Phần 22
Bệnh viện phụ sản, bên ngoài phòng cấp cứu.
‘Chát’…
Một cái tát vang vọng làm cả đám người giật mình quay lại nhìn.
– Thằng Khốn nạn… Mày không thích con gái tao thì mày có thể nói mà… Tại sao mày làm như vậy?! Con mày nó có tội tình gì?! Tại sao?!
Ông Nghĩa, cha Nhã Phương gầm gừ túm chặt cổ áo Nhất Huy, như muốn siết chết tươi anh. Nhất Huy mặt đỏ lừ còn in rõ dấu tay, mím môi cúi đầu không giải thích. Nhã Phương sảy thai… Tình ngay lý gian, anh giải thích gì đây. Không lẽ anh nói nàng suýt bị ám sát?! Thật vô lý. Kẻ đã nhắm súng vào nàng cũng không nổ súng, như cố tình trêu chọc làm Nhất Huy muốn điên lên cũng không biết tìm ai để phát tiết.
– Mày làm tao… xấu hổ… nhục nhã… làm đàn ông sao không biết chịu trách nhiệm chứ?! – Ông Hiệp giọng khàn đặc chán nản.
– Cha ơi… Mọi chuyện không phải như cha nghĩ đâu…
‘Chát’… – Nhất Huy vừa dứt lời, một cái tát nảy lửa khác rơi trên mặt anh.
– Mẹ mày… Câm ngay… Mày còn nói nữa hả?! – Ông Nhất Hiệp gầm lên.
Ông quay sang bên ông Nghĩa, ấp úng một lúc rồi nói:
– Tôi nghĩ chuyện hai đứa nó… vẫn cứ tiến hành… Cháu thì không có đứa này… còn đứa khác.
– KHÔNG… – Ông Nghĩa gầm lên. – Quên đi… Tôi không gả con cho thằng con khốn nạn của ông…
Hồng Yến, mẹ Nhã Phương nảy giờ sụt sùi khóc lóc, chợt đứng phắt dậy hét lên:
– Hai cha con ông hết chuyện ở đây rồi… Đừng giả nhân giả nghĩa nữa… Cút đi.
“Ai là người nhà của Phạm Nhã Phương?!”
Đột nhiên, một vị bác sĩ bước ra hỏi. Cả đám người giật mình bước đến.
– Sao?! Con bé sao rồi?! Tôi là ba nó.
– Cô Phương không sao… Nhưng cô ấy lại không có trong phòng Hồi sức… Cô ấy không nên di chuyển nhiều vào lúc này.
Cả đám người nhìn nhau, ánh mắt ai cũng lóe lên một tia sợ hãi đến cùng cực. Nhất Huy gầm lên, lao vào trong:
– Nhã Phương… Nhã Phương…
Một chiếc BMW từ từ lăn bánh ra khỏi cửa bệnh viện… Trong xe chỉ có hai người, một đàn ông và một người phụ nữ. Người phụ nữ còn mặc trên người bộ váy khoác trên người của sản phụ, đang sụt sùi khóc… Người đàn ông vẻ mặt sắc lãnh, đánh tay lái xe không nói lời nào.
– Tại sao anh cứu tôi?! Tôi không muốn sống nữa… – Nhã Phương nghẹn ngào nói.
– Chết đơn giản như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?! – Trần Minh nói giọng âm trầm.
Trần Minh cứu Nhã Phương từ sân thượng của bệnh viện, không hề tình cờ mà như đã chờ đợi sẵn. Mạng lưới của Hồng Kỳ bị xóa bỏ lại là cơ hội thăng tiến lớn cho Trần Minh. Hắn được đầu não phía bên kia giao quyền rất lớn để khôi phục lại tổ chức và sẵn sàng giáng một đòn phục thù trí mạng. Thời gian nằm nghỉ ngơi dưỡng thương ở lò võ bé tí của thằng Mẫn, hắn đã nghiệm ra nhiều điều… Nhất Huy không đơn giản như vỏ bọc bác sĩ thực tập.
Cái Usb lọt vào tay Mộc Miên, cùng thời điểm hai người hẹn gặp nhau… chỉ có thể là từ tay Nhất Huy. Và Nhất Huy không phải đánh đông đánh tây may mắn mà tìm được nó… Anh như bằng cách nào đó phi thường nhận được truyền thừa ký ức từ Trần An, anh trai hắn… Người anh trai tội nghiệp mà hắn đã dàn xếp thành một thân phận khác, tống vào tù ngồi gần năm trời.
Và Trần Minh đã khẳng định được suy đoán của mình… khi Nhất Huy vừa thấy đầu ruồi laser trên người Nhã Phương, ngay tức khắc phản ứng xô ngã nàng. Không một gã đàn ông bình thường nào có phản ứng nhạy cảm với nguy hiểm như thế!? Trần Minh không muốn giết Nhất Huy ngay, vì rất có thể trong đầu anh còn lưu giữ một manh mối cực kỳ quan trọng truyền thừa từ Trần An.
– Nhưng anh là ai?! – Nhã Phương gạt nước mắt, hỏi.
– Tôi là người… cho cô cơ hội trả thù…
“Trả thù… Trả thù sao?!” Nhã Phương đờ đẫn ánh mắt thất thần vô định. Ngay cả gã đàn ông lạ mặt này đang chở nàng đi đâu, nàng cũng chẳng quan tâm. Một người đã chết, không có nhiều thứ cần chú ý.
– Cô nghĩ xem… nếu người mang thai là Mộc Miên. Liệu Nhất Huy có hành động như vậy không?!
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Nhã Phương, Trần Minh bật cười, nói tiếp:
– Ha ha… Ngay cả tên cô gái mà Nhất Huy yêu, cô cũng không biết sao?! Thật đáng thương nha.
“Mộc Miên… Mộc Miên…” Ánh mắt Nhã Phương đỏ hoe dần gom tụ thành một tia sắc bén lạnh lẽo. Cảnh tượng cô gái đó trần truồng rên rỉ sung sướng bên dưới thân hình của Nhất Huy lại hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt… Phải rồi, Nhất Huy yêu cô ta, mà không hề yêu nàng. Nếu không, anh đã không hời hợt với nàng suốt mấy tháng nay. Chuyện xảy ra giữa hai người là một tai nạn ngoài ý muốn… Và hậu quả cuối cùng cũng được anh xóa đi một cách không thương tiếc. Trái tim trong lồng ngực của Nhã Phương từ từ chuyển từ sắc đỏ hồng sang tái xanh như một miếng thịt chết… Lòng nàng bình lặng một cách bất ngờ, không có chút đau đớn… Hay mãi mãi không còn đau đớn nữa. Nhã Phương hỏi giọng nhẹ nhàng…
– Tôi phải làm gì?!
– Gia nhập với chúng tôi… “Hồng kỳ” luôn cần những người không thiết mạng sống như cô…
Nhìn ánh mắt kiên quyết Nhã Phương qua kính chiếu hậu, Trần Minh thầm mỉm cười. Cô bé này là một thu hoạch ngoài dự tính của hắn… Nhưng thêm một chút gia vị vào thì món ăn sẽ càng hấp dẫn ngon miệng hơn.
“Trò chơi này mỗi lúc càng thú vị…”
Để lại một bình luận