Phần 61
Ánh nắng chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá dừa bị phân thành nhiều đoạn lốm đốm… Một tia nắng nhỏ xuyên qua mái lá xiêu vẹo thưa thớt rơi trên trên mí mắt nhắm chặt của một người thanh niên.
“Phù… Phù… hơi thở nặng nề mệt nhọc… Ánh mắt nhìn lại những chiếc hòm gỗ nặng trĩu bọc kín giấy dầu xếp dài trên dốc đá lởm chởm… Tám thùng gỗ lớn nhỏ… Những chiếc thùng không quá lớn nhưng rất nặng… Thở dài… Cảm giác mệt mỏi ngấm sâu trong cơ thể… muốn buông xuôi. Hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, đứng lên tiếp tục kéo lê từng chiếc thùng lên dốc đá… Rồi lại xuống dốc… cho đến một triền đá sát mép biển… dừng lại…”
Tia nắng đùa nghịch trên mí mắt phát ra một luồng sáng màu hồng… Mí mắt Nhất Huy khẽ động, anh như từ một giấc mơ sâu thẳm từ từ hồi tỉnh… Đôi mắt hé mở liền nheo lại, né tránh cảm giác chói lòa khó chịu kia.
Thời gian không biết bao lâu, cuối cùng Nhất Huy cũng tỉnh lại. Nhìn lên mái lá lợp dừa khô xào xạc trên đầu, Nhất Huy nhớ lại từng giây từng phút kinh hoàng đó… Anh rơi từ độ cao 1500 mét. Đưa dù cho Mộc Miên ở độ cao 800 mét… Tiếp tục đuổi kịp Nhã Phương ở độ cao 700 mét. Anh tháo dỡ trái bom trên ngực nàng và giật bung dù khi độ cao chỉ còn 200 mét… Gia tốc rơi được giảm một nửa khi anh giật bung trái bom khỏi người nàng. Tiếp tục rơi… Anh xem như mình cầm chắc cái chết. Vậy mà chỉ còn cách mặt biển 50 mét thì vụ nổ bất ngờ đã vô tình triệt tiêu gần hết lực rơi thẳng của anh. Còn ném cả cơ thể anh đi ngang thành một vòng cung… Và cứu anh một mạng.
– Ah…
Anh khẽ xoay người, miệng mím lại vẫn không kềm được cơn đau ê ẩm khắp cơ thể… Nhưng với kiến thức của một bác sĩ, anh mừng rỡ nhận ra mình không gãy một đốt xương nào. Quả là một kỳ tích.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hương thơm ngát dễ chịu. Nhất Huy hít một hơi thật sâu, nhận ra mùi của những hạt gạo trắng đang được nấu chín… Bụng anh chợt sôi lên ùng ục… Định ngồi dậy, chợt Nhất Huy nghe giọng nói thánh thót của Mộc Miên:
“Sau lần này em định làm gì?!”
“Mắt Thủy tinh đã chết, Trần Minh cũng có thể an nghỉ rồi… Em không muốn nghĩ nhiều đến tương lai nữa… Đến đâu thì đến thôi…” – Giọng nói của Nhã Phương chậm chậm buồn chán.
“Đôi lúc em nghĩ… Mình chết đi có lẽ tốt hơn…”
“Haizz… Sao lại nghĩ như vậy… Em còn ba mẹ…” – Mộc Miên an ủi.
“Ba Mẹ… Mẹ em…” – Nhã Phương chợt nghẹn ngào. – “Em không biết mẹ em sẽ thế nào nữa?! Mẹ em cứ kiên quyết bắt em trốn… Nhưng…”
“Mẹ em được thả rồi… Em không biết sao?!” – Mộc Miên ngạc nhiên hỏi.
“Sao?! Mẹ em được thả?!” – Nhã Phương reo lên như hát. – “Ba đưa em thẳng ra ngoài… Em liền trốn đi… Nhưng làm sao mẹ em được thả?!”
“Nhất Huy… Anh ấy đã dùng hết công trạng của mình để đổi lấy sự tự do của bà…”
“Anh Huy…”
Nhã Phương che miệng thản thốt, mắt rưng rưng nước mắt chảy dài. Anh đã nâng đỡ nàng bao nhiêu lần, thậm chí nàng không nhớ hết… Anh đã âm thầm cứu giúp nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không hay biết… Vậy mà có những lúc nàng đã căm hận anh… Ngọn lửa bập bùng trên thanh củi khô trong bếp lò chợt nhòe đi trong mắt Nhã Phương.
Mộc Miên ánh mắt long lanh nhìn về phía thân hình nằm im thin thít trên giường… Nhất Huy đã vì một người phụ nữ khác làm rất nhiều, nhưng không hiểu sao nàng lại thấy cảm động và tự hào vì việc đó. Có lẽ Mộc Miên yêu anh không phải vì những gì anh làm cho nàng, mà vì những điều anh hy sinh cho mọi người.
“Em còn yêu anh Huy không?!” – Chợt Mộc Miên buột miệng hỏi.
“Em… Em… không biết” – Nhã Phương ấp úng cúi thấp đầu. – “Nhưng… chị xứng với anh Huy hơn… Chị giúp đỡ anh Huy. Còn em thì chỉ đem đến phiền phức cho anh ấy.”
“Hi hi… Khờ quá… Chị không có ý định nhường tình yêu của mình cho người khác đâu…” – Mộc Miên nâng cằm Nhã Phương lên, nựng yêu vào bên gò má mịn màng của nàng.
“Vậy… chị hỏi…”
“Chị không cao thượng như vậy… Nhường thì dứt khoát không nhường…” – Mộc Miên nói nhỏ. – “Nhưng chia sẻ chút cũng không sao…”
– KHỤ KHỤ…
Nhất Huy không kềm được gập người ho sặc sụa… Nhất Huy và Mộc Miên chợt sững người đứng phắt dậy. Không ai bảo ai cùng lao đến giường, kêu thét lên phấn khích:
– Anh Huy…
– Nhất Huy…
– Anh tỉnh rồi sao?!
– Anh…
Hai thân hình mềm mại yêu kiều lao vào ôm chầm lấy Nhất Huy. Mộc Miên còn đỡ, ôm ngực anh, không ngừng hôn hít khắp môi khắp mặt anh. Còn Nhã Phương. Nàng bị chiếm mất chỗ, lại ôm ngang thân dưới, áp mặt lên chỗ nhạy cảm đó, sụt sịt khóc lóc… Haizz… Không biết ngủ một giấc này kéo dài bao lâu… Anh chỉ biết rằng bọng đái anh căng cứng, khúc thịt bên dưới cũng biểu tình dựng đứng muốn bùng nổ… Nhã Phương còn dụi dụi mặt làm anh khổ sở muốn chết.
– Khoan đã… Khoan đã… Anh…
– Sao ạ?!
Nhất Huy nhăn nhó ngồi dậy, lồm cồm leo xuống giường. Hai chân run rẩy chạy ra cửa. Mộc Miên và Nhã Phương còn sững người nhìn theo thì bất ngờ anh quay lại, hai chân gượng cứng bắt chéo lại…
– Toilet… Toilet ở đâu?!
– Bên này…
Nhất Huy quay người chạy đi, sau lưng còn vang lên tiếng cười nắc nẻ.
Sau khi giải quyết nhu cầu bức thiết, Nhất Huy mới cảm thấy hai chân mình ê ẩm rã rời như không gắn liền với cơ thể. Triệu chứng rã cơ của một người hôn mê sâu… Cũng may, anh đã tỉnh dậy sớm, không thì ngay cả tiểu tiện cũng không tự mình làm được. Năm phút sau khó nhọc từng bước quay lại, Nhất Huy nghe giọng nói của một người đàn ông đang trò chuyện với hai người Mộc Miên bên trong căn nhà lá.
Anh hơi ngạc nhiên… Anh đã nhận ra ba người đang ở bên một hòn đảo. Không xa phía trước gian nhà lá là bãi biển xanh ngọc tuyệt đẹp lóng lánh… Anh đã thử nhẩm tính thời gian bay… Trước khi vụ nổ xảy ra, họ đã ở không phận của quần đảo Hoàng sa, do TQ kiểm soát. Nếu ba người lênh đênh trên biển được ngư dân cứu, thì những ngư dân này không phải là người TQ sao?! Tại sao người đàn ông kia lại đang nói tiếng Việt.
– Con chào bác… – Nhất Huy cúi đầu bước qua khung cửa nhỏ, lên tiếng.
– À… thằng nhỏ…
Trước mặt Nhất Huy là một người đàn ông chạc 70, dáng người khắc khổ, làn da cháy nắng đen nhẻm lộ ra những nếp nhăn chằng chịt khắp mặt. Ông ta nở một nụ cười hiền lành chất phát, ánh mắt thú vị không ngừng quan sát anh như vừa thấy một người từ cõi chết trở về.
– Haizz… Tao hỏi hai con bé này bao nhiêu lần vẫn không tin được… Không nghĩ mày lại có thể phước lớn mạng lớn như vậy… Rớt từ máy bay mà không chết… Mà chỉ nằm mê hai ngày…
Nhất Huy cười khổ, ánh mắt hơi nhìn qua Mộc Miên, không biết nói gì.
– Em và Nhã Phương tìm được anh lên… Ba người lênh đênh chỉ vài phút trên biển là thuyền cá của Bác Ba đã đến cứu… – Mộc Miên giải thích.
– Khà khà… Ai thấy giữa trời nổ lớn như vậy mà không chú ý chứ?! – Ông bật cười sảng khoái, nói. – Tao chuẩn bị thả lưới ở gần đó, chẳng qua là đến xem có gì lạ thôi…
– Dù sao mạng bọn con cũng là do bác nhặt về… Con cảm ơn bác… – Nhất Huy bước đến siết chặt tay ông, thành tâm.
– Uizz… Có gì đâu… Nơi này chỉ có một cái làng nhỏ gần trăm người, đều già… Lâu rồi mới gặp người Việt từ trong kia ra mà…
– Lâu rồi?! Không phải là rất lâu rồi sao ạ?! Theo con nhớ nơi này TQ tiếp quản từ 1974 mà… – Mộc Miên chợt hỏi ông.
– Đúng… Năm 1974 họ lên đảo, đuổi hết ngư dân VN vào đất liền… Gia đình tao có người dì gốc Hoa, cũng không biết bả phân bua thế nào mà họ cho ở lại… Còn được giao cho đánh bắt cá cung cấp cho hải quân… đổi nhu yếu phẩm… Coi như sống cũng ổn… – Ông nói, ánh mắt xa xăm hồi tưởng.
– Rồi… Khoảng 2, 3 năm trước có một thằng… từ trong đó ra… Nó dáng người đậm, hai hàng lông mày rậm như sâu róm… – Ông nhíu mày vỗ vỗ trán cố nhớ lại. – Thằng nhỏ đó tên… tên… An… mà cái gì An… Trần hay Lê gì đó…
– Trần An?! – Mộc Miên buột miệng kêu lên.
– Ừ… Đúng… Đúng… Thằng nhỏ nhìn hung dữ như ăn cướp, mà hiền khô à…
– Anh ta đến đây làm gì?! Đến bằng gì ạ?!
Mộc Miên hỏi liên tuc, Nhã Phương cũng tập trung lắng nghe. Không ai chú ý Nhất Huy đang nhíu mày suy nghĩ. Anh cảm thấy điều này có quan hệ gì đó với giấc mơ anh vừa thấy.
– Không biết đến bằng gì… Nó bảo đến đây… câu cá.
– Ặc…
Nhất Huy, Mộc Miên và Nhã Phương sáu con mắt trợn trắng giở khóc giở cười.
– Rồi anh ta ở đây bao lâu?! – Nhất Huy hỏi.
– Một tuần…
– Anh ta về bằng cách nào?! – Mộc Miên cũng không.
– Bơi về…
– Phì… Ha ha… Hi hi…
Cả đám ba đứa không kềm được, bật cười nắc nẻ. Bác Ba ngơ ngác nhìn ba đứa rồi cười khổ, nói tiếp:
– Tao nói thiệt mà… Tao còn đứng trên đồi nhìn nó bơi ra… Bơi chừng 1 lý, rồi nó lặn xuống… Mất tiêu… (01 hải lý tương đương 1, 8 kilomet)
Mộc Miên và Nhã Phương không cười nữa, ánh mắt gặp nhau cùng ngầm hiểu. Trần An lặn xuống để chui vào tàu ngầm… Ba năm trước là thời điểm VN nhập mua về tàu ngầm Kilo 636 thế hệ thứ 3 của Nga. Dù trong trạng thái lặn sâu dưới nước, Kilo vẫn có một cửa khoang hai tầng cửa để tiếp nhận người. Bơi vào đó, đóng chặt cửa ngoài, bấm nút bơm sạch nước ra ngoài là có thể ngang nhiên mở lớp cửa thứ hai để vào trong tàu. Dù Mộc Miên và Nhất Huy không biết mục đích của Trần An đến quần đảo Hoàng Sa, nhưng dứt khoát không phải để câu cá đơn thuần như vậy.
– Nơi này là…
Nhất Huy vừa lên tiếng, Mộc Miên liền giải thích. Nàng đã mất thời gian khá lâu trò chuyện với Bác Ba để biết được cụ thể vị trí của mình. Mộc Miên nhặt một cây củi khô vẽ lên nền đất, vừa nói:
– Chúng ta đang ở đảo Chim Yến cách Đảo Đá chữ thập 10 hải lý về phía Đông… Trên đây không có quân đóng, nhưng Đảo Đá chữ thập có bố trí khoảng 100 quân đội chính quy, chủ yếu để bảo vệ sân bay.
– Có người đánh cá gần đó thấy máy bay C – 130 hai ngày trước đã hạ cánh an toàn xuống Đảo Đá chữ thập… Nhưng sáng sớm nay Bác Ba lại không thấy nó còn đậu trên đường băng nữa… Có lẽ đã bay về.
– Tao đi giao cá bên đó… Hai ngày một lần.
Nhất Huy chợt hỏi ông:
– Hai ngày nay có tàu tuần tra tìm kiếm trên biển không?!
– Không… Họ vẫn đi tuần như bình thường. – Bác Ba nói.
Nhất Huy nhíu mày suy nghĩ. Anh còn nhớ rất rõ quan cảnh trước khi nhảy xuống máy bay… Thiếu tá Phúc còn bất tỉnh, mặt nám đen vì bỏng nhưng vết thương có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Khi tỉnh lại không thấy ba người và Mắt Thủy tinh, thì ít ra đến đảo anh ta và cơ trưởng còn lại trên máy bay cũng nên yêu cầu phía bên kia đi tìm kiếm thi thể mới hợp lý… Đây là chuyến bay mang mục đích ngoại giao, dù muốn dù không thì phía TQ cũng phải phối hợp tìm kiếm người. Thật vô lý nếu hai người họ cứ như thế bay ngược trở về… Linh tính mách bảo cho Nhất Huy, công tác trao đổi con tin và thi thể Hoàng Thái tử đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Bác Ba đi vào trong dọn cơm, Mộc Miên nhích sát vào Nhất Huy hỏi:
– Bác Ba đi giao cá hai ngày một lần… Hay là…
Mộc Miên vừa hỏi, Nhất Huy đã đưa tay ngăn nàng lại. Anh biết nàng muốn nhờ ông đưa qua Đảo chữ thập để dò thám… Nhưng như vậy thật quá rủi ro cho gia đình Bác Ba. Anh không muốn ông đã cứu giúp ba người lại rước thêm phiền phức không đáng có.
– Anh nghĩ ở đây, Trần An có để lại gì đó cho chúng ta…
Để lại một bình luận