im ắng, thậm chí bên tai còn nghe được âm thanh của những điếu thuốc lá cháy xì xèo thật nhỏ. Gã Tuấn chợt đứng lên, vừa phì phèo thuốc lá vừa đi về phía buồng giam… Hai gã kia không ai bảo ai, cũng đứng lên đi theo.
Ba gã đứng ngoài song sắt, ánh mắt nhìn lên thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt đẹp như thiên thần bên trong. Nhã Phương đang ngủ say không biết gì… Chiếc chăn mỏng nàng được nhận lại không đắp lên người mà phủ lên tấm nệm giường cũ bốc mùi ẩm mốc. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kéo lệch lên một bên làm cặp đùi non mơn mởn phơi bày gần hết… Cổ áo cài thiếu nút mở rộng một bên, lộ ra mảng da thịt tròn trịa không ngừng phập phồng nhè nhẹ…
– Sao đại ca?! – Gã Tuấn quay qua hỏi gã cảnh sát lớn tuổi nhất.
– Mẹ… Con bé này mà ném vào tù thì mấy lão quản giáo sướng đến chết… Rồi vài tháng cũng đem bắn… Uổng bỏ mẹ… – Gã nuốt nước miếng ừng ực nói.
– Hay là… Ba anh em mình… Bọn em nhường đại ca hưởng trước… Được không?!
– Hắc hắc… Chơi mày… Thằng Tuấn đi lấy chìa khóa, đóng cửa lại… Thằng Nhật đi tắt camera đi…
Để lại một bình luận