Phần 45
Một cảm giác đau buốt sau đầu, anh thấy mình chới với… Cả người dần dần chìm xuống, làn nước xung quanh đen ngòm sộc vào mũi… Ngạt thở. Không còn chút không khí chỉ có mùi tanh bùn tràn ngập trong miệng… Tiếng máy cano rần rần lướt đến… Làn nước xao động, một cánh tay mạnh mẽ choàng cứng quanh cổ… Cả người anh bị lôi ngược lên trên… Ném mạnh xuống, sàn cano thật cứng và trơn. Một lúc sau, cả người một lần nữa ê ẩm đau đớn vì bị ném lên bến tàu… Ai đó nắm tóc, lôi xềnh xệch người anh trên nền đất… Quá đau, quá mệt, anh muốn ngất đi…
“Đừng mà… Hu hu… Đau quá…”
Không biết nằm đó bao lâu… Tiếng khóc nức nở của phụ nữ vang lên bên tai làm anh tỉnh lại… Tiếng da thịt phành phạch liên tục thật mạnh bạo… Thật lâu… Lâu đến mức tiếng khóc nghẹn cũng chuyển thành khò khè mệt mỏi… Rồi lại chuyển từ khò khè thành âm thanh khèn khẹc tắt nghẽn như một cái cổ họng bị siết chặt. Một vật gì đó như xác người bị ném lên người anh… Sũng nước, lạnh lẽo… Tiếng giày lộp cộp đến gần… Anh cố hé mắt nhìn nhưng chỉ thấy mũi giày màu đen to bè ngay trước mặt… Kẻ đó như ngồi xuống bên cạnh anh, im lặng, rồi thở dài.
“Đã lục soát kỹ chưa?!”
Những ngón tay anh cử động thật khẽ… Anh nhận ra giọng nói này… Thật quen thuộc…
“Rồi… Không có gì hết…”
“Ngón tay hắn cử động kìa… Hắn còn sống…”
“Đưa ngay về cứ điểm… Tao muốn anh ta sống…”
Một bàn tay đặt lên vai anh, giọng nói kềm nén thật thấp:
“Xin lỗi anh Hai… Em sẽ cứu sống anh…”
Nhất Huy choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Tiếng nói kia còn vang vọng trong đầu anh… “Em sẽ cứu sống anh… sẽ cứu sống anh…”. Anh nhận ra giọng nói đó là của Trần Minh. Anh vừa mơ một cảnh tượng mới từ ký ức của Trần An. Nhất Huy lau mồ hôi trán, nhìn quanh nhận ra mình đang ở trong một căn phòng sơn trắng toát… Tại sao mình lại ở đây?! Nhiệm vụ… U – 235… Mộc Miên ở đâu?! Nhất Huy bừng tỉnh hoảng hốt… Anh rút vội kim truyền nước trên cánh tay, lồm cồm leo xuống giường. Một cơn nhức đầu quay cuồng làm anh choáng váng… Nhất Huy phải tì tay vào tường để lê từng bước ra khỏi phòng.
– Anh không được xuống giường… – Một cô y tá chạy vội đến níu lấy cánh tay Nhất Huy.
– Không… Không… Mộc Miên có sao không?! Nàng đang ở đâu?!
Nhất Huy hỏi cô y tá, nhưng thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, lòng anh trầm xuống.
– Chúng tôi tìm thấy cậu trong xe, cùng với thi thể thiếu úy Cảnh… – Giọng nói của thiếu tá Phúc vang lên sau lưng. – Ngoài ra không có gì hết… U – 235 đã bị lấy đi… Mộc Miên cũng không thấy.
Nhất Huy quay phắt lại, chộp lấy vai anh ta siết chặt.
– Anh nói Mộc Miên không thấy là sao?! Tại sao không thấy?!
– Tôi không biết… Có thể Mộc Miên trong lúc hôn mê… đã bị Hoàng Thái tử mang đi.
Lời nói của Thiếu tá Phúc như sấm sét nổ ngang tai… Nhất Huy cả người chao đảo tựa vào tường, từ từ trượt dài xuống.
15h30 ngày 10/02/2017.
Trong một căn phòng nhỏ kín mít không cửa sổ… Nhã Phương ngồi bên cạnh giường thấm khăn ướt lau nhẹ vết máu khô trên mặt Mộc Miên. Nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền của người phụ nữ này, lòng Nhã Phương chợt thấy bồi hồi cảm xúc phức tạp. Nàng đã gặp cô ta một lần, chỉ thoáng qua… Nhưng mãi mãi nàng không thể quên được vẻ mặt hoan hỉ sung sướng lúc đó của Mộc Miên trong vòng tay Nhất Huy.
Nhã Phương từng rất căm thù khuôn mặt này… từng muốn cào xé, đánh nát những nét thanh tú xinh đẹp này. Nhưng giờ đây, một Mộc Miên bằng xương bằng thịt nằm bất động trước mặt, hai tay trói chặt lên đầu giường… nàng lại không biết phải làm gì. Quá khứ gì cũng đã qua… Vết thương trong tim nàng cũng lành lặn và có thêm một sức sống mới. Nhã Phương thở dài, lấy miếng băng keo cá nhân dán lên vết rách nhỏ trên trán Mộc Miên. Nàng đứng dậy xách thau nước đi vào nhà vệ sinh đổ đi.
Khi Nhã Phương trở lại, chợt phát hiện ra Mộc Miên đã tỉnh và đang nhìn nàng.
– Đây là đâu?!
Lần đầu tiên đối diện ánh mắt của Mộc Miên, Nhã Phương cũng phải thở dài than thở. Cô ta có đôi mắt rất đẹp… Đối mặt với đôi mắt đen sâu như hai vũng xoáy hút hồn đó mấy người đàn ông có thể thoát khỏi. Nhã Phương mỉm cười hơi thiếu tự nhiên, nói:
– Đây là căn cứ của Hồng kỳ.
– Tại sao tôi lại ở đây?!
– Cô là chiến lợi phẩm của Hoàng Thái tử…
Mộc Miên sững người, nhíu mày nhìn khuôn mặt xinh xắn của Nhã Phương. Dĩ nhiên nàng nhận ra cô gái trước mặt, nhưng quả thật giữa hai người có một số chuyện khó nói… Nàng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
– Cô là Mộc Miên, số hiệu 143, đặc nhiệm nữ có chỉ số cận chiến và bắn súng cao nhất, bài danh thứ 12 của 107?! – Nhã Phương chợt lên tiếng hỏi.
Nếu Nhã Phương đã ngửa bài, vậy Mộc Miên cũng chẳng e ngại gì nữa… Nàng thoải mái đối mặt, mỉm cười hỏi lại:
– Đúng vậy. Nhưng… chẳng hay tôi đang được nói chuyện với Nhã Phương nào?! Một đặc vụ được Hồng kỳ đào tạo 6 tháng tại Hàn Châu, chuyên sử dụng độc để giết người, khống chế, khai thác thông tin… Hay là bạn gái thanh mai trúc mã của Hồng Nhất Huy đây?!
– Cũng đầy đủ thông tin đấy… – Nhã Phương gật gù, ánh mắt điềm nhiên. – Nhưng Nhã Phương khi xưa đã chết… Tôi không muốn mình có bất cứ liên quan gì đến gã đàn ông bội bạc đó nữa.
– Thật ra… Nhất Huy… – Mộc Miên toan nói về sự hiểu lầm giữa hai người.
– Câm miệng… Không được nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi…
Nhã Phương gắt lên, bước đến giường, cầm trên tay một đĩa thức ăn… Cô ta dùng một còn dao cắt dây trói cho nàng. Mộc Miên nhận ra trói nàng là hai sợi dây rút bằng nhựa.
– Ăn đi… – Nhã Phương đưa đĩa thức ăn, nói tiếp.
– Và cô không nên nghĩ đến việc trốn thoát bằng phương pháp… đại loại như… cướp dao uy hiếp tôi… Ngoài kia có rất nhiều tay súng sẵn sàng bắn chết tôi để cô không trốn thoát.
Mộc Miên xoa xoa hai cổ tay bầm tím, cầm đĩa thức ăn lên… Là một đĩa dim sum còn nóng bốc khói, thơm ngát. Mộc Miên thản nhiên ăn, còn gật gù thưởng thức:
– Ngon lắm… Thứ này không giống mua đem về nhà… Còn nóng hổi cứ như là… bên dưới kia có một cái nhà hàng Hoa vậy?!
– Làm sao cô biết?! – Thấy mình nói hớ, Nhã Phương chữa lại. – Tôi vẫn có thể mua về rồi hâm nóng lại mà…
– Hi hi… Hâm nóng bằng cách nào?! Luộc lại thì lớp bột bên ngoài sẽ nhão, làm nóng bằng lò vi sóng thì bột sượng cứng… Tôi không nghĩ cô chịu bỏ công ra hấp lại cho tôi đâu… – Mộc Miên vừa ăn vừa giải thích.
– Đoán hay lắm… Cô còn đoán gì được nữa?! – Nhã Phương cũng thấy thú vị trước những suy đoán của Mộc Miên.
– Tôi nghe được âm thanh chén bát và xếp ghế bên dưới… cả tiếng đi cầu thang lên xuống… Căn phòng này hẳn là ở tầng ba của một nhà hàng Hoa… căn phòng này tuy không có cửa sổ nhưng hơi nóng mặt trời đến từ phía đó… – Mộc Miên chỉ bức tường phía trước. – Đó là hướng Tây…
Nhã Phương há hốc nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang ăn ngồm ngoàm trước mặt. Nàng lại nhìn quanh bốn vách tường kín mít xem có khe hở nào khả dĩ cô ta có thể nhìn ra ngoài. Nhưng dù có khe hở, hai tay bị trói chặt Mộc Miên cũng không xem xét được gì… Cô ta hoàn toàn dùng linh cảm của một đặc nhiệm lâu năm để suy đoán. Mộc Miên ăn xong, trả lại cái đĩa trống không, Nhã Phương bừng tỉnh, nói:
– Cô có năm phút đi vệ sinh…
– Ok…
Mộc Miên không nói lời thứ hai, đứng dậy khỏi giường, vươn vai làm vài động tác thể dục. Sau đó, thong thả đi vào toilet. Vừa đóng cửa toilet Mộc Miên liền nhìn quanh quan sát… Nàng mừng rỡ thấy một cái quạt hút thông hơi, liền bước tới. Nhẹ nhàng đạp lên nắp bồn cầu, Mộc Miên nhúng người bám tay vào lỗ hổng đu người lên. Nàng cần xác định vị trí của mình. Nhưng Mộc Miên thất vọng nhìn thấy sau lỗ là một vách tường ẩm mốc.
Hai phút sau bước ra ngoài, mặc Nhã Phương nhìn ngắm dò xét, Mộc Miên tiếp tục uốn người làm vài động tác vận động. Cái khó nhất của con tin là luôn bị trói… Máu không lưu thông, đến lúc được giải cứu muốn chạy cũng không chạy nổi.
– Cô thật sự bỏ qua cơ hội đoàn tụ với ba mẹ mình sao?!
Mộc Miên chợt hỏi một câu làm Nhã Phương ngẩng người trầm lặng.
– Tôi còn có cơ hội đó sao?! – Nhã Phương thì thầm như tự nói với chính mình.
– Tôi biết cô bị ba gã cảnh sát đó cưỡng hiếp… Nhưng tôi tin, dù cô có sử độc đi nữa… cũng không có khả năng hại chết đủ ba người… Là có một kẻ khác tiếp tay, đúng không?!
Thấy Nhã Phương im lặng cúi đầu, Mộc Miên biết mình đã đoán đúng.
– Nếu bây giờ cô quay đầu, cùng phối hợp với chúng tôi phá hỏng kế hoạch của Hoàng Thái tử… Cô sẽ được pháp luật khoan hồng… Có thể vẫn ở tù vài năm, nhưng còn hơn tha hương suốt đời trên đất khách…
“Bốp bốp… bốp”.
“Ha ha… Hay lắm…”
Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, một giọng đàn ông trầm ổn nói vọng vào khi cánh cửa bật mở… Hoàng Thái tử cả người cao lớn bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào Mộc Miên, lại liếc sang Nhã Phương. Trần Minh đi theo sau lưng hắn, nét mặt hơi cứng đờ thiếu tự nhiên.
– Thuyết giáo hay lắm ah! Tôi mà là Nhã Phương chắc đã bị cô thuyết phục rồi…
– Hoàng Thái tử?!
Mộc Miên âm thầm đánh giá người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn còn cao hơn Nhất Huy gần nửa đầu… Ria mép cạo sạch bóng để lại một màu xanh rì quanh chiếc cằm rộng rất nam tính. Mộc Miên biết mình là thành viên 107 đầu tiên được thấy mặt của Hoàng Thái tử, dĩ nhiên không bao gồm kẻ hai mặt như Trần Minh. Trước giờ biệt danh Hoàng Thái tử vang dội cả bầu trời Nam, nhưng không một hồ sơ nào lưu trữ được chân diện mục của hắn. Hôm nay, hắn lộ diện trước mắt Mộc Miên, cũng có nghĩa rằng nàng không bao giờ có thể rời khỏi nơi này khi còn sống.
– Mộc Miên… Mộc Miên… Hoa khôi 107 ah… Cô đẹp lắm…
Hoàng Thái tử bước lại gần Mộc Miên, nâng cằm nàng lên tấm tắc khen ngợi như đánh giá một món hàng. Nhã Phương cúi đầu bước ra khỏi phòng… Nhưng bất ngờ, khi Nhã Phương bước ngang qua hai người… bàn tay Mộc Miên nhanh như cắt cướp con dao từ trong tay Nhã Phương, chém ngược lên cuống họng của Hoàng Thái tử. Hoàng Thái tử chỉ hừ một tiếng, bàn tay hắn như có ma thuật xuất hiện ngay trước cổ, chộp cứng bàn tay của Mộc Miên.
– Ah… ‘Choang’.
Nhã Phương giật mình, tuột tay đánh rơi chiếc đĩa xuống sàn. Bàn chân Mộc Miên ngay tức khắc kẹp lấy một mảnh sứ vỡ, đá thẳng 90 độ vào màng tang của Hoàng Thái tử. Cú đá này nếu trúng đích, ngày này năm sau Tư lệnh Hoàng Chu phải làm giỗ cho con trai hắn… Nhưng đặc nhiệm bài danh thứ ba của Hồng Kỳ là đi lên từ xương máu, không phải hữu danh vô thực… Hoàng Thái tử nhếch mép cười, khẽ ngữa đầu ra sau, tránh cú đá hiểm hóc của Mộc Miên… Chân nàng vừa trượt mục tiêu, liền bị bàn tay khác của hắn bắt gọn… Hắn siết chặt tay, dũ mạnh để con dao vào miếng sứ vỡ rơi xuống đất… Nắm chặt một tay một chân của Mộc Miên, hắn nhẹ nhàng giở nàng lên như xách một con gà mái tơ ngang bướng. Mộc Miên bất ngờ dùng đầy gối chân còn lại đá thốc vào hạ bộ của Hoàng Thái tử. Hắn lại như đoán trước được ý nghĩ của nàng, chỉ xoay đùi đón lấy cú đá của nàng.
– Quả nhiên là hoa hồng có gai… Hắc hắc… Bất quá tôi thích… – Hoàng Thái tử bật cười.
– Hừ… – Mộc Miên nghiến răng, mặt đỏ ửng hết sức.
Hoàng Thái tử quay lại nhìn Nhã Phương và Trần Minh còn chần chừ đứng đó, nhếch mép cười hỏi:
– Tôi nghe nói khi xưa Thiếu tá Trần Minh cũng mê đắm con mèo cái này ah… Có muốn thử không?!
– Không…
Trần Minh mím môi không muốn nhìn Mộc Miên, kéo tay Nhã Phương bước ra ngoài. Cánh cửa đóng sập lại làm trong lòng Mộc Miên dâng lên một nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Hoàng Thái tử đẩy Mộc Miên ngã ngửa trên giường, nói:
– Tôi cho cô hai lựa chọn… Một là ngoan ngoãn phục tùng tôi và chỉ mình tôi… Hai là tôi sẽ trói cô lại… hãm hiếp cô trước rồi thưởng cô cho đám đàn em ngoài kia…
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không nhân tính của Hoàng Thái tử, Mộc Miên thầm thở dài. Tiếng xấu của hắn lan đi khắp Châu Á… Từng có một đặc nhiệm Malaysia ngoan cường chống trả, vẫn không thoát khỏi cảnh bị hãm hiếp, mà còn chết thảm bởi một cái ống tre đóng sâu vào âm đạo. Đặc nhiệm nữ như nàng thà bị bắn chết còn hơn bị hắn bắt sống… Mộc Miên lén liếc nhìn mảnh vỡ của chiếc đĩa còn dưới sàn thầm nuối tiếc. Khi nảy, nếu nàng không tấn công Hoàng Thái tử mà dùng mảnh vỡ kia để đâm vào cuống họng mình, có thể nàng đã thành công.
– Chậc chậc… Đừng suy nghĩ như thế… Tôi sẽ không cho cô chết dễ dàng như thế… – Hoàng Thái tử như đọc được suy nghĩ của Mộc Miên, nhếch mép cười, nói. – Và cũng đừng nói với tôi mấy câu cũ rích như… “dĩ khả sát bất khả nhục”… Hắc hắc… Tôi cho cô lựa chọn chỉ phục tùng một mình tôi đã là rất giữ mặt mũi cho 107 và tư lệnh Nhân rồi.
– Mục đích của anh là gì?! Tôi không tin đỉnh đỉnh đại danh một Hoàng Thái tử như anh lại bắt một đặc nhiệm nhỏ bé như tôi chỉ để thõa mãn tình dục… – Mộc Miên mím môi hỏi.
Hoàng Thái tử bật cười, ngồi xuống giường thân thiện như người bạn thân không hề phòng bị. Nhưng Mộc Miên biết trình độ cận chiến của mình và hắn cách nhau quá xa, nàng không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào đối với hắn. Hoàng Thái tử mỉm cười ôn hòa, Mộc Miên cũng phải thừa nhận hắn có nụ cười rất đẹp, nói:
– Ha ha… Cô nói đúng… Thật ra thỏa mãn tình dục chỉ là chuyện phụ thôi… Nhã Phương và Trần Minh lại có đôi có cặp, tôi thì buồn chán một mình… Có gì cô thông cảm nha…
– Vậy mục đích chính là gì?! Một Đại Úy như tôi không có thông tin mật gì để khai thác… – Mộc Miên ngưng một chút, nói tiếp. – Tôi nghĩ kẻ đang bán tin cho Hồng Kỳ còn biết nhiều thứ hơn tôi…
– Ha ha… Giả vờ ngây ngô khéo lắm… Nguyễn Mộc Miên… Không biết tên tiếng Việt như vậy có nên thêm chữ ‘Thị’ không nhỉ?! – Hoàng Thái tử cười nói thoải mái.
– Anh nói gì tôi không hiểu?! Họ của tôi là Bùi… – Mộc Miên kềm nén sự sợ hãi, nghiến răng nói cứng.
– Haizz… – Hoàng Thái tử lắc đầu thở dài. – Đây là giờ phút nào rồi mà còn ngoan cố như thế?! Bùi chỉ là họ mẹ của cô thôi mà… Cha cô họ Nguyễn… Tên đầy đủ là… Nguyễn Hòa Nhân – Tư lệnh Quân ủy Đặc chủng 107…
Để lại một bình luận