Phần 66
10h45 sáng, Phía Đông – Đảo Đá Chữ thập.
Trong một gian phòng trang nhã lịch sự.
Ngồi trên sofa là một người đàn ông tóc hoa râm và một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản lại không giấu được nét kiêu sa một thời. Ánh mắt hai người hơi thiếu tự nhiên hết nhìn trần nhà, lại nhìn đống vỏ tôm ngổn ngang trên bàn không ngừng dâng cao lên. Đối diện với hai người, Nhất Huy tự nhiên thoải mái hai tay cầm hai miếng thịt tôm hùm lớn bỏ vào miệng ngồm ngoàm nhai như nhịn đói ba ngày. Hết miếng cuối cùng, anh lau tay, lau miệng, rút luôn gói thuốc lá in tiếng Hoa trước mặt, đặt lên môi một điếu, bật lửa, thoải mái dựa lưng ra ghế, Nhất Huy hỏi:
– Đại tá muốn gì ở tôi?!
Nhất Huy nhìn quân hàm trên cầu vai ông ta hỏi bằng tiếng Việt. Anh tuy gia đình có nguồn gốc Quảng Đông, nhưng anh không theo học Hoa ngữ, dù từ nhỏ cũng được ba mẹ dạy giao tiếp cơ bản nhưng đều là tiếng Quảng Đông. Nhưng giao tiếp không phải là vấn đề… Anh tin đó là lý do người phụ nữ kia được đem đến đây.
Lên đảo từ hướng Đông, tránh phần bến tàu với nhiều lính canh. Anh đi ngang qua đường băng rộng lớn, thấy được một C – 130 Hercules màu xám và một máy bay quân sự in cờ đỏ đỗ khuất bên trong một nhà hầm rộng lớn. Họ có ý định giấu chiếc máy bay khỏi vệ tinh quan sát. Đang định đi vòng qua hướng Tây dò thám tìm đám người Mộc Miên, Nhã Phương và thiếu tá Phúc, thì bất ngờ Nhất Huy bị chặn lại bởi tám tên lính. Trước tám họng súng đen ngòm, anh không phản kháng để mặc chúng dẫn vào đây… Thêm một ngạc nhiên khác… Không đánh đập, không tra khảo, chúng cho anh tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ… còn mời Nhất Huy ăn một bữa hải sản hoành tráng.
Người đàn ông hơi nhăn mặt, nhìn gói thuốc của mình dính đầy gạch tôm đỏ lòe nhầy nhụa. Lại nhìn lên Nhất Huy, ông gật đầu trả lời bằng tiếng Phổ thông khàn đục:
– 我不知道中国的语言,请不要怀疑…
Đúng như Nhất Huy dự đoán, người phụ nữ bên cạnh mở miệng dịch lại với một chất giọng miền Bắc VN hơi ngọng nghịu như lâu ngày không sử dụng:
– Tôi là Đại tá Đường Nhật, Phó Tư lệnh Bộ đội Biên phòng Tam sa…
“Tôi biết anh đi chung một người đàn ông quân hàm thiếu tá và hai cô gái…” – Ông ta nói tiếp được người phụ nữ dịch ra.
Nhất Huy gật đầu, mừng thầm vì ít ra Mộc Miên và Nhã Phương đã lên đảo an toàn.
“Họ đang bị một nhóm thân binh của Tư lệnh Chu giam giữ… bên phía Tây đảo…”
– Tại sao nhóm thân binh kia giam giữ họ?!
Nhất Huy nhíu mày hỏi. Người phụ nữ điềm đạm dịch lại bằng tiếng Phổ thông, chất giọng êm ái rất chuẩn.
“Vì các anh là đối tượng bị tình nghi ám sát Tư lệnh Chu…” – Người đàn ông trả lời.
– Sao?! Ám sát ông ta?! – Nhất Huy sửng sốt. – Chúng tôi còn không biết Tư lệnh Chu có mặt trên đảo kia mà…
“Các anh không biết thật sao?! Vậy ai đã bôi độc dược lên quan tài của Hoàng Thái tử?!” – Đại tá Đường Nhật có vẻ ngạc nhiên hỏi.
– Độc sao?! Không lẽ là Mắt Thủy tinh?!
Nhất Huy vừa nói ra lời này, sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh làm tốt công việc dịch thuật. Nhưng sự thay đổi nhỏ đó lại không thoát được ánh mắt của Nhất Huy. Anh kể không chút giấu giếm, kể hết về trận đụng độ của Mắt Thủy tinh trên máy bay cho ông Nhật nghe, và cũng cho người phụ nữ bên cạnh nghe. Nét mặt bà ta tái nhợt kềm nén… Nhìn người phụ nữ chợt Nhất Huy quyết định, lái câu chuyện đi một chút.
Anh chỉ nói rằng sau vụ nổ gas, Mắt Thủy tinh tự mình lao ra khỏi máy bay, không biết sống chết… Quả thật, Nhất Huy không cần phải nói dối. Mộc Miên đã chết trước khi chạm mặt biển. Cái chết của hắn không liên quan đến anh… Nhưng linh tính mách bảo anh cần phải nói lệch đi một chút, ít ra anh có thể giúp người phụ nữ trước mặt này không bộc lộ cảm xúc đau thương lộ ra thân phận thật.
Đại tá Đường Nhật gật gù, nhưng ánh mắt lại có vẻ không quan tâm lắm. Ông ta tiếp tục nói một tràng dài, rồi ngưng lại nhìn sang người phụ nữ. Bà ta hít một hơi thật sâu, rồi nói bằng một giọng đều đều vô cảm:
– Mắt Thủy tinh không thể sử dụng độc dược… Vì người dùng độc không những phải phân biệt bằng mùi còn phải sử dụng mắt để quan sát màu sắc… Độc dược đó dù là nó sử dụng cũng không phải do nó điều chế…
Nhất Huy nhìn người phụ nữ, rồi quay sang Đường Nhật gật gù ra vẻ đã hiểu. Thật ra anh biết lời vừa rồi là do chính bà ta nói với anh, không phải lời lẽ của ông ta. Lời bà ta cũng đã thú nhận thân phận thật của mình với Nhất Huy.
– Tư lệnh Chu tình trạng thế nào?! – Nhất Huy hỏi.
“Hôn mê… Nhưng tình hình có lẽ sẽ chuyển biến xấu hơn trong mấy ngày nữa…”
– Ông ta trúng loại độc dược gì?!
“Chúng tôi không biết…”
Nhất Huy gật gật đầu trầm ngâm suy nghĩ. Đến giờ phút này anh nhận ra trên đảo tồn tại hai thế lực đối đầu nhau… Phía Tư lệnh Chu như đang co ro cố thủ ở Tây đảo, phía bộ đội biên phòng của Đại tá Đường Nhật dường như đang kềm kẹp giám sát… Nhất Huy còn nhận ra một điều kì lạ khác. Thế của Tư lệnh Chu và Hồng kỳ rất lớn, không phải một Phó Tư lệnh Bộ đội Biên phòng tại nơi heo hút này có thể chống đối… Trừ khi sau lưng hắn còn ai khác hậu thuẫn.
– Thi thể của Hoàng Thái tử và con tin của chúng tôi đang ở đâu?! – Nhất Huy hỏi tiếp.
Đại tá Nhật điềm nhiên trả lời:
“Hoàng Thái tử đã được mẹ hắn hỏa tán tối hôm qua… Con Tin vẫn bị thân binh của Tư lệnh Chu giam giữ…”
Hắn nuốt nước bọt, như nghĩ đến điều gì kinh khủng, nói thêm:
“Đám thân binh đó tuyệt đối trung thành, sống chết vì Tư lệnh Chu. Một nhóm đàn ông điên khùng sùng bái một người đến mức tự hoạn để được đi được làm thân binh… Anh nghĩ chúng sẽ tức giận thế nào vào lúc này?! Tôi sợ những người bạn của anh sẽ không chịu đựng được lâu đâu…”
– Tự hoạn?!
Nhất Huy rùng mình sợ hãi hỏi lại, nhận được cái gật đầu nghiêm túc từ phía người phụ nữ. Thời đại tôn vinh chủ nghĩa cá nhân ngày nay không ngờ còn có một đám người tự nguyện vứt bỏ khả năng làm đàn ông của mình để chứng minh sự trung thành tuyệt đối của mình. Tư lệnh Chu như một vị bá vương thời hiện đại. Bao quanh bảo vệ ông ta và gia quyến là một đám hoạn quan võ nghệ tuyệt cao như Đông Xưởng thời Minh Thành tổ. Nhất Huy chợt thấy nhẹ lòng hơn một chút, ít ra Mộc Miên và Nhã Phương sẽ không bị xâm hại.
“Tôi sợ những người bạn của anh sẽ không chịu đựng được lâu đâu…” – Đường Nhật lại lặp lại lần nữa.
Nhìn xuống đĩa vỏ tôm hùm ngổn ngang trên bàn, Nhất Huy chợt mỉm cười, trở lại tư thái tự tin như ban đầu, điềm tĩnh nói:
– Tôi có một mình… Tôi có thể làm gì được đây?!
“Anh có thể giải cứu họ… Chúng tôi có thể âm thầm hỗ trợ phía sau…” – Hắn nói gấp.
– Giải cứu bằng một mình tôi sao?! – Nhất Huy nhúng vai, lắc đầu. – Xem như họ kém may mắn đi… Dù sao khi tham gia 107, tất cả chúng tôi đều chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh vì nhiệm vụ…
Đại tá Đường Nhật hơi nhíu mày nhìn Nhất Huy, rồi cười rộ lên gật đầu:
“Ha ha… Cái đó là tùy anh… Anh vẫn có thể ở đây chờ nhận xác họ mà…”
Đường Nhật đứng lên, bước ra ngoài. Người phụ nữ cũng đứng lên, tiện tay dọn dẹp đống vỏ tôm vung vãi trên bàn, rồi bưng khay vỏ tôm đứng lên đi ra ngoài. Nhất Huy mỉm cười, rút thuốc hút. Anh vừa thấy được bà ta lén nhét một mẩu giấy nhỏ xuống dưới miếng khăn giấy đặt trước mặt anh.
Đợi hai người đi khuất, Nhất Huy điềm nhiên nhặt mẩu khăn giấy, đứng lên đi vào toilet. Đóng cửa, anh quan sát xung quanh từng ngóc ngách… Xác định không có camera, Nhất Huy mới mở tờ giấy ra. Là một lá thư tay nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc như người rất lâu không viết chữ…
‘Tôi là mẹ của Mắt Thủy tinh. Tôi bị bắt đi theo gia đình lão Chu ra Tam sa để dự lễ hỏa táng của Hoàng Kiên, Hoàng Thái tử. Lên tới đảo, tôi bị giam vào một gian nhà phía Đông đảo, đợi lễ hỏa tán kết thúc, họ sẽ đem tôi ra xử quyết. Mẹ đền tội thay cho con, tôi không có gì hối hận, chỉ nuối tiếc mình không sống để chứng kiến lão Chu đền tội. Biến cố xảy ra, gia đình lão Chu được thân binh bảo vệ vội vàng lui về phía Đông đảo, không kịp mang theo tôi…
Tôi được người của quân đội tìm thấy. Họ không biết thân phận thật sự của tôi. Họ tin câu chuyện tôi kể, mình là một người giúp việc của lão Chu, do phạm lỗi bị bắt giam’.
Viết đến đây, ngưng lại, rồi bên dưới là một hàng chữ ngoáy cẩu thả như rất vội vàng…
“Tất cả đầu não của Hồng kỳ đang có mặt ở Tam Sa, ngay cả Phó Tư lệnh Hồng kỳ Đường Thống. Hắn là người giật dây sau lưng Đại tá Đường Nhật, cũng là anh trai hắn… Hai người âm mưu thủ tiêu lão Chu để cướp vị trí đầu não của Hồng kỳ… Giết hết bọn chúng, VN sẽ có hai mươi năm yên ổn.”
Bỏ tờ giấy vào toilet, giật nước, Nhất Huy ngồi thừ người trong toilet suy nghĩ. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi và những thông tin do mẹ của Mắt Thủy tinh cung cấp, anh có thể suy luận tình hình như sau:
– Thứ nhất về tình hình tổng thể, trên đảo là hai lực lượng âm thầm đề phòng đối đầu nhau được chi phối bởi hai thế lực đứng đầu Hồng kỳ. Tư lệnh Chu đi lên từ xương máu, nên được đám đặc nhiệm kính nể. Phó tư lệnh Thống là người của Chính Phủ đưa vào, như một kẻ giám sát điều tiết quyền hành của lão Chu. Làm một cái bóng lâu ngày, Đường Thống đã mất hết kiên nhẫn… Nên sẵn lần này, Tư lệnh Chu bị ám toán, đám thân binh như rắn mất đầu co cụm lại… Hắn muốn giệt gọn một mẻ.
– Thứ hai về quân lực, đám thân binh kia có lẽ không quá nhiều người, nhưng đều là lính tinh nhuệ lại tuyệt đối trung thành với Tư lệnh Chu… Sau lưng anh em Đường Thống, Đường Nhật là một nhóm bộ đội chính quy quanh năm đồn trú trên đảo… số lượng khoảng trên dưới 200.
– Thứ ba về địa thế, anh em họ Đường kiểm soát phía Đông đảo, tức là bao gồm sân bay, bến tàu… Trong khi nhóm thân binh đem Tư lệnh Chu đang hôn mê, gia quyến của ông ta và vài con tin cố thủ ở dãy nhà tù phía Tây… Nói cách khác, Tư lệnh Chu đang bị giam lỏng trên đảo.
Nhìn chung, Phó Tư lệnh Đường Thống đã chiếm hết ưu thế quân lực, địa thế. Nhưng ông ta vẫn chần chừ không tấn công trực diện… ông ta còn đang e ngại điều gì?!
Nhất Huy đi qua đi lại trong phòng tắm, nhíu mày suy ngẫm mọi khả năng. Anh thử đặt mình vào vị trí Đường Thống… Hai mắt Nhất Huy dần dần sáng lên, mọi suy luận trong đầu anh trở nên thông suốt.
Nhất Huy bước lên bồn toilet, thò đầu nhìn qua cửa sổ toilet. Bên ngoài trống vắng một cách kì lạ… Đúng như anh dự đoán, chúng hoàn toàn lơi lỏng canh gác đối với anh.
Cọp có chết vẫn còn uy… Uy danh của Hoàng Chu quá lớn. Phó Tư lệnh Đường Thống thật sự vẫn rất e sợ ông. Khi lão Chu vừa có biểu hiện trúng độc, thân binh liền mang ông ta đi. Hai anh em họ Đường không thể xác thực chuyện ông ta trúng độc có thật hay không?! Nghiêm trọng đến mức nào?! Có khi nào phía sau là một cái bẫy để đợi họ chui vào?!
Khi bắt được Nhất Huy, họ liền nghĩ ra cách dùng anh như một phép thử… Đại tá Đường Nhật nói về sự giận dữ của đám thân binh, cốt để anh sốt ruột đi cứu ba người… Vì thế quanh căn phòng không có người canh gác, chỉ theo dõi từ xa. Nhất Huy dù sao cũng mang thân phận đặc nhiệm 107, khi anh đụng độ với đám thân binh của Tư lệnh Chu… Phó Tư lệnh Đường Thống sẽ đường đường chính chính mang danh nghĩ hỗ trợ dẫn quân ập vào… giết chết Nhất Huy là chuyện nhỏ, nhưng cần thiết phải làm ngay. Sau đó nếu phát hiện quả thật Tư lệnh Chu là kẻ sắp chết, hắn sẽ không e ngại diệt cả gia đình ông và đám thân binh. Còn nếu ông ta không có gì, hắn sẽ rút êm xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu chúng đã muốn yếu tố bất ngờ, anh sẽ cho chúng toại nguyện.
Để lại một bình luận