Phần 60
Trung úy Trung đã giận đến mất khôn, thậm chí không phát hiện ra số người trên máy bay tăng thêm ba người một cách bất thường.
– Bỏ súng xuống, Trung úy. – Thiếu tá Phúc trầm giọng nói.
– LÀ AI?! LÀ KẺ NÀO?! – Anh ta hét lên đến lạc giọng.
– Hắn sẽ đền mạng cho em trai cậu… Tôi hứa đấy… – Thiếu tá Phúc gằn giọng, tay chậm chậm đè khẩu súng của cậu ta xuống.
– Hắc hắc… – Mắt Thủy tinh chợt bật cười như nghe một chuyện hoang đường nhất trên thế gian.
Cơn giận dữ của Trung úy Trung vừa dịu xuống một chút, chợt tiếng cười kia như một mồi lửa rơi vào thùng thuốc nổ. Anh ta gạt phăng tay thiếu tá Phúc, bước thẳng đến dí sát họng súng lên trán Mắt Thủy tinh.
– Mày…
– CẨN THẬN…
Nhất Huy chỉ kịp hét lên một tiếng thì Mắt Thủy tinh đã động. Bàn tay hắn hoa lên như một con rắn không xương uốn lượn quanh cánh tay của Trung úy Trung. Khẩu súng bị đánh bật ra khỏi tay, bàn tay của Mắt Thủy tinh co lại thành chảo chộp thẳng vào cuống họng của anh ta.
“Rắc…”
Một âm thanh gãy vỡ vang lên. Trung úy Trung nghẹo đầu lật xuống, mắt còn mở trừng trừng không cam tâm.
– MÀY CHẾT ĐI…
Thiếu tá Phúc gầm lên, không còn chút gì để kềm chế, rút súng ngắm thẳng vào Mắt Thủy tinh… siết cò.
“Đoàng…”
“CẨN THẬN”.
Tiếng hét thất thanh của Nhất Huy vang lên chưa kịp dứt thì cả hai tai anh đã ù đặc đi… Ngực anh ngột ngạt đè nặng bởi một áp lực cực lớn bùng lên tràn ngập cả không gian… Ánh sáng chói lòa hai con ngươi nhức nhối như muốn nổ tung trong hốc mắt. Nhất Huy la thảm trùm kín đầu phủ phục trên sàn…
“ẦM…”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc làm cả chiếc máy bay chao đảo. Âm thanh động cơ gầm rú điên cuồng như cào lên màn nhĩ… Nhất Huy co rút cả người, bây giờ anh mới cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa đã đi qua làm làn da rát bỏng. Không khí tràn ngập một mùi kì lạ, hay đúng hơn là oxy đã đốn cháy sạch không để lại mùi hương gì… Nhất Huy rên rỉ đau đớn ngẩng đầu nhìn lên. Trong ánh mắt mơ hồ của anh, khoang máy bay bên trong tang tóc một màu xám ngoét. Thiếu tá Phúc nằm sõng soài trên sàn, mặt nám đen, quân phục còn bốc lên làn khói nhỏ. Mắt Thủy tinh ngất lịm, mặt bê bết máu…
Từ phía sau, từng cơn gió lùa vào tươi mát được anh hít sâu bơm đầy hai lá phổi. Làm tóc Nhất Huy bay phần phật… Tại sao lại có gió nhỉ?! Giờ phút này, ngay cả suy nghĩ trong đầu anh cũng bị tiếng gào thét của động cơ nhiễu loạn. Tại sao có gió?! Anh quay đầu nhìn lại. Hai mắt chợt trợn tròn lên sợ hãi.
Trước mặt Nhất Huy là một cảnh tượng anh mãi mãi không bao giờ quên. Cả không gian trước mắt trống hoác, tràn ngập ánh sáng… Không khí ép theo thân máy bay se thành những luồng khí trắng phất phơ ngay trước mắt. Chợt Nhất Huy bừng tỉnh, rùng mình kinh sợ, hét lên thất thanh:
– MIÊN MIÊN… NHÃ PHƯƠNG…
Vụ nổ bên trong sinh ra một áp suất cực lớn phá vỡ cả cánh cửa lên xuống hàng ở đuôi máy bay, hất tung cả Mộc Miên và Nhã Phương rơi ra khỏi máy bay. Không còn thời gian suy nghĩ, Nhất Huy lao đến bên vách máy bay, vơ vội hai cái dù… Định lao mình ra khỏi máy bay, Nhất Huy liền quay lại, xách cả cơ thể Mắt Thủy tinh lên. Năm bước chân hết sức lực… Nhất Huy lao người ra khỏi máy bay.
Gió táp vào mặt rát buốt. Hai mắt nheo lại cũng đỏ hoe, nước mắt chảy dài ra màng tang. Nhất Huy nhìn thấy hai đốm đen nhỏ li ti quay cuồng mất phương hướng rất xa. Anh nghiến răng, một tay túm chặt Mắt Thủy tinh, một tay siết chặt hai túi dù bay loạng phần phật. Cúi đầu, giữ người thành một đường thẳng Nhất Huy lao chếch xuống như một viên đạn pháo.
Sức cản của gió nặng trĩu làm hai cánh tay Nhất Huy mỏi nhừ… Anh hận không thể vứt gã đàn ông trong tay đi. Nhưng anh không có lựa chọn. Quả bom trên người Nhã Phương không thể cách thiết bị cảm nhận nhịp tim của Mắt Thủy tinh quá xa, nếu không nó sẽ phát nổ. Ánh mắt Nhất Huy vô tình nhìn xuống, phát hiện một vết lõm khá sâu trên trán Mắt Thủy tinh. Có lẽ trong khi né tránh phát đạn của Thiếu tá Phúc, vụ nổ đã hất hắn va đầu vào chiếc quan tài thép. Xương sọ đã nứt, đâm vào não bộ… Mắt Thủy tinh đã cầm chắc cái chết, nhưng vấn đề là thời gian… Anh cần thời gian trước khi tim hắn ngừng đập.
Hai chấm đen nhỏ lớn lên dần trong mắt Nhất Huy. Anh nhận ra Mộc Miên đã hồi tỉnh, nàng mở rộng tay chân giảm tốc độ rơi. Trong khi Nhã Phương vẫn bất tỉnh quay cuồng lao thẳng xuống khoảng không đại dương xanh ngắt. Nhất Huy mím môi lao nhanh xuống hơn… Một trăm mét, năm mươi mét, hai mươi mét… Khoảng cách giữa anh và Mộc Miên ngày càng rút ngắn, nhưng khoảng cách của ba người với cái chết tan xương nát thịt càng gần hơn.
– MIÊN MIÊN…
Nhất Huy hãm độ rơi, hét to. Mộc Miên lật người quay lại, đón lấy một cái dù anh đưa sang. Nàng mặc vội lên người, vẫn không kéo dây, mà đưa tay túm chặt lấy cơ thể mềm oặt của Mắt Thủy tinh. Nhất Huy gật đầu, ra hiệu. Hai người cùng duỗi thẳng người tiếp tục nối đuôi nhau lao nhanh theo Nhã Phương.
Năm mươi mét… Bốn mươi… Ba mươi… Hai mươi… Nhã Phương bừng tỉnh. Nhìn thấy trời đất quay cuồng, nàng hét thất thanh sợ hãi. Nhã Phương nhận ra mình đang rơi xuống rất nhanh. Mái tóc quật vào mặt rát buốt. Màu xanh của đại dương mênh mông rộng hết tầm mắt… Thế cũng tốt. Nàng nhắm mắt lại, để mặc cơ thể quăng quật như cánh diều đứt dây trong gió… Chợt bờ vai Nhã Phương bị nắm chặt, cơ thể dừng sững lại. Mở choàng hai mắt, nàng bật thốt lên sửng sốt:
– NHẤT HUY…
Nhất Huy chỉ cười nhẹ, không trả lời nàng. Tay anh choàng chiếc dù qua vai nàng, cài chốt. Nhìn xuống những trái bom thắt chặt trên ngực Nhã Phương bằng những sợi dây rút nhựa, anh vội lục tìm một vật gì để cắt… Không có, ngay cả khẩu súng cũng rơi lại máy bay. Nhất Huy chồm đến dùng chính hàm răng của mình để cắn. Anh cắn xé điên cuồng, cắn bằng tất cả sức lực… đến khóe môi cũng cứa sâu rịn máu.
– NHẤT HUY… – Mộc Miên bỏ rơi cơ thể của Mắt Thủy tinh, lao đến cánh tay vòng qua vai anh siết chặt, gào lên. – PHẢI BUNG DÙ THÔI…
– KHÔNG…
Nhất Huy quay lại, bất ngờ rút sợi dây dưới cánh tay Mộc Miên. Chiếc dù bung ra, cả người nàng sững lại, Mộc Miên chỉ kịp hét lên:
– NHẤT HUYYYYY… KHÔNG…
Hai người tiếp tục lao xuống. Nhã Phương rưng rưng nhìn xuống gương mặt Nhất Huy thật gần. Gương mặt anh chợt trở nên quen thuộc đến kì lạ… Những tưởng nàng đã quên đi hết, giờ mọi ký ức lại dâng trào tràn ngập đầu óc, tươi mới như chuyện vừa xảy ra hôm qua. Anh vẫn dùng răng mình cắn xé từng sợi dây nhựa cứng rắn… Mặt biển càng ngày càng gần… Nàng thấy rõ cả những cơn sóng nhấp nhô lên xuống… Được chết bên anh cũng tốt. Không… Nhã Phương nhắm mắt khẽ lắc đầu. Nàng không thể tiếp tục ích kỷ như vậy… Nàng đã thiếu nợ anh quá nhiều.
Đột nhiên một tiếng ‘bíp’ vang lên. Âm thanh của thần chết đã đến, báo hiệu trái tim của Mắt Thủy tinh đã ngừng đập.
Nhất Huy sững người nhìn lên Nhã Phương. Chưa bao giờ nàng thấy trong mắt anh có một sự quyết liệt mạnh mẽ đến như vậy… Tay phải, anh túm chặt lấy bó dây nhựa còn sót lại, tay trái giật mạnh sợi dây dù của Nhã Phương. Cánh dù bung ra đón gió, một lực kéo cực mạnh như lôi ngược nàng bay ngược lên trời… ‘Bựt’… Bó dây nhựa cuối cùng đứt tung dưới trọng lượng của Nhất Huy. Khối thuốc nổ bung ra, liền được anh ném đi thật xa… Nhưng cả người anh cũng rơi thẳng xuống.
– KHÔNGGGGGGG… – Nhã Phương hét lên.
– KHÔNGGGGGGG…
Một tiếng hét tuyệt vọng khác vang vọng cả bầu trời. Mộc Miên hai mắt đỏ hoe, kiên quyết giật dây tháo bỏ dù chính. Cánh dù đang căng gió mất trọng lượng bạt đi xa để cả cơ thể nàng lao nhanh xuống Nhất Huy. Anh mỉm cười nhìn ngược lên nàng, khẽ lắc đầu… Mộc Miên mím môi kiên quyết lao xuống. Hai trăm… Một trăm năm mươi… Một trăm mét… Nếu đuổi kịp anh, hai người với một cánh dù dự phòng mở muộn kềm hãm hai phần ba tốc độ lao xuống mặt biển. Cơ hội sống sót của hai người dù rất mong manh, nhưng Mộc Miên chấp nhận. Nàng sẵn sàng chia sẻ tất cả với Nhất Huy, dù đó là tính mạng của nàng.
“ẦM”.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn. Một cuộn lửa khổng lồ ngùn ngụt bùng phát giữa không trung. Một cơn lốc mạnh mẽ nóng rát mặt hất tung cả người Mộc Miên lên cao. Nàng hét lên, chỉ kịp nhìn thân hình Nhất Huy bắn tạt sang một bên như diều đứt dây… Vẽ lên một đường cong tròn rồi rơi thẳng xuống biển. Mộc Miên mắt đỏ hoe, nghiến răng giật mạnh dây dù dự phòng… Cơ thể nàng lập tức hãm tốc, nhưng mặt biển vẫn lao đến vùn vụt như một bức tường cứng rắn…
“ÙM”.
Xung quanh là một màu tối đen. Nước biển lại có một mùi tanh tanh như bùn xen chút vị mặn mặn của máu. Lạnh. Không có không khí. Cơ thể như không còn nghe lệnh điều khiển. Nhất Huy nhắm mắt, cơ thể bồng bềnh giữa làn nước… Từ từ chìm xuống.
Để lại một bình luận